Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 767: Tuyệt đối không thể quấy nhiễu ngài tổng thống




"Tôi có chuyện quan trọng hơn muốn làm, anh trở về nói cho bọn họ biết, hội nghị lùi lại đến buổi sáng ngày mai." Quyền Nam Dương nặng nề nói ra.

Giờ khắc này, anh chỉ muốn mang Trần Nhạc Nhung đi ra ngoài, làm cho cô vui vẻ, anh không muốn quan tâm đến bất kỳ trách nhiệm nào của Tổng thống.

Anh đã tuân theo kỷ luật hơn mười năm, một lòng chỉ muốn bò lên vị trí Tổng thống này, một lòng vì người khác hoàn thành nguyện vọng... Anh đã mệt mỏi rồi, lúc này anh chỉ muốn làm những gì anh cần phải làm.

Đời này việc anh muốn làm nhất là ở cùng Trần Nhạc Nhung, làm cho mỗi một ngày của cô đều có thể vui vẻ giống như một đứa bé.

Viên thư ký vội vàng nói: "Ngài Liệt, tất cả mọi người đang chờ ngài, hội nghị rất quan trọng, nếu ngài không đi, rất có thể..."

"Lời nói của tôi anh nghe không hiểu sao?" Quyền Nam Dương nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía viên thư ký, giọng anh lạnh hơn một chút: "Hay anh nghĩ tôi nên nghe lời anh."

Viên thư ký sợ tới mức lau mồ hôi lạnh, anh làm sao có thể dám có ý nghĩ như vậy.

Anh chỉ là tận chức trách một người thư ký, nói cho Tổng thống của bọn họ lúc này nên làm chuyện gì, không nên làm chuyện gì.

Vứt lại nhiều nhân viên quan trọng của quốc gia như vậy, ở bên ngoài cùng một cô gái nhỏ, đây tuyệt đối không là điều mà một Tổng thống khôn ngoan sẽ làm.

"Anh Liệt, thật xin lỗi!" Trần Nhạc Nhung rút tay ra, thối lui hai bước, nhìn qua anh cười ngọt ngào: "Buổi chiều em có hẹn người khác, không thể đi chơi cùng với anh rồi."

Viên thư ký nói hội nghị rất quan trọng, vậy nhất định là chuyện vô cùng quan trọng, cô không thể để cho anh Liệt bởi vì cô mà chậm trễ đại sự quốc gia, càng không muốn tương lai anh Liệt bị người nói thành "Hôn quân" thích mỹ nhân hơn giang sơn.

Trần Nhạc Nhung rút tay ra, tay Quyền Nam Dương trở nên trống rỗng, trái tim anh cũng trống rỗng theo, anh mở miệng: "Nhung Nhung..."

"Anh Liệt, thật xin lỗi rồi!" Trần Nhạc Nhung giơ cổ tay lên nhìn thời gian một chút: "Ai nha, thời gian em hẹn cùng người ta cũng sắp đến, em phải đi rồi. Anh Liệt, Nhung Nhung đi trước một bước, hôm nào lại đi cùng anh được không?"

Không để cho Quyền Nam Dương cơ hội nói chuyện, Trần Nhạc Nhung phất tay với anh, xoay người rời đi, tận lực làm cho mình thoạt nhìn rất vui vẻ.

Chỉ là trong nháy mắt cô xoay người, Quyền Nam Dương không thể nhìn thấy cô, biểu cảm của cô liền ảm đạm xuống.

Cô nói thầm trong lòng: "Anh Liệt, Nhung Nhung muốn ở cùng anh hai mươi bốn tiếng đồng hồ, nhưng mà em cũng không muốn trở thành gánh nặng và vướng víu của anh, không cần phải kéo lui sự nghiệp của anh về phía sau, em muốn làm một người có ích đối với sự nghiệp của anh."

Nếu tương lai có một ngày, cô có thể chính đại quang minh đứng ở bên người anh Liệt, cô hy vọng nghe được có thể là tiếng dân chúng ca ngợi, mà không phải tiếng la mắng.

Trần Nhạc Nhung đi một khoảng cách thật xa, sau lưng Quyền Nam Dương vẫn lặng yên nhìn cô, nhìn cô rõ ràng rất mất mát, nhưng vẫn thẳng lưng.

Cô gái ngốc nghếch này, cô không cần phải khéo hiểu lòng người như thế, trước mặt anh, cô có thể tùy hứng làm bậy.

Anh cho cô quyền làm như vậy, nhưng cô lại không muốn hưởng thụ, có lẽ anh cho cô còn chưa đủ, cho nên không có cách nào làm cho cô an tâm hưởng thụ.

Nhìn sắc mặt Ngài Tổng thống thật ảm đạm, trong lòng viên thư ký thầm kêu không ổn, chắc hẳn lần này là chọc vào tổ ong vò vẽ, từ nay về sau anh nhất định không có ngày tốt lành.

"Trở về Bắc cung!" Quyền Nam Dương xoay người rời đi, bước chân đi đường rất nặng nề, tựa hồ đang dùng phương thức ẩn nhẫn như vậy phát tiết khó chịu trong lòng.

Anh hoàn toàn có thể bắt cô gái nhỏ trở lại, nhưng mà anh không muốn làm cho cô bị chụp mũ là làm trì hoãn công việc của anh.

Tâm tư của cô, không cần cô nhiều lời, anh cũng hiểu được.

"Dạ." Viên thư ký nhanh chóng làm theo, sợ tới mức chân mềm nhũn.

Trên đường trở về Bắc cung, Quyền Nam Dương một mực nhắm mắt dựa vào trên ghế dựa dưỡng thần, bầu không khí trong xe đã rơi xuống điểm đóng băng.

