Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 722: Đau thì kêu lên




Trần Nhạc Nhung nhận lấy đồ do Tổng thống đưa tới, liên tục gật đầu: "Ngài tổng thống, tôi đều sẽ nghe theo những điều ngài nói, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, không để cho mình bị thương, không để cho mình bị cảm, không để cho người thương tôi phải lo lắng cho tôi, nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì cả." Quyền Nam Dương lớn tiếng ngắt lời cô. Cô không mặc, anh lại ra tay giúp cô mặc áo mưa, đeo khẩu trang: “Còn có điểm quan trọng nhất mà em phải nhớ kỹ, thời gian tiếp theo không cho phép em rời khỏi tầm mắt của tôi."

Bình thường anh luôn là dáng vẻ ôn hòa như vậy, bất kể là ở trước mặt cô, hay ở trước mặt quần chúng nhân dân đều là dáng vẻ này. Trần Nhạc Nhung cũng cho rằng anh không biết nổi nóng.

Nhưng lúc này người nói chuyện với cô nghiêm nghị như vậy, còn ra lệnh cho cô thật sự là anh Liệt thương yêu cô tới tận xương tủy sao?

Giọng nói của anh nghiêm khắc là bởi vì trong lòng thương cô, quan tâm cô, đối với người anh không quan tâm, có lẽ anh vẫn là gương mặt bình tĩnh, lạnh lùng, không hề dao động như từ trước đến nay.

"Ngài Tổng thống, vì sao ngài lại tốt với tôi như vậy chứ?" Trong lòng cô vui mừng, hỏi ra hoàn toàn tự nhiên.

Nghe cô nói vậy, tay Quyền Nam Dương đang cầm khăn lông ướt muốn lau mặt giúp cô thoáng cứng đờ rồi nhét khăn vào trong tay của cô: "Em lau mặt trước đi."

"Ngài Tổng thống, mặt bẩn một chút cũng không sao, bị thương mới là chuyện lớn. Ngài muốn tôi ngoan ngoãn nghe lời của ngài, cũng mong ngài hãy để cho tôi xem vết thương của ngài trước đã." Cô đi đến bên cạnh anh nói.

Anh càng không để cho cô xem tình trạng vết thương, cô càng lo lắng vết thương của anh nghiêm trọng.

"Chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi, bác sĩ đã xử lý qua giúp tôi rồi." Cô truy hỏi vài lần, nếu anh còn giả vờ không nghe được, sẽ chỉ làm cho cô lo lắng hơn, nên anh dứt khoát nói thật cho cô biết.

Vết thương nhỏ sẽ nhuộm đỏ cả mảng lớn quần áo sao?

Xin ngài, ngài Tổng thống!

Anh có muốn lừa người, làm phiền anh cũng nên động não được không?

Cô cũng đâu phải đứa trẻ bốn tuổi năm đó nữa, cô dễ bị lừa gạt như vậy sao?

"Ngài Tổng thống, ngài cho tôi xem đi." Cô giật nhẹ ống tay áo của anh và làm nũng với anh. Không phải đàn ông đều chịu thua trước điều này sao.

Cô nghĩ anh Liệt của cô chắc chắn cũng chịu thua thôi.

Quyền Nam Dương bao giờ cũng hết cách với cô, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cô nhóc..."

Trần Nhạc Nhung ngắt lời anh: "Tôi không phải tên là cô nhóc. Tôi có tên, tôi là Trần Nhạc Nhung, anh có thể gọi tôi là Nhung Nhung."

Thân phận của anh làm cho anh không thể nhận cô, anh gặp mặt cô còn phải giả vờ, cô nhóc với không cô nhóc cái gì chứ, cô là Nhung Nhung của anh mà.

Nếu anh không thể nhận cô, như vậy bọn họ lại làm quen một lần nữa là được rồi.

"Cô nhóc..."

"Nếu như anh lại gọi tôi cô nhóc nữa thì về sau không được phép gọi tôi là Nhung Nhung." Hừ, về sau anh thoải mái nhận cô, cô cũng không để cho anh gọi.

Lời này quả nhiên là uy hiếp có hiệu quả, Quyền Nam Dương thoáng nhíu mày lại, nhưng thật sự không dám gọi cô là cô nhóc nữa.

Cô nắm cổ tay của anh, lắc qua lắc lại: "Ngài Tổng thống nhanh cởi áo ra, để cho tôi xem thử vết thương của ngài đi."

"Trần Nhạc Nhung, không ai nói cho em biết, không thể làm chuyện dễ hiểu lầm với người đàn ông xa lạ sao?" Quyền Nam Dương trầm mặt nói.

Rõ ràng cô đang làm nũng với anh, rõ ràng cô đang quan tâm anh, nhưng anh lại cảm thấy cô không nên thân mật như vậy với thân phận này của anh, bởi vì cô không biết anh là anh Liệt của cô.

"Ngài tổng thống, mong ngài nói xem tôi làm chuyện gì khiến cho ngài hiểu nhầm thế?" Cô hiểu rất rõ anh không biết cô đã biết về thân phận của anh, anh mới nói ra những lời tổn thương người khác như vậy, nhưng khi nghe được, trong lòng Trần Nhạc Nhung vẫn đau thắt lại.

Quyền Nam Dương: "..."

Cô không cho anh có cơ hội giải thích đã cướp lời nói: "Ngài không nói lời nào chính là không có rồi. Nếu như tôi thật sự làm chuyện gì khiến ngài hiểu nhầm vậy tôi xin lỗi ngài. Cũng mong ngài đừng hiểu nhầm, tôi sẽ không có suy nghĩ gì với ngài cả, bởi vì tôi có người mình thích rồi, tuyệt đối sẽ không thích ngài."

