Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 530: Tiếng gọi muộn màng hai mươi mấy năm




Giang Nhung hi vọng Trần Việt nói với cô: “Giang Nhung, không phải, sự việc không phải như em nghĩ.”

Nhưng cô không đợi được anh nói câu đó với cô.

Trần Việt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hiện hiên sóng lớn cuồn cuộn, như thể có rất nhiều lời thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với cô, nhưng lại không biết nói với cô cái gì.

Một lúc sao, anh mới đi đến bên cô, dùng lực ôm cô vào lòng, anh dùng lực ôm cô như thể dùng hết sức lực của bản thân mình để ôm.

Anh vùi đầu bên tai cô, giọng trầm trầm khàn khàn nói: “Giang Nhung, em đang mang thai, không thể tức giận, không được để tinh thần trở nên kích động......em hiểu không?”

Giang Nhung đột nhiên cười, cô cười đến thê lương: “Con là của hai chúng ta, em sẽ bảo vệ tốt cho nó.....Nhưng, Trần Việt à, em là một người độc lập, em tự có năng lực hành vi của mình, em có cách nghĩ của riêng mình, em có quyền được biết chân tướng, anh không có quyền thay em quyết định.

Phải!

Cô nên được biết chân tướng, nhưng điều anh lo là cô không chấp nhận nổi chân tướng, nhất thời không khống chế nổi cảm xúc sẽ ảnh hưởng tổn thương đến cô và con.

Điều anh lo lắng, lẽ nào cô không biết?

Giang Nhung nhìn anh, anh chăm chú nhìn Giang Nhung, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không đánh vỡ sự im lặng, bọn họ đều cho rằng đối phương nhất định sẽ hiểu bản thân.

Sau một lúc lâu, Trần Việt mở lời đánh vỡ sự im lặng: “Anh sẽ nói hết với em, nhưng em phải hứa với anh, không được kích động....Bảo bối trong bụng vẫn còn nhỏ, chịu không được kích động mạnh.

So với đứa con trong bụng cô, anh càng quan tâm Giang Nhung nhiều hơn, nhưng cả hai lần hai đều nhắc đến con, là bởi vì anh biết cô quan tâm để ý đến con.

Anh tin rằng, vì con, Giang Nhung nhất định sẽ kiên cường, nhất định có thể chống đỡ nổi.

“Em biết.” Giang Nhung gật đầu, hai tay đan chặt vào nhau, biểu thị sự căng thẳng của cô.

Tuy rất căng thẳng, nhưng cô không đến mức yếu đuối như vậy, chỉ một sự thật cũng có thể khiến cô không chống đỡ nổi.

Nhìn biểu cảm của Giang Nhung vẫn được coi là bình tĩnh, Trần Việt đổi tư thế đỡ vai cô, nói: “Phải, ông Tiêu 20 năm trước không hề mất, mệnh của ông ta lớn thoát được kiếp nạn đó, nhưng buổi tối hôm trước, ông bị người bắt đi từ nhà của Tiêu Kình Hà, sau đó bị sát hại.”

“Ông ấy vẫn còn sống? Ông ấy ở trong nhà của Tiêu Kình Hà? Ông ấy khi nào thì ở trong nhà của Tiêu Kình Hà? Tại sao các người không nói cho em biết?”

Giang Nhung cắn cắn môi, cố gắng hết sức không cho nước mắt rơi xuống.

Ba của cô, ở ngay trong nhà của Tiêu Kình Hà...Mấy hôm trước cô còn đến nhà của Tiêu Kình Hà ăn cơm, còn ăn mấy món mà chỉ có mẹ cô mới có thể nấu ra.

Món mà mùi vị chỉ mẹ cô mới có thể nấu ra.....Đầu cô hiện lên một chi tiết, lẽ nào những món ăn đó không phải là Tiêu Kình Hà làm, mà là ba của cô Tiêu Viễn Phong làm sao?

Vậy, khi cô ở nhà của Tiêu Kình Hà, ba cô có phải cũng ở trong đó?

Hai cha con cô cùng ở trong một gian phòng, có lẽ chỉ cách một bức tường, nhưng cô lại không hề nhìn thấy ông, còn chưa kịp nhìn thấy ông, ông đã bị người khác sát hại rồi.

Tại sao?

Tại sao lại như vậy?

Ba cô rốt cuộc đã đắc tội với ai, đã qua nhiều năm như vậy rồi, những người đó vẫn muốn dồn ba cô vào bước đường cùng?

Trước đây ở nhà họ Cù, Giang Chính Thiên và Thẩm Văn Tuyên muốn trừ bỏ bố cô nhưng đều thất bại, căn bản không làm gì được ba cô.

Trừ bọn họ, trên thế giới này lại còn có ai khác muốn giết ba cô sao?

