Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 751: Tại sao phải nghi ngờ anh liệt?




Quyền Nam Dương, “…”

Trần Việt còn nói, “Con gái tôi, từ nhỏ đến lớn đều là bảo bối cả nhà chúng tôi nâng trong lòng bàn tay, chưa từng chịu chút ấm ức nào. Điều cậu phải làm, không phải không phụ lòng con bé, mà là phải yêu thương đặt con bé trong lòng bàn tay giống chúng tôi.”

Ở trước mặt người xa lạ nói chuyện ngoài công việc, đây cũng là lần đầu tiên trong đời Trần Việt nói nhiều như vậy.

Tuy nhiên, muốn một người ngoài cưng chiều con gái mình như người nhà, có chút khiến người ta khó chịu, nhưng nếu như không làm được đến mức này, Trần Việt tuyệt đối không giao con gái ra.

Quyền Nam Dương rất rõ Trần Việt muốn gì, nhưng lời dễ nghe anh vẫn cứ không nói ra được, chỉ là buồn bực không hé răng.

Trong lòng anh hiểu rất rõ, điều mà đời này anh muốn làm không chỉ có không phụ lòng Trần Nhạc Nhung, anh còn muốn để cô tiếp tục làm một cô công chúa nhỏ không buồn không lo, anh ở sau lưng làm chỗ dựa cho cô, để cho cô hạnh phúc vui vẻ như khi còn bé.

Quyền Nam Dương buồn bực không nói lời nào, Trần Việt đối với anh càng thêm không hài lòng, nếu người này không được con gái ông chọn, sao ông có thể ở đây lãng phí nhiều thời gian như vậy?

“Ngài Tổng thống, ngài là chủ một nước không sai, có lẽ nhà họ Trần không có quyền thế như ngài, nhưng cô chủ nhà chúng tôi cũng là đứa bé tất cả chúng tôi yêu thương. Nếu ngài không thể yêu thương cô ấy trăm phầm trăm, hoặc có ý đồ riêng, thì tổng Giám đốc Trần của chúng tôi tuyệt đối sẽ không khách khí với ngài. Đúng rồi, cách đây không lâu còn có tiểu tử nhà nào đó không biết trời cao đất rộng, muốn tranh thủ cô chủ nhà chúng tôi vui vẻ, để Thịnh Thiên bỏ vốn giúp đỡ bọn họ, nhưng kết quả thế nào?” Lục Diên lại một lần nữa thay ông chủ lên tiếng.

Quyền Nam Dương là Tổng thống một nước không sai, nhưng anh vừa nhậm chức, còn rất nhiều người phản đối ý kiến của anh, có thể nói giờ anh đang ở trong nước sôi lửa bỏng, hơi bất cẩn một chút liền có thể bị người chống lại làm ra chuyện lớn.

Nhà họ Trần nói rằng không có quyền thế như Quyền Nam Dương, nhưng Thịnh Thiên mà Trần Việt kinh doanh mấy chục năm vốn là một vương quốc thương mại vững chắc, có thể nói trong giới kinh doanh không có ai là đối thủ của anh.

Lục Diên nói lời này có vẻ vô cùng uyển chuyển khách khí, nhưng mỗi chữ lại như một cây đao nhọn, từng đao từng đao đâm vào yếu điểm của Quyền Nam Dương.

“Ông Lục, lời này của ông có ý gì?” Lục Diên nói chuyện thay ông chủ của mình, đương nhiên Lâm Thành Thiên trung thành với Quyền Nam Dương cũng sẽ không đứng nhìn ông chủ của mình bị người ta vu cáo.

“Tôi có ý gì, tôi nghĩ ngài Tổng thống của các cậu hiểu rất rõ.” Lục Diên nói tiếp.

“Ông muốn nói Tổng thống của chúng tôi muốn mượn sự trợ giúp của nhà họ Trần các người? Ông nói bậy.” Nghĩ đến ông chủ của mình thân là Tổng thống một nước, lại bị người hầu nhà họ Trần trào phúng, Lâm Thành Thiên không nhịn được tức giận.

“Lâm Thành Thiên, lui ra.” Quyền Nam Dương lạnh giọng quát.

“Ngài Tổng thống, tôi…” Lâm Thành Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến ánh mắt sắc bén của Quyền Nam Dương, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lui ra.

Lâm Thành Thiên vừa đi, Quyền Nam Dương nhìn Trần Việt, nhìn sắc mặt lạnh nhạt của ông, dường như còn đang chờ anh nói gì đó với mình.

“Ngài Trần, Quyền Nam Dương tôi chưa từng nghĩ tới nhận được sự trợ giúp gì từ một cô gái. Tôi chỉ biết, Nhung Nhung là cô gái đời này tôi muốn bảo vệ. Tôi còn có việc phải làm, xin lỗi không tiếp được rồi.”

Lời này, Quyền Nam Dương nhấn mạnh, dứt lời, anh cúi đầu chào Trần Việt rồi xoay người rời đi.

Anh thừa nhận mình không dám nhận Trần Nhạc Nhung là mắc nợ cô, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để người ta cảm thấy anh muốn lợi dụng cô.

Những năm này, anh chú ý tới nhất cử nhất động của cô, thậm chí phái người đến bên cạnh tiếp cận cô, chỉ là anh muốn biết tin tức về cô, biết cô vẫn đang khỏe mạnh lớn lên là được rồi.

“Tổng Giám đốc Trần, cậu ta…” Lục Diên đi theo Trần Việt nhiều năm, đây là người đầu tiên dám khiêu khích anh, còn rời đi trước.

