Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 617: Em không có ở đây bảo anh làm sao sống tốt được




Giang Nhung mỗi gửi tới một cái tin nanh, Trần Việt đều ngay lập tức cầm điện thoại di động lên xem xét, nhìn một lần thất vọng một lần.

Cô chưa từ bỏ ý định quấn lấy anh như thế, là muốn cho anh trả tiểu Nhung Nhung lại cho mình, cho nên chỉ cần đem tiểu Nhung Nhung trả lại cho cô, cả đời này cô cũng sẽ không chủ động tìm anh.

Trần Việt nắm thật chặt điện thoại, lần lượt áp chế lửa giận của mình và sự đau nhức, lần lượt để cho mình phải tỉnh táo lại, tỉnh táo lại… … người phụ nữ Giang Nhung ngốc kia, cô cuối cùng muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua?

" Ba ơi … …" Tiểu Nhung Nhung lo lắng cho mẹ, lo lắng đến sắp khóc rồi.

Cô bé không rõ, ba vì cái gì không mở cửa để mẹ vào, mẹ vẫn đứng trên đất tuyết, lạnh hỏng mất làm sao bây giờ?

Nếu là mẹ lạnh hỏng, mình lại là một đứa con không có mẹ, mình nhất định sẽ rất khó chịu rất khó chịu.

"Ba ơi, Nhung Nhung muốn mẹ cơ!" Tiểu Nhung Nhung nói vô cùng đáng thương.

Trần Việt không để ý đến tiểu Nhung Nhung nhưng, ánh mắt của anh từ cửa sổ nhìn ra ngoài, yên lặng nhìn Giang Nhung đứng im trên tuyết ngoài kia.

Bông tuyết vẫn còn tiếp tục rơi, bởi vì đứng thẳng trong thời gian quá lâu, tóc trên đầu Giang Nhung trải một tầng mỏng tuyết trắng.

Bình thường cô là như vậy sợ hãi rét lạnh, nhưng là hôm nay, cô lại đứng được thẳng tắp không nhúc nhích, phảng phất không cảm giác được lạnh.

Càng nhìn, Trần Việt càng là tức giận, nhưng là vẫn là đau lòng nhiều hơn.

Cô là một người phụ nữ, cô còn đang mang thai, anh vì cái gì lại đi khiêu chiến với cô?

Nếu cô và con có chuyện gì, cuối cùng đau lòng vẫn là anh.

Anh chỉ muốn nói cho cô, mặc kệ cô có bằng lòng hay không, đời này cô là người phụ nữ của Trần Việt anh, đừng nghĩ tới chuyện rời đi.

Anh chỉ cần muốn nói cho cô những lời này là đủ!

Có hay không có quản nhiều như vậy làm gì?

Sau khi nghĩ đến đây, Trần Việt không tự chủ được mở cửa, mấy bước vọt tới bên cạnh Giang Nhung, không nói hai lời, một tay ôm chặt cô đi.

Đáng chết, đáng chết mà!

Người phụ nữ này bụng lớn, nhưng là thể trọng nhẹ đến đáng sợ, lúc anh ôm cô, dường như không cảm giác được trọng lượng gì cả.

Một ngày cô không phải ăn cơm thật ngon sao?

Vì cái gì còn có thể gầy thành dạng này?

Trách cô không chăm sóc thật tốt mình, đồng thời cũng trách anh để cô tùy hứng làm bậy.

Trở lại trong phòng vô cùng ấm áp, nhưng Trần Việt cũng không buông Giang Nhung ra, mà là không tự chủ được ôm cô càng chặt hơn.

Lực của Trần Việt rất lớn, chăm chú ôm Giang Nhung vào trong ngực mình, nhiệt độ từng chút một từ trong thân thể của anh truyền đến bên trong cơ thể Giang Nhung.

Giang Nhung giật giật, muốn từ trong ngực của anh tránh ra, nhưng cô lại tham luyến hơi ấm mà anh mạng lại, vẫn để anh ôm mình.

Để cô lại tùy hứng một lần đi, để cô lại tham luyến người đàn ông ấm áp này một lúc, lại hưởng thụ cảm giác được người đàn ông này ôm trong ngực một lần.

Trần Việt ôm cô, anh không nói gì, Giang Nhung cũng không nói gì, hai người khó được ăn ý như vậy, tựa hồ cũng là tham luyến giờ khắc này ngắn ngủi ấm áp này.

Nói là ngắn ngủi ấm áp, đó là bởi vì giữa bọn anh còn có quá nhiều quá nhiều sự việc chưa giải quyết xong. Hai người bọn họ tim rõ ràng cách rất gần, nhưng lại cách đến rất xa, bọn họ mâu thuẫn như thế.

Qua một hồi lâu, Giang Nhung từ trong ngực của Trần Việt ngẩng đầu lên nhìn anh, Trần Việt cũng nhẹ nhàng buông cô ra, giọng điệu lại khôi phục bình tĩnh như ngày xưa: "Nói đi, cuối cùng em muốn nói với anh chuyện gì?"

