Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 779: Lạnh lùng giống như không quen biết cô




Sau khi đến nước A tìm anh Liệt của cô thì có thể nói mỗi lần ngài Tổng thống của cô lộ diện trên TV thì cô chưa bao giờ bỏ qua.

Hội nghị diễn đàn hôm nay, cô lo lắng mình sẽ quên cho nên còn đặc biệt ghi vào bản ghi nhớ, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ đến là cô vẫn quên.

Cô ảo não vỗ đầu mình, vội vàng đến bật TV lên, TV của cô lúc nào cũng hiện kênh tin tức thời sự trung ương.

Vừa mở TV lên, Đài Truyền Hình đang trực tiếp diễn đàn kinh tế lần này, ống kính vừa đúng lúc chiếu đến anh Liệt cùng với một người lãnh đạo của nước nào đó.

Anh Liệt của cô vẫn là mặc một bộ vest màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, phối theo đó là một chiếc cà vạt màu đen, nhìn anh lúc này trầm ổn chín chắn hơn so với bình thường.

Khi cô đang nhìn chằm chằm anh thì ống kính đột nhiên thay đổi, quay đến toàn bộ hội trường của hội nghị.

Cho dù ở trong hội trường có nhiều người lãnh đạo như vậy, mọi người ai cũng mặc đồ vest, nhưng cô vừa nhìn thì đã nhìn thấy ngay anh Liệt của cô.

Có thể nhìn thấy được anh, không chỉ là vì thân hình anh cao lớn xuất chúng mà còn vì tuổi của anh là trẻ nhất trong tất cả các lãnh đạo của nước khác, không đến ba mươi tuổi mà đã ngồi vào vị trí Tổng thống, ở trên thế giới này chỉ có một người thôi.

Anh Liệt của cô không chỉ đẹp trai mà còn ưu tú xuất sắc như vậy, những cô gái mà muốn gả cho anh Liệt của cô đoán chừng là vòng quanh thành phố Lâm Hải được mấy vòng đó.

Đây không phải là ước tính, hai ngày trước cô đã nhìn thấy trên mạng đang có một cuộc bỏ phiếu người đàn ông mà những cô gái muốn gả là ai, số người bỏ phiếu cho ngài Tổng thống của cô luôn dẫn đầu, những người đàn ông khác căn bản là không thể so sánh với anh.

Nhiều người đều muốn gả cho anh như vậy, còn anh thì suy nghĩ như thế nào?

Cho dù anh nghĩ như thế nào, nhưng ở trong hội nghị quan trọng mà anh còn dành thời gian gửi tin nhắn cho cô thì đây có phải chứng minh cô đối với anh mà nói là một người rất đặc biệt hay không?

Reng reng…

Là Lâm Thiến Thiến gọi đến.

Trần Nhạc Nhung nhận điện thoại, thì nghe giọng nói đầy phấn khích của Thiến Thiến truyền đến: “Nhạc Nhung, tớ đang ở dưới lầu nhà cậu, cậu mau xuống đây đi.”

Trần Nhạc Nhung nhìn anh Liệt của cô trong TV, làm gì mà có thời gian đi xuống dưới: “Thiến Thiến, cậu lên đây đi, tớ không có thời gian xuống.”

Lâm Thiến Thiến: “Nhạc Nhung, tớ nói với cậu, cậu nhất định phải xuống.”

Trần Nhạc Nhung: “Vì sao?”

Lâm Thiến Thiến: “Bởi vì chị Linh Nhi mời chúng ta ăn cơm.”

“Vậy thì thôi, tớ vừa mới ăn rồi.” Nói thật, cô một chút cũng không muốn gặp vợ chưa cưới của anh Liệt.

Hôm qua gặp mặt cùng nhau ăn cơm, đó chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn.

“Nhạc Nhung, chị Linh Nhi là thật tâm mời chúng ta đi ăn cơm, chị ấy cũng xem chúng ta như em gái, cậu nếu như không đến, chị ấy chắc chắn sẽ rất buồn.” Lâm Thiến Thiến nói.

