Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 737: Không muốn trở thành người thứ ba




Câu này là Trần Nhạc Nhung nói với Lâm Thiến Thiến, thực ra cũng là tự nói với chính mình.

Cho dù đi đến đâu, gia đình mới là nơi ấm áp nhất, khi cô chịu uất ức bố mẹ mới là người nghĩa đến cô trước tiên.

Nếu như trên đời này hỏi rằng ai là người yêu cô nhất, hơn nữa còn yêu đến vô phép vô thiên, vậy thì khẳng định là tình yêu của bố mẹ dành cho cô.

Nhưng, vào ngày sinh nhật tròn 18 tuổi của cô, cô liền cảm thấy bản thân mình đã trưởng thành rồi, không nói với ba mẹ một câu, chạy đi ra nước ngoài tìm anh Liệt của cô, khiến ba tức giận, giận tới mức không muốn nhìn mặt cô.

Còn cô thì sao?

Một mình chạy đến nơi đất khách quê người, tìm thấy anh Liệt của cô rồi, nhưng anh Liệt lại không thể dùng thân phận thật sự để nhận cô.

Anh Liệt nói cô đợi anh, đợi anh xử lí xong hết mọi việc.

Cô biết, Anh Liệt là lấy việc nước làm chủ, trách nhiệm trên vai anh rất nặng nề, cô có thể hiểu cho anh, cũng có thể đợi anh.

Nhưng cô không thể tiếp nhận được việc anh có vị hôn thê, cô vô tình đã trở thành kẻ thứ ba trong mối quan hệ giữa anh và vị hôn thê của anh.

Người thứ ba!

Từ này, từ bé tới lớn cô chưa bao giờ nghĩ đến, bởi vì bố mẹ cô đối với đối phương đều là toàn tâm toàn ý, không ai có thể xen vào giữa hai người bọn họ.

Nhưng cô đã thấy rất nhiều gia đình của bạn cô vì có kẻ thứ ba xen vào, khiến cho gia đình họ tan vỡ, vợ chồng li hôn.

Các bạn cô khi nhắc đến ba chữ “kẻ thứ ba” đều hận đến nghiến trăng nghiến lợi, mà cô dứt khoát cũng không thể trở thành kiểu người ấy được.

Vậy mà hôm nay, vô tình cô đã biến mình trở thành loại người đáng ghét nhất phá hoại tình cảm của hai người khác.

Nghĩ đến thật là đáng cười, đáng đời, khi đó không quản sự đồng ý của gia đình, liền chạy đến đây, đến tìm người mà mình cần.

Giờ đây, cô cảm thấy bản thân mình chịu uất ức, gặp phải chuyện bản thân không cách nào giải quyết được, điều đầu tiên là nghĩ đến gia đình, nghĩ đến bố mẹ, muốn quay về bên họ, muốn lao vào vòng tay của họ để họ bảo vệ cô.

Thì ra, cô là một kẻ nhát gan yếu đuối.

Nhát gan tới mức cô không nhìn nổi bộ dạng này của mình.

“Nhạc Nhung, những điều cậu nói tớ đều rõ. Tuy bố mẹ tớ không còn nữa, nhưng tớ vẫn có anh trai, anh cũng rất thương tớ.” Tuy anh của Lâm Thiến Thiến rất nghiêm khắc, nhưng Lâm Thiến Thiến vẫn biết anh rất yêu thương cô.

“Thiến Thiến, cố lên!” Trần Nhạc vỗ vai Thiến Thiến, có lúc cô rất ngưỡng mộ Thiến Thiến, trừ ăn ra cái gì cũng không nghĩ đến.

“Ừ ừ ừ. tớ sẽ cố gắng.” Lâm Thiến Thiến không ngừng gật đầu.

“Thiến Thiến, cậu không hề kém cỏi, cậu ưu tú hơn rất nhiều người, nhớ kĩ, sau này phải tự tin hơn một chút, đối với bản thân tốt một chút.” Trần Nhạc Nhung nói.

“Nhạc Nhung...Tớ sống rất tốt a.” Lâm Thiến Thiến xoa xoa đầu, ngốc nghếch cười: “Từ trước đến nay tớ chưa bao giờ cảm thân bản thân kém cỏi, chỉ là người khác nghĩ vậy mà thôi.”

“Ừ, vậy thì tốt.” Trần Nhạc Nhung cười, nói: “Vậy tớ đi trước đây, sau này cậu đến NewYork chúng ta lại gặp.”

Nói cô nhát gan cũng được, nhu nhược yếu đuối cũng không sao, tóm lại cô không dám đối diện với tất cả, cô sợ người khác chỉ tay vào cô mắng chửi, chủi cô là kẻ thứ ba đi phá vỡ hạnh phúc của người khác, chửi cô là hồ li tinh không biết xấu hổ.

Nếu như anh Liệt không phải là lãnh đạo tối cao của một đất nước, đính hôn hủy hôn cũng không có gì to tát, nhưng anh lại là lãnh đạo cao nhất của một đất nước, hôn nhân của anh vĩnh viễn là tâm điểm dư luận.

Bao nhiêu năm nay, không có trường hợp nào mà các vị lãnh đạo tối cao lại đính hôn xong hủy hôn hay li hôn cả, cho dù giữa bọn họ không có tình cảm nhưng cũng sẽ miễn cưỡng sống cùng nhau cả đời.

