Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 689: Vì sao anh lại quan tâm tôi




Nhìn thấy “bức tượng Phật” ngồi ngay ngắn tôn kính ở đó, Trần Nhạc Nhung sợ run người, theo bản năng kháng cự không muốn đến gần anh, cô lùi về sau một bước có ý định muốn xuống xe.

Nhưng mới lùi được nửa bước lại nhìn thấy Trần Dận Trạch đang nhìn cô như hổ rình mồi, chỉ đợi “con cừu non” là cô đi vào miệng cọp.

Trước là sói, sau là hổ, đúng thật là tiến thoái lưỡng nan mà!

Sau khi đấu tranh kịch liệt trong lòng, Trần Nhạc Nhung quyết định chọn đến bên Tổng thống đại nhân có vẻ ngoài rất thân thiện gần gũi, trước tiên cứ mặc kệ Trần Dận Trạch đã rồi tính tiếp.

Ừm, anh ta mặc một thân tây trang màu đen chỉnh tề, một vết nhăn nhúm cũng không có. Nhìn qua có vẻ là điển hình của tuýp người chính nhân quân tử.

Trên thực tế không biết anh ta có thật sự như vẻ bề ngoài không?

Trần Nhạc Nhung vô cùng chắc chắn, câu trả lời là không! Tuyệt đối không phải!

Ánh mắt anh ta đã bán đứng anh ta, người đàn ông này trong mắt ẩn chứa quá nhiều điều, còn rốt cuộc ấn giấu những bí mật gì thì Trần Nhạc Nhung không biết.

Dù sao anh ta cũng không phải anh Liệt của cô, cô không cần quan tâm trong mắt anh ẩn chứa điều gì. Chỉ cần anh ta không hối hận, không phạt cô và Lâm Thiến Thiến tự ý xông vào văn phòng Tổng thống là được rồi.

Quyền Nam Dương ngồi phía ngoài cùng bên phải còn Trần Nhạc Nhung ngồi ngoài cùng bên trái, cô cố gắng ngồi sát hết mức vào cửa xe, có thể cách xa anh ta bao nhiêu liền tận lực cách xa bấy nhiêu.

“Hừ...” Cô nhỏ giọng hừ một tiếng, không thèm nhìn anh. Dáng vẻ kiêu ngạo đó nhìn lại có vẻ đáng yêu, dường như đang cố ý sinh sự với anh.

Vì sao cô phải tức giận với một người xa lạ chứ?

Cô cũng không biết nữa, có lẽ là cô đã nhận định anh là anh Liệt của cô nhưng anh lại không thừa nhận nên cô mới tức giận.

Đúng, cô đúng là đang tức anh!

Cô gõ gõ quai hàm, nhìn dáng vẻ đó giống như một đứa trẻ, hai má vẫn mềm mại, phúng phính đáng yêu như khi còn nhỏ. Thực ra cô chính là một đứa trẻ mãi không trưởng thành.

“Ngồi gần lại đây một chút.” Cuối cùng, người đàn ông nhìn chằm chằm cô một hồi lâu cũng mở miệng nói chuyện, giọng điệu trầm thấp nghe rất êm tai.

“Hừ, còn lâu tôi mới ngồi gần lại đó...” Anh ta cũng không phải anh Liệt của cô vậy vì sao cô phải nghe lời anh ta?

“Lại đây!” Giọng anh trầm hơn một chút, không giận mà uy khiến Trần Nhạc Nhung ngoan ngoãn dịch vào một chút.

Vừa dịch chuyển một chút cô liền lập tức dựa trở lại vào cửa xe.

Cô rất ghét bản thân mình, miệng nói không muốn đến gần anh, không muốn nghe lời anh nhưng thân thể lại rất thành thực, không kiềm chế được tiến đến gần anh.

Nhưng Trần Nhạc Nhung còn chưa dịch chuyển qua người đàn ông đã giơ tay ra túm lấy cổ tay cô: “Ngồi xa vậy, tôi sẽ ăn thịt cô chắc?”

“Đau!” Trần Nhạc Nhung trừng mắt lên kêu đau, bộ dáng đáng thương như thể bất cứ lúc nào cũng có thể khóc cho anh xem.

“Làm sao vậy?” Người đàn ông bỏ tay ra liền nhìn thấy một vòng dấu tay đỏ hồng lằn trên cổ tay cô.

Da cô rất đẹp, trắng nõn mịn màng, vừa rồi bị Trần Dận Trạch nắm lấy đã đỏ, bây giờ lại bị anh nắm lấy, vết đỏ lại càng thêm đậm.

Ban nãy khi bị Trần Dận Trạch túm lấy, Trần Nhạc Nhung không kêu đau bởi cô không muốn thể hiện sự yếu đuối trước mặt anh ta.

“Tôi làm sao có liên quan gì tới anh à? Anh không phải anh Liệt của tôi, lẽ nào anh lại sẽ quan tâm tôi sao?” Trần Nhạc Nhung rút tay lại, kiêu ngạo nói trước, miệng lầm bầm.

“Ngồi dịch lại đây.” Anh lại lần nữa ra lệnh, đúng chuẩn dáng vẻ Tổng thống nha, dường như nếu cô dám chống lại thì anh sẽ bóp chết cô.