Trong phòng mở lò sởi, rất ấm áp, thế nhưng vừa rời khỏi cái ôm của Trần Việt, Giang Nhung phảng phất như đưa thân mình vào băng tuyết lại lần nữa, cuối cùng không cảm giác được ấm áp.

Cơ thể vừa mới nóng hổi, tựa hồ lại băng lạnh trong nháy mắt, nhất là trái tim của cô phảng phất rơi trong hầm băng, lạnh đến thấy đau đớn.

Cô hơi giương mắt, nhìn Trần Việt, cẩn thận nói: " Trần, Trần Việt, em không phải đến giành tiểu Nhung Nhung với anh … …"

"Đừng nói lời vô dụng, nói ra mục đích của em đi." Trần Việt hít thật sâu một hơi khí lạnh, cố gắng để cho mình tỉnh táo, đàng hoàng nghe cô nói hết, xem cô còn có thể nói gì với anh.

Giang Nhung lại gục đầu xuống, nói: "Em muốn nói cho anh, Diệp Diệc Sâm vừa mới điện cho em nói … …"

"Cái gì? Diệp Diệc Sâm gọi điện cho em? Anh ta làm sao lại biết số điện thoại của em chứ? Em còn nghe điện thoại của anh ta à?" Vừa nghe đến ba chữ Diệp Diệc Sâm, tính tình Trần Việt liền bạo ngược.

Trần Việt bùng nổ, Giang Nhung hoàn toàn chống đỡ không được, chỉ muốn trốn, thế nhưng Trần Việt lại không để cô trốn: "Giang Nhung, anh đang hỏi em, em nói rõ cho anh!"

Lần này, anh không cho phép cô lại làm rùa đen rụt đầu, bất luận thế nào anh cũng phải làm cô nói ra hết.

"Trần Việt, anh nghe em nói hết đã." Giang Nhung bị anh hét đến màng nhĩ đều nứt ra, quá tức giận, lớn tiếng hét lại.

Ngay khi xuất hiện sự nóng nảy của Giang Nhung, Trần Việt liền tỉnh táo rất nhiều, anh không nói gì, chờ Giang Nhung nói câu tiếp theo.

Giang Nhung mấp máy môi, còn nói: "Em cũng không biết Diệp Diệc Sâm sao lại có số điện thoại của em. En chỉ biết, anh ta không có ý tốt, anh ta có thể làm chuyện bất lợi với anh.”

"Anh gọi điện thoại cho em, nói với em, anh ta sẽ gây bất lợi cho anh? Là như thế hả, Giang Nhung? Ha?" Trần Việt bỗng nhiên cười, cười lại có chút thê lương.

Diệp Diệc Sâm nghĩ muốn hại anh, lại còn gọi điện thoại nói trước cho Giang Nhung, lời này làm sao nghe được, Trần Việt không tin Diệp Diệc Sâm kia ngu như vậy.

"Là … … không phải … …" Đây đều là Giang Nhung phỏng đoán, cô dừng một chút, sắp xếp lại từ ngữ: “Diệp Diệc Sâm cũng không có nói rõ, em phỏng đoán thôi, anh ta muốn gây bất lợi cho anh."

"Cũng là bởi vì lo lắng anh ta làm ra chuyện bất lợi cho anh, cho nên em mới kiên trì muốn gặp được anh, phải không, Giang Nhung?" Câu nói này, Trần Việt nhìn như hỏi rất bình tĩnh, nhưng anh lặng lẽ nuốt một hớp nước miếng, hai cánh tay xuôi ở bên người nắm chặt lại.

Từng động tác nhỏ đã phản bội lại Trần Việt, anh căn bản không giống vẻ ngoài bình tĩnh như vậy, anh đang rất khẩn trương.

Anh nín thở đang chờ Giang Nhung đáp, chỉ cần Giang Nhung cho anh một đáp án khẳng định, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, đối với anh mà nói cũng có thể như giẫm trên đất bằng.

"Là, em lo lắng anh ta làm hại anh, cho nên em mới nhất định muốn gặp đến anh. Trần Việt, em không muốn anh có chuyện gì, em chỉ cần anh yên ổn." Mặc kệ anh nói với cô quá nhiều lời đả kích, thế nhưng cô cũng sẽ không trách anh, cô chỉ cần anh bình an, nhất định phải bình an.

Cô nói là!

Vừa nãy cô nói là!

Vừa nãy cô ấy nói là!

Hồi tưởng đến đáp án của Giang Nhung, Trần Việt bỗng nhiên cười, không phải cười lạnh, cũng không phải cười thê lương, mà là nụ cười xuất phát từ nội tâm chân thực.

Nụ cười này của anh, đó là nụ cười đẹp nhất mà Giang Nhung từng thấy. So với nụ cười này, những nụ cười trước đây của anh đều kém sắc.

Anh nói: "Giang Nhung, như vậy em có biết hay không, không có em ở bên cạnh, lòng anh đều trống rỗng."

Trái tim của một người trống rỗng, tại sao lại iên ổn chứ.

Trái lại, chỉ cần Giang Nhung ở bên cạnh mình, anh liền có năng lượng vô tận, coi như anh sẽ gặp phải rất nhiều chuyện không tốt, nhưng không sao, bởi vì bên cạnh anh đã có Giang Nhung.