Thật ra, cô rất muốn hét lớn với anh: "Anh là người đàn ông xa lạ sao? Tối hôm qua khi anh len lén hôn em, tại sao anh không nghĩ mình là người đàn ông xa lạ đi?"

"Lúc anh vừa giúp em mặc áo mưa, còn ra lệnh cho em không được phép rời khỏi tầm mắt của anh, tại sao anh không nghĩ anh là người đàn ông xa lạ đi?"

"Hừ, anh không tránh nghi ngờ, anh muốn đối xử với em thế nào thì làm như thế, bây giờ em còn chưa làm gì anh mà anh đã nói những lời đó."

Đương nhiên, cô cũng chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi, nếu như để cho anh hay cô đã biết thân phận thực sự của anh vào thời điểm không thích hợp, anh nhất định sẽ đuổi cô quay về New York.

Cô không muốn quay về New York, cô muốn tiếp tục ở lại bên cạnh anh, chờ anh có thể thoải mái thừa nhận cô chính là Nhung Nhung của anh.

Vừa nghe được cô nói vậy, anh đáng lẽ phải khổ sở, nhưng trong lòng Quyền Nam Dương lại vui mừng giống như chú chim sẻ, bởi vì Nhung Nhung của anh đã có người thích, người kia chính là anh Liệt của cô.

"Tôi xem vết thương cho ngài cũng không phải vì tôi muốn xem giúp ngài, mà tôi mang theo sự giao phó của tất cả nhân dân tới đây. Nếu như ngài có chuyện gì, tôi không tiện ăn nói với bọn họ." Sau khi đau lòng qua đi, Trần Nhạc Nhung còn chưa quên phải xem vết thương trên người anh. Ai bảo tên xấu xa này là anh Liệt của cô chứ, cô chịu chút uất ức lại tính là gì?

Thấy anh còn chưa định cởi áo, Trần Nhạc Nhung thật sự tức giận, tức giận đến mức sắp khóc rồi: "Ngài tổng thống, tôi chỉ muốn hỏi ngài một câu, ngài không có người nào để ý sao?"

"Không phải là nhân dân nước ngài, mà là người quan tâm riêng đấy? Nếu như có, mong hãy vì người ngài quan tâm và người đang quan tâm ngài, ngài không muốn để cho bọn họ khổ sở thì hãy để cho tôi xem thử vết thương của ngài đi."

Trần Nhạc Nhung mở miệng liền nói ra hết lý do này tới lý do khác, Quyền Nam Dương thật không biết cô gái này lại có tài ăn nói như vậy.

Rơi vào đường cùng, anh chỉ đành phải cởi áo khoác ra.

Đợi anh cởi áo khoác, tấm vải trắng đã sớm bị máu nhuộm đỏ xuất hiện ở trước mắt Trần Nhạc Nhung.

Đầu vai anh được băng dày như vậy không ngờ đã bị biến thành màu đỏ. Trần Nhạc Nhung nhìn thấy thì nghẹn thở, đau lòng đến mức trái tim cũng đang run rẩy.

Cô khẽ cắn môi, cố nén xuống đau lòng và khổ sở, cố gắng làm cho mình bình tĩnh: "Ngài tổng thống, làm phiền ngài ngồi xuống trước để tôi thay thuốc cho ngài."

Anh hiếm khi ngoan ngoãn đồng ý nghe lời cô, ngồi vào ghế, để cho cô tháo băng thay thuốc cho anh.

Băng được mở ra, một vết thương dài khoảng 10 cm xuất hiện ở trên đầu vai anh, cho dù đã từng bôi thuốc, cũng khâu qua vài mũi, nhưng có thể anh vẫn luôn bận rộn, cũng không chú ý nghỉ ngơi, cho nên vết thương sớm đã rách ra, máu còn đang chảy.

"Một chút vết thương nhỏ mà thôi, bác sĩ đã sớm xử lý qua cho tôi rồi, không có chuyện gì đâu." Anh nói bình tĩnh giống như vết thương ấy với anh chỉ là vết thương nhỏ vậy.

"Im miệng!" Cô dữ tợn quát anh.

Vết thương sâu như vậy dài như vậy mà anh còn nói là vết thương nhỏ, như vậy có phải bị thương nặng không trị được mới gọi bị thương nặng hay không?

Tức giận thì tức giận, đau lòng thì đau lòng.

Trần Nhạc Nhung lập tức ra tay, động tác gọn gàng lại thuần thục giúp anh rửa vết thương. Động tác của cô rất nhẹ nhàng, làm cho anh gần như không cảm giác được cô đang rửa sạch vết thương giúp anh.

Cô vừa giúp anh xử lý vết thương trên vai vừa nói: "Ngài tổng thống, nếu như ngài cảm thấy đau, ngài không phải nhịn đâu, ngài có thể kêu lên, tôi sẽ cố gắng nhẹ hơn một chút."

"Sẽ không đau đâu." Trước kia, anh vì bảo vệ cô mà suýt nữa mất mạng rồi, anh cũng không thấy đau. Chút vết thương nhỏ này thật sự không là gì với anh cả.

"A…" Vừa nói sẽ không đau, anh lại đau đến mức phát ra một tiếng “A”.

"Không phải sẽ không đau sao? Hít sâu như vậy làm gì?" Cô lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, vừa rồi là cô cố ý nặng tay.

Cô muốn nói cho anh biết, đau chính là đau, bất kỳ người nào cũng có quyền kêu lên khi đau đớn. Anh đừng tưởng anh là Tổng thống của một quốc gia thì anh lại không phải là người, anh sẽ không đau sao.