“Để cậu ta đi.” Trần Việt vung tay, bên môi mơ hồ hiện lên ý cười, ông muốn thấy chính là một người trẻ tuổi có cốt khí, có huyết tính, còn có thể bảo vệ con gái mình như vậy.

“Vâng.” Lục Diên im lặng.

“Dận Trạch, con cảm thấy cái cậu Quyền Nam Dương này thế nào? Cậu ta có xứng với Nhung Nhung nhà chúng ta không?” Trần Việt đột nhiên chuyển đề tài, nhìn về phía Trần Dân Trạch ngồi bên cạnh ông vẫn chưa từng ho một tiếng.

Trần Dận Trạch là con trai nuôi nhà họ Trần, được Trần Việt tin tưởng nhiều năm như vậy, tính cách luôn thật cẩn trọng cùng với không loạn chen lời.

Nói thật, khi anh nghe được Trần Việt nói muốn cho Quyền Nam Dương thời gian một năm, giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu anh.

Cho Quyền Nam Dương thời gian đi xử lí mọi việc, nói cách khác là Trần Việt cho Quyền Nam Dương cơ hội ở bên cạnh Trần Nhạc Nhung.

Quyền Nam Dương có cơ hội, vậy còn Trần Dận Trạch anh thì sao?

Sẽ vĩnh viên không có cơ hội sao?

“Ba, nói thật con không hiểu Quyền Nam Dương này mấy, muốn nói cậu ta có xứng với Nhung Nhung nhà chúng ta hay không, con cũng không biết. Nhưng con tin ánh mắt của ba, cậu ta có thể qua ải của ba, xem như đã thành.” Lời này của Trần Dận Trạch nói cũng như không nói, vẫn là đem vấn đề đẩy về cho Trần Việt.

“Có lẽ mẹ con nói đúng, tình yêu của bọn trẻ nên để bọn trẻ tự xử lí.” Nói tới đây, Trần Việt dừng lại một chút, lại nói, “Con là anh trai Nhung Nhung, sau này con phải giúp con bé giám sát Quyền Nam Dương, tuyệt đối không để Nhung Nhung bị cậu ta oan ức.”

“Ba, con hiểu rồi.” Trần Dận Trạch gật đầu.

Chuyện khác, anh rất đồng ý giúp Nhung Nhung, ngần ấy năm, không ít lần anh lấy thân phận anh trai bảo vệ cô.

Bây giờ cô trưởng thành, còn muốn giúp đỡ quan sát đối tượng, đây là lần đầu tiên, khiến anh vô cùng hận thân phận con trai nuôi nhà họ Trần của mình.

Nếu anh không phải con nuôi nhà họ Trần, có phải anh có quyền theo đuổi cô như những chàng trai khác không?

Đêm dần sâu, dường như gió càng lớn, nhiệt độ lại giảm xuống một chút.

Trần Việt ra khỏi hội quán, tuyệt đối không ngờ sẽ thấy bóng người tinh tế thon thả của con gái.

Cô chỉ mặc áo thun đơn bạc cùng quần yếm cao bồi, yên lặng đứng trong gió lạnh, vô cùng ấm ức nhìn ông.

“Sao lại tới đây?” Trần Việt theo bản năng muốn cởi áo khoác xuống mặc cho con gái, lúc cởi mới phát hiện mình không mặc áo khoác.

Trần Nhạc Nhung không trả lời, chỉ yên lặng nhìn ông.

“Lục Diên, mở lò sưởi.” Dặn dò xong Lục Diên, Trần Việt muốn đưa Trần Nhạc Nhung lên xe nhưng Trần Nhạc Nhung lại tránh khỏi cánh tay ông vươn ra.

Trần Nhạc Nhung hít hít mũi đã lạnh đến mức đỏ lên, oan ức nói: “Ba, ba còn nhớ ba đã nói gì với con không?”

“Đương nhiên. Có chuyện gì nên xe trước rồi nói.” Trần Việt đã biết vì sao cô xuất hiện ở đây, trước khi ra ngoài ông đặc biệt tránh cô, sao cô lại chạy tới?

“Ba, chuyện khi còn bé, con không nhớ rõ lắm, nhưng trước sau con vẫn nhớ, ở lúc con bị người xấu ôm đi, anh Liệt đã cứu con.” Nói xong, Trần Nhạc Nhung đột nhiên rơi lệ, lau nước mắt một cái, nói tiếp, “Con nhớ, anh Liệt đã nói, anh ấy sẽ bảo vệ con cả đời. có lẽ trong mắt người lớn như ba, những thứ này đều là lời lừa gạt trẻ con, nhưng những câu nói này đã mọc rễ trong lòng con từ khi con còn nhỏ.”

Nếu anh Liệt đối tốt với cô là có ý đồ riêng, là muốn mượn thế lực nhà họ Trần, vậy tại sao trước khi anh tranh cử Tổng thống lại không đi tìm cô?

Lúc trước anh tranh cử Tổng thống gặp phải nhiều khó khăn như vậy, thậm chí còn bị người chống lại ám sát, nhưng anh đều không đi tìm cô.

Cho dù bây giờ cô tìm tới, anh cũng lặng lẽ nhìn cô, không muốn dùng thân phận thật làm quen với cô, cô nghĩ anh ngoài việc muốn bảo vệ cô, cũng không muốn mượn thế lực của nhà cô giúp đỡ anh đâu.

Đây chính là anh Liệt của cô, một anh Liệt lặng lẽ bảo vệ cô, vì cô mà suýt chút nữa mất mạng, sao người ba thân thiết nhất của cô lại nghi ngờ anh chứ?