“Không!” Cô không muốn nghe lời anh, quay đầu về hướng cửa sổ xe, nhìn những công trình kiến trúc dần lướt qua qua cửa sổ.

Người đàn ông này không có quan hệ gì với cô, hừ hừ hừ... Sao cô lại lên xe anh chứ? Sao lại để ý xem anh có thật sự là không đếm xỉa gì đến cô hay không?

Trần Nhạc Nhung hơi nghiêng đầu, cô muốn dùng dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn xem vị Tổng thống đại nhân kia đang làm gì?

Vừa liếc qua liền thấy trong tay anh không biết từ lúc nào đã có thêm một tuýp thuốc mỡ.

Cô không bằng lòng ngồi lại gần anh vậy để anh chủ động lại gần cô vậy. Không để ý đến sự giãy dụa của cô, anh mạnh mẽ kéo tay cô lại, dùng đầu ngón tay lấy ra chút thuốc mỡ mát lạnh thoa lên cổ tay Trần Nhạc Nhung.

Thuốc mỡ rất mát, trong nháy mắt đã làm dịu đi cơn đau rát ở cổ tay cô.

Nhìn dáng vẻ tỉ mỉ ấy của anh dường như anh rất đau lòng, chóp mũi Trần Nhạc Nhung bỗng nhiên chua chua: “Vì sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

Khi hỏi xong câu này, Trần Nhạc Nhung lặng lẽ nắm chặt tay lại, căng thẳng nuốt xuống một ngụm nước miếng. Cô hy vọng biết bao câu trả lời của anh chính là đáp án cô mong đợi.

“Bởi vì...” Anh là anh Liệt của em, anh muốn đổi xử tốt với em, không nỡ nhìn thấy em bị thương dù chỉ một chút.

Nhưng câu này, anh không thể nói với cô lúc này được.

Anh cười, nụ cười này giống với nụ cười không lâu trước đó anh đứng trên thành lâu cười với toàn dân cả nước: “Bởi vì tôi là Tổng thống, yêu nước thương dân là trách nhiệm của tôi.”

“Tôi không phải người nước anh, tôi không cần anh quan tâm.” Không nghe được đáp án mong muốn, Trần Nhạc Nhung rút tay lại, giận dỗi lấy khăn giấy dùng lực lau hết chỗ thuốc anh vừa bôi.

Anh cũng không ngăn cản cô, đợi đến khi cô hết giận rồi anh lại giúp cô thoa cũng không thành vấn đề.

Anh giúp cô thoa thuốc, thoa xong cô lại lấy giấy lau sạch, vài lần như vậy, hai người họ ai cũng có lòng kiên nhẫn rất cao, dường như họ đang dùng cách này để gần gũi đối phương hơn một chút.

Cuối cùng, Trần Nhạc Nhung làm loạn đủ rồi, trừng đôi mắt đỏ hồng nhìn anh: “Anh biết không? Tôi có một người anh tên là Liệt, anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Nếu như anh ấy biết các người bắt nạt tôi, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”

Khi nói đến anh Liệt, mắt cô liền sáng lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời, vẻ mặt vô cùng tự hào và hãnh diện dường như anh Liệt chính là thần hộ mệnh của cô vậy.

Nghe thấy cô nói như vậy, bàn tay đang đậy nắp lọ thuốc của Quyền Nam Dương cứng đờ, trầm mặc một hồi lâu mới tiếp lời: “Nói không chừng anh Liệt của cô có thể căn bản không tốt như cô tưởng tượng. Nói không chừng anh ta vì người khác, vì chuyện khác mà từ bỏ cô.”

“Anh nói bậy, anh Liệt của tôi không như thế!” Trần Nhạc Nhung tức giận cắn môi rồi lại nói: “Tôi không quan tâm anh có thân phận gì nhưng anh dám nói anh Liệt của tôi, tôi sẽ không để anh yên đâu.”

Anh Liệt trong lòng cô đẹp đẽ như thế, là người anh cô luôn mong nhớ từ nhỏ đến lớn, không cần biết cô có tìm được anh Liệt hay không, cô cũng không cho phép bất cứ người nào nói xấu về anh.

Quyền Nam Dương lặng im, lời anh nói là sự thật nhưng cô lại nghĩ về anh quá tốt đẹp như vậy. Thực ra anh căn bản không đáng để cô vạn dặm xa xôi đến tìm như vậy.

“Ngài Tổng thống, anh có thể giúp tôi không?” Có lẽ cô vẫn ôm hy vọng nho nhỏ, hy vọng anh sẽ thừa nhận anh là anh Liệt của cô.

“Cô nói xem, nếu có thể giúp được thì tôi sẽ cố gắng hết sức.” Ngoài việc thừa nhận với cô thì những chuyện khác anh đều có thể giúp cô.

Trần Nhạc Nhung giơ tay lên tháo chiếc vòng cô chưa bao giờ rời khỏi người cô xuống, cẩn thận nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay: “Anh là Tổng thống nước A, thấy nhiều biết nhiều, chiếc vòng cổ này có hình dáng đặc biệt, anh đã từng nhìn thấy chưa?”