Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 641: Chớp mắt vạn năm (1)




"Lát nữa để cho tao làm trước, để tao mở hàng." Người đàn ông xoa xoa tay mình giống như Giang Nhung đã là món ăn trên bàn của bọn họ vậy.

"Dựa vào đâu lần nào mày cũng đòi làm trước? Trước kia đều là mày trước, nhưng lần này nhất định phải là tao." Một người đàn ông khác không hài lòng nói.

"Trước kia mày đã nhường tao, thấy lần này hàng tốt mày muốn lên trước, đừng có mơ." Bọn họ ai cũng không muốn nhường ai.

"Nếu không... Hai chúng ta cùng lên một lượt!" Người đàn ông khác đề nghị.

Hai người đàn ông càng nói càng hạ lưu, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người Giang Nhung, rất muốn lập tức nhào vào người cô.

Đối thoại của bọn họ, từng từ từng chữ truyền rõ ràng vào tai Trần Việt. Anh càng nghe chân mày càng nhíu chặt, ngón tay nắm ly rượu không tự chủ dùng sức bóp chặt.

Rõ ràng đó chỉ là một người lạ hoàn toàn không có liên quan gì tới anh, không biết tại sao khi nghe người khác nói lời sỉ nhục cô, anh sẽ giận dữ, sẽ muốn xé nát hai gã đàn ông bẩn thỉu này.

"Đi." Hai gã đàn ông trao đổi ánh mắt, đồng thời cùng đứng dậy đi về phía Giang Nhung.

Hai người đàn ông ngồi xuống đối diện với Giang Nhung, còn chưa kịp ngồi xuống đàng hoàng, một người trong đó đã đợi không kịp giơ tay ra nắm lấy bàn tay của Giang Nhung.

Giang Nhung đang uống rượu đến quên trời quên đất, đột nhiên bàn tay bị người ta nắm chặt, Giang Nhung chán ghét nhíu mày, ra sức rút về, giận dữ trừng mắt với người kia: "Cút ngay! Đừng quấy rầy nhã hứng của cô đây!"

Tuy rằng cô hung dữ trừng mắt với người khác, nhưng vì cô đã sớm uống đến say khướt, ánh mắt mông lung. Cô trừng mắt với người khác chẳng những không dọa được ai, ngược lại còn khiến cho người khác cảm thấy vô cùng mềm mại, còn có ý làm nũng.

"Ồ, cô gái nhỏ tính cách cũng nóng nảy quá đấy." Một người đàn ông cười vô cùng bỉ ổi, một lần nữa đưa tay qua: "Một người uống rượu chẳng vui vẻ gì, để hai anh đây uống cùng em nhé, các anh bảo đảm sẽ khiến em vô cùng thoải mái."

Nhưng người kia còn chưa đụng tới Giang Nhung đã bị một ly rượu của cô hắt nay lên mặt. Cô nấc cục một cái, giận dữ nói: "Tâm trạng của cô đây không tốt, tốt nhất các người cút xa một chút cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến cho các người đẹp mặt!"

Trong bụng cô lấp đầy hờn dỗi, không tìm được người kể ra, không tìm được người phát tiết, duy nhất chỉ có cồn mới có thể giúp được cô.

Cồn có thể khiến thần kinh cô tê dại, cồn có thể khiến cô tạm thời quên đi việc cô bị người thân nhất của mình bán đứng.

"Ha ha..." Nghĩ đến cảnh ngộ của mình, nghĩ đến ánh mắt quyết liệt của ba mình, nghĩ đến dáng vẻ muốn nói lại thôi của mẹ mình, còn có đôi nam nữ chó má đã phản bội cô, cô dứt khoát ôm chai rượu lên tu ừng ực.

"Đệch!" Người đàn ông bị tạt rượu kia vô cùng mất mặt, gã đứng lên một phát bắt được Giang Nhung, muốn mạnh mẽ đưa cô rời đi.

"Cút! Anh buông tôi ra!" Giang Nhung muốn đẩy người kéo cô ra, nhưng cô chỉ vùng vẫy hai cái đã ngã lăn ra đất say đến chẳng biết gì.

"Lăn? Lát nữa bọn anh sẽ mang em đi sau đó sẽ lăn trên giường!" Tên còn lại ghé vào bên tai Giang Nhung nói, giọng điệu cực kỳ buồn nôn.

Trong quán rượu nhiều người, âm thanh ồn ào, những chuyện như thế này gần như đều xảy ra hàng ngày, không ai biết bọn họ không quen biết nhau, đương nhiên cũng sẽ không có người đứng ra lo chuyện bao đồng.

Vì vậy hai người đàn ông muốn dẫn cô đi hoàn toàn không lo lắng gì, dù sao cô cũng uống say rồi. Tối nay bất kể là xảy ra chuyện gì, có thể cô cũng sẽ không nhớ rõ.

Cho dù cô có nhớ ra được, sáng ngày mai mọi chuyện cũng đã xảy ra, cô có muốn đi kiện cũng chẳng được.

Bởi vì đây là say rượu mất lý trí, tình một đêm ai sẽ để ý chứ?

