Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 670: Không thể không đi




Nhung Nhung nhỏ ngoan ngoãn khẽ gật đầu và không khóc nữa, không làm ầm ĩ nữa, hình như mặc cho anh Liệt rời khỏi mình vậy.

Liệt ép mình phải dời tầm mắt, buộc mình xoay người rời đi.

Cậu xoay người, bước nhanh.

Phía sau, Nhung Nhung nhỏ cầm làn váy đi theo cậu.

Chân cậu dài, bước một bước còn bằng Nhung Nhung nhỏ bước vài bước. Cậu đi một bước nhỏ, Nhung Nhung nhỏ phải đi hai ba bước có thể theo kịp cậu.

Sau khi đi được vài bước, Liệt thật sự không có cách nào lại đi như vậy được nữa, không nhịn được quay đầu muốn xem thử Nhung Nhung nhỏ, ai biết cậu vừa quay đầu đã thấy Nhung Nhung nhỏ đi theo cậu giống như một cái đuôi nhỏ.

Giờ phút này, Liệt hận không thể bất chấp tất cả.

Cậu muốn ở lại với Nhung Nhung nhỏ, cùng cô bé chậm rãi lớn lên, hoặc dẫn Nhung Nhung nhỏ rời đi, mang theo cô bé tới đất nước của cậu...

Nhưng không được, cậu không thể làm được bất kể một suy nghĩ nào, không có bất kỳ điều kiện nào có thể để cho cậu tùy hứng như vậy.

Đất nước là trách nhiệm của cậu, nếu cậu đã đồng ý với mẹ phải gánh vác những trọng trách đó thì sẽ không có lý nào lại rời đi.

Thân phận của Nhung Nhung nhỏ cũng là tiêu điểm chú ý của bao nhiêu người, ba cô bé tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào đưa cô bé rời đi.

Hai cách đều không thể nào làm được.

Nếu như vào giờ phút này, cậu bước sai một bước thì có khả năng sẽ rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục - nước mất nhà tan!

"Nhung Nhung, em đừng tiếp tục theo anh Liệt nữa. Người ba em phái tới sẽ nhanh chóng đến đây thôi." Liệt cố cứng lòng, không để ý tới Nhung Nhung nhỏ nữa, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Nhung Nhung nhỏ mới chẳng thèm quan tâm, nắm làn váy tiếp tục đi theo sau lưng anh Liệt. Anh Liệt đi một bước nhỏ, cô bé chạy ba bước.

Cô bé vẫn đuổi theo không ngừng. Bất kể thế nào, cô bé cũng không muốn dừng bước chân đuổi theo anh Liệt.

"Nhung Nhung, em nghe anh Liệt nói đi, phải ngoan ngoãn." Nhung Nhung nhỏ vẫn đi theo cậu. Liệt lại dừng bước, quay đầu nói với cô bé.

"Anh Liệt, Nhung Nhung muốn đi theo anh..." Nhung Nhung nhỏ giơ tay muốn nắm lấy cậu, nhưng cậu đã đi nhanh về phía trước một bước, thành công bỏ rơi cô bé, làm cho cô bé bắt hụt.

Những lời anh Liệt từng nói với cô bé, cô bé hiểu, nhưng cũng không hiểu rõ lắm... Lúc này cô bé chỉ biết là sau khi anh Liệt đi, cô bé sẽ phải chờ rất lâu mới có thể gặp lại anh Liệt.

Cô bé còn nhỏ tuổi cố gắng không khóc, nhưng dù sao cô bé vẫn còn quá nhỏ, anh Liệt càng chạy càng nhanh, khi cô bé không đuổi kịp thì đau lòng liền òa khóc.

Cô bé vừa khóc, tiếng khóc rất vang dội, lập tức khiến cho người đang tìm kiếm cô bé cách đó không xa chú ý. Khi những người này vây qua, cô bé lau nước mắt nhìn lại hướng anh Liệt rời đi, đã không thấy anh Liệt nữa rồi.

Không nhìn thấy được anh Liệt, Nhung Nhung nhỏ khóc càng thêm đau lòng, cô bé không cho ai tới gần mình, chỉ đau lòng rơi nước mắt, không nói một lời nào.

Mãi đến khi ba mẹ của cô bé chạy tới, cô bé mới thấy nỗi đau giảm bớt một chút.

Giang Nhungôm Nhung Nhung nhỏ, đau lòng hết hôn lại xoa cô bé: "Con yêu, sao con thương tâm như vậy? Con nói cho mẹ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không?"

Giang Nhungkhông rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Trần Việt biết... Khi anh biết được Bùi Huyên Trí ở trên đảo, anh đã biết Nhung Nhung nhỏ bị ai dẫn đi.

Chính bởi vì biết Nhung Nhung nhỏ bị ai dẫn đi, anh lại biết người kia tuyệt đối sẽ không tổn thương cô bé, vì vậy anh muốn kéo Giang Nhunglại, tiếp tục chuyện "động phòng" của bọn họ.

Ai ngờ anh vừa có yêu cầu này, lúc này Giang Nhungđã trở mặt với anh.

Không thấy con của bọn họ, anh không chỉ không nóng lòng mà trong đầu còn nghĩ tới chuyện linh tinh, nhất định sẽ làm cho Giang Nhungkhông rõ sự thật nổi giận.

