Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 640: Hồi ức lần đầu gặp gỡ




Sau khi Trần Tiểu Bích đưa Tiểu Nhung Nhung đến bệnh viện, cô không đi vào phòng bệnh với Tiểu Nhung Nhung là bởi vì nếu như cô nhìn thấy anh trai đầu gỗ của cô, có thể cô sẽ đau lòng khóc rống lên.

Anh trai đầu gỗ của cô đã thầm chịu đựng quá nhiều rồi, sao cô còn có thể khiến cho anh thêm ngột ngạt nữa đây. Vì vậy cô đứng bên ngoài cửa, lặng lẽ bảo vệ một nhà ba người bọn họ.

Từ nhỏ vẫn luôn là anh trai chăm sóc cho cô. Sau khi lớn lên cũng là anh trai chăm sóc cô. Từ trước tới giờ cô chưa từng làm gì cho anh. Vậy thì vào giây phút này hãy để cho cô ở đây bảo vệ một nhà ba người bọn họ đi.

Không thể làm nhiều hơn cho bọn họ thì ít nhất cũng đừng đến làm phiền thời gian một nhà ba người bọn họ ở bên nhau.

Cô cũng tin rằng chắc chắn chị dâu của cô sẽ cảm ứng được tình cảm sâu nặng của anh trai đầu gỗ nhà cô, chắc chắn chị dâu sẽ tỉnh lại.

Không phải bác sĩ đã nói não bộ của bệnh nhân là có phản ứng, chỉ cần bình thường bọn họ trò chuyện cùng với cô nhiều một chút thì có thể thức tỉnh được cô hay sao?

Mặc dù chỉ là có thể nhưng Trần Tiểu Bích tin rằng trải qua sự cố gắng của cả gia đình bọn họ, chắc chắn chị dâu của cô sẽ tỉnh lại.

Trần Tiểu Bích cứ suy nghĩ những điều này, cơ thể nhẹ nhàng dựa lên cửa yên lặng lắng nghe động tĩnh trong phòng bệnh.

"Nhung Nhung muốn mẹ đúng không?" Trần Việt để Tiểu Nhung Nhung ngồi bên cạnh Giang Nhung, sau đó lại nói:"Nhung Nhung hãy nói hết ra những lời trong lòng, tuy tạm thời mẹ con không thể trả lời con nhưng chắc chắn mẹ con có thể nghe được."

Trần Việt vẫn luôn tin tưởng, tin tưởng Giang Nhung chỉ là không tỉnh, nhưng chắc chắn cô có thể cảm nhận được bọn họ, có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Vì thế mỗi ngày anh đều sẽ dẫn Nhung Nhung đến, bọn họ cùng ngồi bên cạnh Giang Nhung, nói ra rất nhiều câu chuyện đã xảy ra trước đây của bọn họ cho cô nghe.

Anh tin tưởng chỉ cần bọn họ kiên trì, Giang Nhung lại tốt như vậy, sao cô có thể cam lòng khiến cho Tiểu Nhung Nhung và anh đau khổ được chứ?

Chắc chắn cô sẽ vượt qua, ba tháng khó vượt qua nhất cô cũng đã vượt qua rồi, chắc chắn cô sẽ tỉnh lại, cô sẽ ở bên cạnh anh, ở bên cạnh Tiểu Nhung Nhung của bọn họ.

"Mẹ ơi, ba nói mẹ đã ngủ ba tháng rồi, Nhung Nhung đã cao hơn rồi. Ba nói, mẹ mau tỉnh lại đi, nếu không Nhung Nhung cao hơn nữa mẹ sẽ không ôm nổi Nhung Nhung đâu." Những lời của ba nói Tiểu Nhung Nhung đều nhớ rất kỹ, lúc này cô bé lại nói cho mẹ nghe.

Ba nói cho cô bé biết, cô là cục cưng mẹ xem trọng nhất, chỉ cần ngày nào cô cũng ở bên cạnh mẹ thì chắc chắn mẹ sẽ tỉnh lại.

Tiểu Nhung Nhung dụi mắt, sau đó lại nói:"Mẹ ơi, Nhung Nhung không muốn làm đứa bé không có mẹ nữa đâu, mẹ mau tỉnh lại đi."

Lúc Tiểu Nhung Nhung đang nói, đôi mắt sắc bén của Trần Việt phát hiện, ngón tay đặt bên hông của Giang Nhưng hơi nhúc nhích.

Nhưng khi anh nhìn kỹ lại thì bàn tay của Giang Nhung vẫn đặt ở chỗ cũ, cũng chưa hề động đậy giống như lúc nãy chỉ là ảo giác của anh mà thôi.

Tim anh đập rộn lên, sau đó lại nặng nề rớt xuống, thời gian ngắn ngủi hai giây nhưng gần như anh lại trải qua sự chìm nổi của đời người.

Trần Việt nói: "Nhung Nhung à, hôm nay còn học được gì ở nhà trẻ?"

Tiểu Nhung Nhung suy nghĩ một hồi rồi nói:"Nhung Nhung học được điệu múa gấu con rồi, chờ sau khi mẹ tỉnh lại Nhung Nhung sẽ múa cho mẹ xem."

Trần Việt nói:"Cục cưng của chúng ta lợi hại thế, nhanh như vậy đã học được điệu nhảy gấu con rồi. Đợi mẹ tỉnh lại nhìn thấy cục cưng Nhung Nhung của chúng ta giỏi như vậy chắc chắn mẹ con sẽ rất vui."