Cho đến lúc đến Bắc cung, anh mới lạnh lùng vứt xuống một câu: "Lần sau phát sinh chuyện như vậy một lần nữa, anh hãy tự chăm sóc mình."

"Dạ." Viên thư ký liên tục gật đầu, cẩn thận theo sau lưng ngài Tổng thống.

Sau khi đi được một lúc, viên thư ký thừa dịp rãnh rỗi lấy điện thoại di động ra, nhập một tin nhắn trong bản ghi nhớ —— từ nay về sau Ngài Tổng thống cùng cô gái nhỏ nhà họ Trần ở cùng một chỗ thì tuyệt đối không thể nhắc tới công việc! Nhớ lấy! Nhớ lấy! Nếu không chặt tay!

..."Đó là anh Liệt của em, anh ta sẽ đi cùng viên thư ký... Anh ta nhất định sẽ không hiểu ý nghĩ trong lòng của em."

Trần Nhạc Nhung núp trong bóng tối lén nhìn xe anh Liệt rời xa, ai ngờ sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng Trần Dận Trạch châm chọc khiêu khích.

"Anh Liệt của em có hiểu hay không, ăn nhập gì tới anh?" Cô quay đầu lại, hung hăng trừng Trần Dận Trạch, cất bước bước đi, cũng không nghĩ nói thêm một câu dư thừa với anh.

Trần Dận Trạch đuổi theo cô nói ra: "Trần Nhạc Nhung, cần gì chứ? Tại sao phải hy sinh quá nhiều cho một người đàn ông thậm chí không sẵn lòng nói với em thân phận chân thật như vậy?"

Mặc kệ Trần Dận Trạch nói cái gì, Trần Nhạc Nhung bỏ đi, không để ý tới anh, cô không để ý tới anh, anh có thể ngoan ngoãn im lặng.

"Trần Nhạc Nhung, cái này đưa cho em." Trần Dận Trạch có đôi chân dài hơn cô, đi theo cô vài bước, níu lấy tay cô, nhét một phần văn kiện vào trong tay của cô.

"Trần Dận Trạch, anh lại muốn giở trò gì?" Trần Nhạc Nhung không muốn nhận văn kiện, lại bị Trần Dận Trạch cầm lấy tay, không thể không nhận được.

Anh nói: "Em xem một chút đi, nhìn xong, em cũng không cần cảm tạ anh. Anh làm những chuyện này, đều là vì ý định của ba."

Vẻ mặt Trần Nhạc Nhung mờ mịt: "Cái gì?"

"Trở lại từ từ xem." Trần Dận Trạch dắt lấy cô bước đi.

Nghe được văn kiện là ba bảo Trần Dận Trạch giao cho cô, Trần Nhạc Nhung về đến nhà liền mở văn kiện ra, mở ra văn kiện vừa nhìn thấy có quan hệ cùng anh Liệt, cô lập tức mất tinh thần, chậm rãi lật xem từng tờ từng tờ.

Trong văn kiện viết rất chi tiết và rõ ràng, mối quan hệ giữa anh Liệt và Tưởng Linh Nhi chỉ là mối quan hệ hợp đồng, bọn họ cũng không phải là hôn phu hôn thê chân chánh.

Tất nhiên tin tức này, làm cho Trần Nhạc Nhung hưng phấn không thôi, hưng phấn qua đi, cô bắt đầu nghi ngờ tính chân thật của văn kiện: "Trần Dận Trạch, anh nói đây là chuyện rất cơ mật, vậy anh làm sao tra được?"

"Đương nhiên là từ từ tra được." Vốn nhận được yêu cầu của ba muốn đi tra rõ ràng quan hệ chân thật giữa Quyền Nam Dương và Tưởng Linh Nhi, anh còn lo lắng bọn họ giữ bí mật tốt lắm, cũng không dễ dàng tra được, thật không ngờ cô gái họ Tưởng tự mình tìm tới anh, giải thích vấn đề một cách rõ ràng.

Trần Dân Trạch cũng đi theo bên người Trần Việt làm việc nhiều năm, đã sớm luyện tính cách một cách cẩn thận, đối với việc không có chứng cớ xác thực, tuyệt đối không thể đơn giản tin tưởng.

Bởi vậy anh lại để cho người đi tra xét, tra tới tra lui cũng tra không được chuyện Quyền Nam Dương và Tưởng Linh Nhi thực sự thân thiết.

Bởi vậy, anh tin tưởng, khả năng hai nhà Quyền Tưởng buộc cùng một chỗ vì ích lợi là rất lớn.

Trần Nhạc Nhung hoài nghi nói: "Anh xác định chuyện này là sự thật sao?"

Trần Dận Trạch nói: "Em hoài nghi anh sao? Hay là em hoài nghi năng lực làm việc của những người dưới tay cha hả?"

Trần Nhạc Nhung lạnh lùng liếc anh: "Đương nhiên là hoài nghi anh."

"Như vậy em có thể coi như hôm nay anh không có tìm qua em, cũng có thể không có xem qua phần văn kiện này." Trần Dận Trạch không đếm xỉa tới, anh chỉ phụ trách giao văn kiện cho cô, về phần cô tin hay không, đây không phải là chuyện anh có thể can thiệp.

Lại nói tiếp, anh cũng là đồ đê tiện, cô căn bản cũng không có coi anh như người anh hay người thân, anh vẫn sẽ không tự chủ được quan tâm cô, bảo vệ cô, không muốn làm cho cô chịu chút ủy khuất nào.

Mười bốn năm rồi mười bốn năm, mười bốn năm này anh từ một bé trai lớn lên thành một người đàn ông trưởng thành, điều anh học được nhiều nhất chính là làm sao chiếu cố thật tốt cho cô em gái này.