Nhưng Trần Việt không muốn giải thích về chuyện này, cho nên anh không thể làm gì khác hơn là tạm thời nhịn xuống khát vọng đối với Giang Nhung, dẫn theo cô đi tới tìm kiếm con gái của bọn họ.

Cơ thể nhỏ bé của Nhung Nhung nhỏ ở trong lòng mẹ còn không ngừng co giật, dáng vẻ nhỏ bé đáng thương này giống như người dân trên cả thế giới đều đang bắt nạt cô bé vậy.

"Nhung Nhung, nín khóc, nín khóc đi. Mẹ và ba đều ở đây rồi. Về sau ba mẹ sẽ không bỏ con lại nữa." Thấy Nhung Nhung nhỏ khóc đau lòng như vậy, Giang Nhunglại tự trách mình.

Cô cho rằng sở dĩ Nhung Nhung nhỏ thương tâm như vậy, nhất định là do sau khi đám cưới kết thúc ba mẹ đều bỏ cô bé lại.

Tâm lý của cô nhóc vốn đã nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác, cô bé có nhận thức như vậy cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.

"Ô ô..." Nhung Nhung nhỏ lau hết nước mắt, nước mũi vào trên quần áo của mẹ, không có anh Liệt, may là cô bé còn có ba và mẹ.

"Nhung Nhung, con nói cho mẹ biết đã có chuyện gì xảy ra, được không?" Giang Nhunghôn lên nước mắt trên mặt Nhung Nhung nhỏ, đồng thời kiểm tra xem trên người Nhung Nhung nhỏ có bị thương không, thấy Nhung Nhung nhỏ không sao, Giang Nhungmới yên lòng một chút.

Trần Việt ôm Nhung Nhung nhỏ qua và xoa đầu cô bé: "Nhung Nhung, không sao rồi, con trở về cùng ba mẹ thôi, không thể khóc nữa."

Nhung Nhung nhỏ cọ cọ vào trong lồng ngực dày dặn của ba, tiếng khóc càng lúc càng nhỏ, cuối cùng ngủ thiếp đi trong lòng ba.

Khi Trần Việt bế Nhung Nhung nhỏ và rời đi trong một đám người vây quanh, Liệt trốn ở trong bóng tối vẫn còn nhìn theo bọn họ, mãi đến khi bọn họ biến mất khỏi tầm mắt của cậu, cậu mới thu hồi lại tầm mắt.

Không biết phải tới năm nào tháng nào ngày nào, cậu mới có thể gặp lại Nhung Nhung nhỏ?

Hy vọng cậu có thể sớm ngày gặp được cô bé.

Nhưng chuyện trên thế giới này, ai có thể nói rõ được, có lẽ có thể nhanh chóng gặp lại, cũng có thể cả đời không gặp nữa.

...

Đã tìm lại được Nhung Nhung nhỏ về, không có vết tích bị thương, xem như là sợ bóng sợ gió một hồi, hai vợ chồng Trần Việt đưa con về nhà. Cuộc phong ba này cũng xem như lắng được.

Nhưng phong ba tìm kiếm Nhung Nhung nhỏ lắng xuống, vì tìm kiếm Nhung Nhung nhỏ mà chuyện tồn tại giữa Chiến Niệm Bắc cùng Trần Tiểu Bích tạm dừng, lúc này lại bốc cháy lên.

Vào giờ phút này, Chiến Niệm Bắc hung hăng trừng mắt nhìn Trần Tiểu Bích, Cô cũng không chịu thua trừng mắt nhìn về phía Chiến Niệm Bắc. Hai người bốn con mắt, mắt lớn trừng mắt nhỏ, mắt nhỏ trừng mắt lớn, không ai muốn nhượng ai một bước nào.

Sau một lúc lâu, vẫn là Chiến Niệm Bắc mở miệng trước. Anh hung hăng nói: "Em cùng anh quay về Giang Bắc."

Nghe giọng điệu của anh giống như ra lệnh cho cấp dưới, Trần Tiểu Bích càng giận hơn. Con mẹ nó, đồ khốn nạn này, anh rốt cuộc xem Trần Tiểu Bích cô là ai chứ?

Trần Tiểu Bích cắn răng và xoay người rời đi.

Cô vừa bước đi được một bước, Chiến Niệm Bắc đã kéo cô lại: "Trần Tiểu Bích, em một vừa hai phải thôi, bất cứ việc gì cũng đừng quá đáng quá."

Anh nhường cô một lần, hai lần... quá tam ba bận, kiên trì của anh cũng có giới hạn, đừng để cho anh nổi giận.

Trần Tiểu Bích nhìn tay anh nắm cổ tay mình, cong môi cười lạnh một tiếng: "Chiến Niệm Bắc, tôi không phải đang đùa giỡn với anh. Tôi và anh khả năng nữa."

Chiến Niệm Bắc tức giận không nhịn được nữa: "Mẹ nó, em đừng quên là ai vẫn chạy đuổi theo anh, mỗi ngày đều kêu gào muốn lấy anh. Thế nào? Giờ anh tiếp nhận em thì em lại muốn rút lui à? Trần Tiểu Bích, em đừng có mơ. Em muốn chạy trốn, con mẹ nó anh không chừng sẽ đánh gãy chân của em đấy."

Trần Tiểu Bích lạnh lùng cười: "Tôi thừa nhận vẫn là tôi theo đuổi anh. Nhưng con mẹ nó, tôi cũng là một con người, cũng có tôn nghiêm. Loại người thối nát như anh, bà đây chẳng thèm."