“Vậy tớ nói cho cậu biết, quan hệ đó tớ cũng không cần.” Trần Nhạc Nhung từ trước đến giờ cũng không phải là người vì quan tâm đến tâm tình người khác mà ủy khuất chính mình.

“Nhạc Nhung, chị rất khó mà hẹn được các em, em xem như nể mặt chị mà đi đi.” Lời nói của Tưởng Linh Nhi từ trong điện thoại truyền đến, làm cho Trần Nhạc Nhung lúng túng cực kì, thật muốn đánh chết con nhóc Lâm Thiến Thiến này.

Con nhóc kia, không phải là nên đứng về phía cô hay sao?

Lúc nào thì đã thông đồng với người khác rồi?

Tưởng Linh Nhi đã nói như vậy rồi thì cô cũng không tiện từ chối nữa, chỉ có thể đáp ứng đi ăn với họ một bữa cơm trưa.

Còn cách một đoạn rất xa mà Lâm Thiến Thiến vừa hô vừa vẫy tay với cô: “Nhạc Nhung, bọn mình ở bên này.”

Cô vừa không điếc cũng không mù, có cần gọi cô to như vậy không?

Con nhóc Lâm Thiến Thiến này, làm thế nào mà không thể sửa được tính nết hô to gọi nhỏ của cậu ta, dù gì cậu ta cũng được sinh ra trong gia đình danh giá mà.

“Chị Linh Nhi, chào chị.” Trần Nhạc Nhung khách sáo chào hỏi Tưởng Linh Nhi.

“Nhạc Nhung, mau lên xe đi.” Tưởng Linh Nhi cười nói với cô.

Tưởng Linh Nhi vì sao lại đột nhiên thân thiết đến mời cô ăn cơm vậy?

Trần Nhạc Nhung phiền lòng nghĩ.

Có phải là Tưởng Linh Nhi biết quan hệ của cô và anh Liệt rồi không, hay là biết anh Liệt hôm qua ở lại nhà của cô một đêm, cho nên hôm nay Tưởng Linh Nhi đến tìm cô là để tuyên bố chủ quyền?

Nếu thật là như vậy, cô nên làm gì đây?

Đương lúc Trần Nhạc Nhung đang suy nghĩ thì xe của bọn họ đã đến trước Bắc Cung rồi.

Lâm Thiến Thiến nói: “Nhạc Nhung, đến rồi.”

Trần Nhạc Nhung xuống xe nhìn quanh nói: “ Ở Bắc Cung?”

Lâm Thiến Thiến gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, chị Linh Nhi đặc biệt dẫn chúng ta đến đây là để xem lãnh đạo các nước gặp mặt.”

Theo lý mà nói, Trần Nhạc Nhung nên từ chối, nhưng vừa nghĩ đến có thể nhìn thấy anh Liệt của cô ở khoảng cách gần, có thể nhìn thấy phong thái mê người của anh thì cô cũng không có cách nào mở miệng cự tuyệt nữa.

Tưởng Linh Nhi tiến vào Bắc Cung, tự nhiên là sẽ có lối đi riêng cho cô ta, cô ta chào hỏi với bảo vệ rồi dẫn Trần Nhạc Nhung và Lâm Thiến Thiến cùng nhau vào phòng ăn nơi chiêu đãi lãnh đạo các nước.

Tưởng Linh Nhi nói: “Buổi sáng hội nghị kết thúc không sai thời gian lắm, buổi trưa các khách quý sẽ đến đây dùng bữa, chị đã sai người giữ chỗ cho chúng ta rồi.”

Lâm Thiến Thiến nói: “Chị Linh Nhi, chị thật giỏi, nơi này cũng có thể mang bọn em đến được.”

Tưởng Linh Nhi nở nụ cười, cũng không có nói chuyện.

Cô ta hiểu rõ không phải cô ta giỏi, mà là do thân phận vợ chưa cưới của Tổng thống, là thân phận này đã cho cho cô ta rất nhiều tiện nghi.