Tiểu Nhung Nhung nói:"Nhung Nhung còn kết bạn mới nữa đấy."

Trần Việt khen cô bé nói: "Wa, Nhung Nhung có bạn mới à, là bé trai hay bé gái vậy?"

Phải biết rằng Tiểu Nhung Nhung luôn không quá yêu thích kết bạn với bạn cùng tuổi. Nếu không phải là ghét bạn nhỏ khác khó coi, thì chính là cảm thấy bạn nhỏ khác không thông minh. Vì vậy người có thể khiến cô bé gọi là bạn sao có thể không khiến cho Trần Việt tò mò cho được?

"Là bé trai, tóc của cậu ta màu vàng, dáng vẻ giống như búp bê vậy." Đây là từ miêu tả mà Tiểu Nhung Nhung có thể nghĩ ra được. Trần Việt vừa nghe cô bé nói, đại khái anh có thể nghĩ ra bé trai mà Tiểu Nhung Nhung nói chắc chắn là đứa trẻ tóc vàng da trắng.

Trần Việt sờ đầu cô bé:"Ừm, Nhung Nhung sẽ từ từ lớn lên, sau đó sẽ quen biết với rất nhiều bạn bè khác"

"Nhưng Nhung Nhung không muốn có rất nhiều bạn bè, Nhung Nhung chỉ muốn có mẹ và anh Liệt." Còn về anh Tiểu Trạch, Tiểu Nhung Nhung cũng không muốn đến gần lắm.

Những ngày qua sau khi tan học Tiểu Trạch cũng sẽ tới bệnh viện, ngồi ở bên cạnh bọn họ một lát, sau đó sẽ về nhà cùng Tiểu Nhung Nhung.

"Mẹ sẽ nghe được nguyện vọng của Nhung Nhung, chắc chắn mẹ con sẽ tỉnh lại gặp Nhung Nhung." Trần Việt xoa khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của cô bé, đặc biệt bỏ qua một nhân vật khác mà Tiểu Nhung Nhung đã nhắc tới.

Thời gian chàng trai Liệt kia bỏ đi cũng sắp hơn nửa năm rồi. Cô bé nhỏ tuổi như vậy lại vẫn nhớ mãi không quên cậu ta, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?

Cả đời người có một người như vậy để cho mình nhớ nhung là một chuyện vô cùng đau khổ, nhưng loại chuyện đau khổ này anh lại bằng lòng chịu đựng.

Biết nhớ nhưng một người lòng sẽ rất đau...Nhưng như vậy sẽ càng có thể chứng minh người là có máu thịt, chứ không phải là một động vật máu lạnh...

Mà rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào anh đã không phải là một động vật máu lạnh, không có tình cảm kia cơ chứ?

Nếu như tính toán thật kỹ, chắc hẳn không phải là sau khi đăng ký kết hôn với Giang Nhung, mà là từ sau lần đầu anh gặp Nhung Nhung.

Có người thường nói chớp mắt đã vạn năm.

Có thể chỉ là một cái chớp mắt như vậy, một lần như vậy, nhưng anh lại càng nhớ kỹ cô gái xinh đẹp tính cách không chịu khuất phục kia.

Lần đầu gặp gỡ Giang Nhung, đó là trước đêm giáng sinh, ngày hai mươi bốn tháng mười hai, một ngày tuyết bay đầy trời.

Ngày đó đi tới chỗ nào cũng có thể nghe được những khúc ca Giáng Sinh vui vẻ, điệu nhạc như nhàng như vậy khiến cho rất nhiều người khi nghe thấy sẽ không tự chủ được mà ngâm nga theo.

Ngày đó anh trở lại kinh đô, vốn dĩ là muốn hoàn toàn kết thúc một đoạn tình cảm không chưa được xem là chính thức kia.

Anh là người có cá tính, bất kể làm chuyện gì cũng đều không thích dây dưa dài dòng, càng sẽ không muốn tình trạng dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng kia.

Nhưng mà anh còn chưa kịp tự mình đi kết thúc đoạn tình cảm không được thừa nhận kia thì anh đã chứng kiến được vở kịch lớn của nhà giàu.

Chị và chồng sắp cưới của em gái có con với nhau, người của hai nhà đều bảo vệ chị gái, đuổi em gái ra khỏi cửa.

Không biết xuất phát từ sự thông cảm hay là tâm trạng thế nào nữa, lúc anh nhìn thấy Giang Nhung mặc áo khoác lông dày cộm bị đuổi ra khỏi nhà, anh đã bảo tài xế lái xe theo cô.

Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, ma sai quỷ khiến thế nào anh lại đi theo cô vào quán rượu, nhìn cô tự chuốc say mình.

Tình hình ngày đó Trần Việt vẫn còn nhớ kỹ.

Giang Nhung một thân một mình ngồi trong góc, uống hết ly này đến ly khác, xung quanh có rất nhiều ánh mắt mang theo ý đồ xấu đang nhìn chằm chằm cô. Nhưng cô lại không biết nguy hiểm, tốc độ uống rượu giống như uống nước lã.

Bên cạnh đó có hai người đàn ông xấu xa đang bàn luận:"Em gái đó uống say như vậy chắc chắn là vừa bị bạn trai đá."

Tên còn lại nói:"Vừa hay chúng ta cũng không có bạn gái, lát nữa có thể để cho cô ta vui đùa cùng chúng ta."

"Mày xem em gái kia kìa, môi hồng răng trắng, dáng vẻ nhỏ nhắn, xinh đẹp đó sinh ra là để dụ dỗ đàn ông mà."