Bởi vì tình cảm của bọn họ không đơn thuần là chuyện của hai người, tất cả nhưng hành động của bọn họ đều bị người khác nhìn vào, là bộ mặt của quốc gia.

Nghĩ đến đây, trái tim của Trần Nhạc Nhung lại đau, khiến cô không ngừng run rẩy, cô và anh Liệt vĩnh viễn không có khả năng ở bên cạnh nhau nữa rồi.

Tuy cô rất nhớ rất nhớ anh, rất muốn ở cùng anh, nhưng cô không thể vì thế mà cái gì cũng không màng được.

Cho nên cách tốt nhất là cô nên rời đi, trước khi anh Liệt vẫn chưa chính thức nhận cô, cô nên rời khỏi.

Vẫn biết là cách tốt nhất, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô liền cảm thấy đau không thở nổi, trái tim giống như không phải của mình nữa rồi.

Cô không nên dựa vào cách nghĩ của mình mà phủ định anh Liệt, cô nên đợi anh, ít nhất cũng phải nghe anh giải thích, không nên vừa gặp chuyện đã chạy trốn như con rùa rụt đầu.

Cô muốn tìm anh suốt mười mấy năm trời, giờ đây mới tìm được, cô lại chỉ một chuyện nhỏ nhoi mà rút lui sao?

Thật sự phải chạy trốn sao?

Trên đường đến sân bay, Trần Nhạc Nhung không ngừng cúi đầu nghĩ có nên không từ mà biệt không, do vậy cô không hề chú ý tới hành trình chiếc taxi đang đi không phải là về phía sân bay........

Đón tiếp nhà lãnh đạo nước ngoài, đây là việc mà Tổng thống đương nhiệm thường làm.

Lần này, bởi vì những vị khách nước ngoài đều cùng với phu nhân của họ cùng đến thăm nước A, cho nên chắc chắn sẽ có Tổng thống phu nhân cùng với Tổng thống tiếp đón, vậy thì đón tiếp lãnh đạo nước ngoài không ai khác chính là vị hôn thê của anh.

Khi Tổng thống chuẩn bị phát ngôn, vệ sĩ mà anh tín nhiệm nhất Hải Đào đến chỗ anh, nói thầm với anh vài câu.

Sau khi nghe xong, mi mày của anh vô thức nhíu chặt lại, ánh mắt toát lên vẻ lo lắng, nhưng rất nhanh liền khôi phục trạng thái ban đầu.

Anh gật đật đầu, giống như không có chuyện gì tiếp tục phát biểu, phát ngôn của anh được tất cả mọi người tán thưởng.

Sau khi kết thúc, Tổng thống tiếp đón Khải Thiết tiên sinh đi tham quan bảo tàng quốc gia.

Vị hôn thê Tưởng Linh Nhi của Tổng thống, phụ trách tiếp đón phu nhân của Tổng thống nước bạn, cô cùng với phu nhân đi tham quan nơi chế tạo đồ thủ công vô cùng nổi tiếng của nước A.

Tổng thống phụ trách đón tiếp Khải Thiết để bàn chuyện chính sự, Tưởng Linh Nhi với thân phận là vị hôn thê của anh, cũng là người phụ nữ tối cao nước A, đón tiếp phu nhân nước họ, không ai có thể thích hợp hơn cô.

“Khải Thiết phu nhân, mời bên này.” Cả buổi chiều Tưởng Linh Nhi. đều bên cạnh Khải Thiết phu nhân, trên mặt lúc nào cũng tươi cười ôn hòa dịu dàng.

“Tưởng tiểu thư, cảm ơn cô tiếp đãi, hôm nay tôi rất vui.” Khải Thiết phu nhân vui vẻ nói, có thể nhìn ra, bà đối với người tiếp đón mình cũng rất hài lòng.“Phu nhân hài lòng chính là nhiệm vụ lần này của chúng rôi.” Tưởng Linh Nhi cười, thoải mái đáp.

Đã là nữ chủ nhân tương lai của nhất nước nhất định phải có tố chất, mọi thứ cô đã đều chuẩn bị xong xuôi rồi.

.......

Sau bữa tối, nhân viên liền đưa Khải Thiết phu nhân nghỉ ngơi, Quyền Nam Dương và Tưởng Linh Nhi. mới yên tâm nhẹ nhõm như trút được tảng đá trên người.

Anh nhìn cô, vừa nãy còn mang bộ thân thiết dịu dàng trong nháy mắt liền lạnh đi vài phần: “Vất cả cả ngày hôm nay, tôi đưa cô về nghỉ ngơi trước.”

“Nam Dương, cảm ơn anh!” Tưởng Linh Nhi gật gật đầu.

“Những lời sáo rỗng như vậy giữa hai chúng ta sau này bỏ đi, cô không cần cảm ơn tôi.” Anh giương mắt, nhìn về nơi xa, trong lòng nhớ đến cô nhóc kia.

Anh đáp ứng cô, đêm nay anh sẽ dùng thân phận anh Liệt đến gặp cô, cô lại âm thầm đặt vé máy bay, muốn trở về Newyork.

“Rốt cuộc là vì sao?”

“Vẫn phải cảm ơn anh.” Tưởng Linh Nhi nhìn anh một cái, có thể nhìn ra trong lòng anh đang có tâm sự, cô lại nói: “Nam Dương, chắc anh vẫn có việc quan trọng phải làm, anh cứ đi làm đi, cử người đưa em về là được rồi.”