Một khi không còn thân phận này nữa, thì cô ta cũng không là gì cả, thậm chí đến mạng sống của chính mình, cô ta cũng không thể nắm chắc ở trong tay.

Trần Nhạc Nhung cũng không có nói chuyện, lặng lẽ nhìn bốn phía, hễ là việc liên quan đến anh Liệt, cô đều sẽ rất phấn khích.

Lâm Thiến Thiến líu ríu hỏi không ngừng: “Chị Linh Nhi, một lát nữa chúng ta sẽ ngồi chung bàn với anh Nam Dương phải không?”

Cũng không đợi Tưởng Linh Nhi trả lời, cô lại tiếp tục nói: “Em trước giờ chưa từng tham gia tiệc chiêu đãi như thế này, em nghĩ chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon.”

Tưởng Linh Nhi cười dịu dàng nói: “Thiến Thiến, chị thật hâm mộ em.”

Cô ta hâm mộ Lâm Thiến Thiến có một người anh trai vô cùng thương yêu cô ấy, hâm mộ cuộc sống của Lâm Thiến Thiến đơn thuần như vậy, ngoài ăn ra việc gì cũng không cần lo.

Lâm Thiến Thiến kinh ngạc nói: “Chị Linh Nhi, chị có lầm không vậy? Em có cái gì tốt để cho chị hâm mộ chứ? Chị mới là người đáng để em hâm mộ đấy. Chị dịu dàng xinh đẹp, có tri thức lễ nghĩa, tương lai sẽ gả cho anh Nam Dương nữa.”

Điều mà Lâm Thiến Thiến hâm mộ nhất đó là Tưởng Linh Nhi có thể gả cho Quyền Nam Dương, cô không chỉ một lần nghĩ qua, nếu như người đính hôn với Quyền Nam Dương là cô thì tốt rồi.

Nhưng cô xấu như vậy, không chỉ không đẹp mà còn không thông minh, lại thích ăn… Cô dựa vào cái gì mà có thể đứng bên cạnh anh Nam Dương được chứ.

Tưởng Linh Nhi cũng không có tiếp lời, hoàn cảnh sống của mỗi người không giống nhau, nhu cầu của mỗi người cũng không giống nhau, định nghĩa về hạnh phúc lại càng không giống nhau.

“Nhạc Nhung, cậu sao không nói gì hết vậy?” Lâm Thiến Thiến lại hỏi.

“Tớ nghe hai người nói là được rồi.” Ở trước mặt người lạ, Nhạc Nhung rất ít nói, những người mà không hiểu rõ cô thì đều sẽ cảm thấy tính cách của cô giống với bố cô, thuộc loại người lạnh lùng ít nói.

“Anh Nam Dương! Mọi người xem anh Nam Dương đến rồi kìa.” Lâm Thiến Thiến nhanh chóng phát hiện Quyền Nam Dương đang đi đến chỗ bọn họ.

Trần Nhạc Nhung nhìn theo ngón tay của Lâm Thiến Thiến, quả nhiên là nhìn thấy anh Liệt của cô, anh đang bị một đám người vây quanh, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, bước chân tao nhã, vừa đi vừa nói.

Ở khoảng cách gần nhìn phong thái mê người của anh như vậy, ánh mắt của Trần Nhạc Nhung vừa rơi trên người anh thì cũng chuyển đi không được nữa.

Nhìn anh đang nói chuyện cùng lãnh đạo của các nước khác, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều hiện rõ phong thái uy nghiêm cùng khí phách của một người Tổng thống.

Bọn họ đang đi đến chỗ của các cô, nhìn anh càng ngày càng gần, cô khẩn trương nắm chặt quả đấm, nghĩ là có nên chào hỏi anh một tiếng không?

Nào biết, là do cô suy nghĩ nhiều rồi.

Lúc ngài Tổng thống đi ngang qua người cô, ánh mắt chỉ nhẹ nhàng quét qua người cô rồi dời đi, vẻ mặt lạnh nhạt giống như hoàn toàn không quen biết cô vậy.