Bọn họ còn có thể nhân cơ hội này uy hiếp cô, sau đó khống chế cô để cô làm việc cho bọn họ.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng mục đích của bọn họ còn chưa đạt được, khi quay người lại đã thấy một người đàn ông cao to đứng phía sau.

Người đàn ông mặc đồ vest màu xám, cao to đẹp trai. Anh không hề nói gì, không làm gì, vẻn vẹn chỉ nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo dưới gọng kính vàng kia cũng khiến cho người khác sợ hãi.

Người như vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn, loại khí chất quý phái trên người anh cũng đã có thể khiến cho người khác không dám nhìn thẳng anh. Hai người đàn ông cũng là kẻ lăn lộn trong nghề, chuyện xấu nhỏ làm không ít, nhưng nhân vật lớn cũng không dám chọc.

Hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, muốn thoát khỏi người đàn ông khí tràng mạnh mẽ, nhưng bọn họ vừa đi về hướng bên cạnh đã bị một chân của người đàn ông lần nữa chặn đường.

Một người đàn ông trong bọn họ giả vờ can đảm nói: "Thằng nhóc tránh ra, chớ xen vào việc của người khác!"

Lúc nãy trong đầu bọn họ đã tìm kiếm qua, các cậu ấm con nhà giàu có trong kinh đô này, người có quyền lực cũng không ai có dáng vẻ này.

Người này thoạt nhìn có vẻ giống như người có khí chất quý phái, ăn mặc ra dáng lắm, thật ra chỉ là vẻ bề ngoài, nói không chừng lăn lộn còn không bằng họ nữa đâu.

Sau khi nghĩ như vậy, hai gã đàn xem như cũng hơi vững tin, hơn nữa người lăn lộn trong nghề tính tình cũng nóng nảy, hai gã không nói nhiều vừa ra tay đã muốn đánh người.

Nhưng mà nắm đấm của bọn họ vung ra còn chưa kịp đụng đến góc áo của người đàn ông kia ngược lại chỉ nghe thấy bọn họ phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Thì ra trước khi bọn họ vung nắm đấm lên, người đàn ông đã giành trước một bước, một chân mạnh mẽ đạp lên mu bàn chân của một người đàn ông, còn một chân khác đạp lên chân của người đàn ông còn lại.

Người đàn ông đeo kính, mặc đồ vest này thoạt nhìn rất lịch sự, nhưng sức lực lúc đạp người lại nặng ngàn cân, một chân của anh đạp xuống mấy ngón chân của bọn họ sắp bị đạp dẹp rồi.

Dưới chân bị đau, tay của bọn chúng hơi thả lỏng, buông Giang Nhung đã sớm say đến không biết trời đất ra.

Không có lực chống đỡ, thân thể mềm oặt của Giang Nhung ngã sấp về bên trái, mắt thấy suýt chút nữa là nằm rạp xuống nền nhà lạnh lẽo, Trần Việt vội nghiêng người đỡ được cô, ôm chằm cô đã say bí tỉ vào lòng.

"Cậu chủ... Hay là anh hãy giao cô ấy cho tôi." Chú Ngụy đuổi tới kịp vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này. Phải biết rằng cậu chủ nhà bọn họ là có bệnh thích sạch sẽ, từ trước tới giờ chưa có người phụ nữ nào có thể đến gần anh. Lúc này nhìn thấy Trần Việt ôm một cô gái vào lòng, đúng là chú Ngụy không dám tin.

"Chú hãy xử lý chuyện của hai người này đi." Anh lạnh lùng ném lại một câu, sau đó ôm lấy Giang Nhung nhanh chân rời đi.

"Không phải mình nhìn lầm chứ?" Phía sau truyền đến giọng nói của chú Ngụy, nghe có vẻ giống như khó mà tin nổi.

Không chỉ có chú Ngụy không dám tin, ngay cả chính Trần Việt cũng không dám tin. Anh không dám tin mình sẽ đi theo một người phụ nữ, không dám tin mình sẽ lo chuyện bao đồng, càng không dám tin mình lại có thể ôm cô.

Trước đây, người khác giới có thể đến gần anh ngoại trừ mẹ của anh thì cũng chỉ có em gái Trần Tiểu Bích, ngoài ra không còn người nào khác.

Vì thế Trần Tiểu Bích luôn dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá anh. Cô luôn ở sau lưng anh bàn tán anh không phải là không thích phụ nữ, chỉ là anh thích đàn ông mà thôi.

Xu hướng giới tính của anh có bình thường hay không anh là người biết rõ nhất, chẳng qua là từ trước tới giờ anh lười giải thích.

Anh vẫn luôn biết, không phải anh không thích phụ nữ mà là anh vẫn chưa gặp được người có thể khiến cho anh động lòng, khiến anh muốn che chở cả đời.

Trần Việt ôm Giang Nhung đi ra cửa quán bar, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi đến, thổi lên mặt của Giang Nhung khiến cảm giác say của cô tỉnh hơn phân nửa.

Cô hơi nhúc nhích nhưng vẫn không biết rõ mình đang ở đâu, lại tiếp tục động đậy nữa mới phát hiện hình như mình đang bị người khác ôm vào lòng.