“Bởi vì ông ấy không hi vọng em hình thấy bộ dạng không giống người không giống quỷ của ông ấy. Bởi vì ông ấy yêu thương em, ông ấy muốn lưu lại hình ảnh về người cha đẹp đẽ nhất trong lòng của em. Chỉ cần có thể nhìn thấy em, xa xa nhìn thấy em vui vẻ hạnh phúc là ông đã mãn nguyện rồi.”

Trần Việt dường như hét lên với cô, bọn họ kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh to tiếng với cô như vậy.

“Bởi vì yêu em, nên cái gì cũng không nói cho em biết.....nhưng mà các người không hề hỏi qua em, làm sao mà biết được, cái gì là tốt nhất cho em?”

Bọn họ đều không hiểu một điều rằng, cho dù bố cô có biến thành hình dạng như thế nào, trong lòng cô ông luôn là người anh hùng đội trời đạp đất.

Nhưng tất cả bọn họ không hề hỏi qua cô, liền thay cô đưa ra quyết định, khiến cô và ba ruột của cô rõ ràng là gần nhau như vậy, lại bỏ lỡ không có cơ hội gặp mặt.

Ba cô thậm chí còn không nghe được cô goi một tiếng “ba”.

Hai mươi mấy năm trước, ba cô gặp phải tai nạn xe mệnh lớn thoát chết, bao nhiêu năm nay ông không hề lộ diện, nhưng không cần nghĩ cũng biết những năm này chắc chắc ông sống không được tốt.

Ông sống cực khổ như vậy, đến đứa con gái mà ông trong thâm tâm muốn nhận lại cũng không có cơ hội gặp mặt một lần, lại gặp phải sự cố.

Càng nghĩ, Giang Nhung càng kích động: “Tại sao? Tại sao các người đều không hỏi tôi?”

Giang Nhung không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không cách nào khống chế được từng giọt từng giọt rơi xuống, không cách nào ngừng được.

Trần Việt đỡ lấy gáy cô: “Giang Nhung, đừng kích động!”

Giang Nhung lắc lắc đầu, lau đi nước mắt: “Em không kích động. Anh nói tiếp, đem tất cả những gì anh biết nói rõ ràng cho em.”

“Em bình tĩnh đã, em muốn biết cái gì, hôm khác anh dần dần kể cho em.” Trần Việt có thể nhìn ra, sức chịu đựng của Giang Nhung đã đi đến giới hạn, anh không thể tiếp tục để cô chịu thêm đả kích nào nữa.

“Anh nói cho em, em muốn biết, em nhất định phải biết.” Giang Nhung hít sâu một hơi khiến bản thân khôi phục lại tinh thần.

Giang Nhung kiên trì, Trần Việt liền đem sự việc của Tiêu Viễn Phong nói đại khái cho cô, đương nhiên anh bỏ qua không nhắc đến việc Tiêu Viễn Phong bắt cóc Trần Tiểu Bích.

Trong lòng Giang Nhung, ba của cô luôn là một anh hùng, là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, ông tuyệt đối sẽ không làm những việc tổn hại đến người khác, đặc biệt là tổn hại đến những người không liên quan.

.......

Giang Nhung nhìn thấy hài cốt của Tiêu Viễn Phong, trước mắt giống như nhiều năm về trước khi nhìn thấy hài cốt của mẹ cô.

Giang Nhung cô không biết kiếp trước đã tạo nên nghiệp chướng gì mà kiếp này ba mẹ cô đều rời ra cô một cách thảm khốc như vậy.

Lần cuối cùng mà cô gặp họ đều là ở trong nhà tang lễ, bọn họ đều năm trong cỗ quan tài lạnh lẽo ấy.

Ba cô nằm trong cỗ quan tài lạnh lẽo ấy, trên mặt ông có vết sẹo do bị lửa đốt, những có những về dao mới trên người, hoàn toàn không nhìn được diện mạo vốn dĩ của ông.

Cô nhìn, nhìn không chớp mắt, Giang Nhung quặn từng khúc ruột, cô nấc lên một tiếng rồi quỳ rạp trước linh cữu của Tiêu Viễn Phong, dùng hết sức hét lên một tiếng---Ba!

Một tiếng “ba”này, kể từ sau khi cô biết được thân thế thật của mình, cô luôn khao khát, luôn hi vọng có một ngày được gặp ba cô, được gọi ông một tiếng “ba”.

Hôm nay cơ hội ấy đến rồi, thế nhưng lại không ngờ là cục diện này.

Ba cô thực sự rời khỏi thế gian này rồi, cho dù cô có gọi ong như thế nào đi chăng nữa, ông cũng không thể nghe thấy được nữa rồi.

“Giang Nhung...” Trần Việt lo lắng.

“Em không sao, em cũng sẽ không xảy ra chuyện đâu.” Cô sao có thể xảy ra chuyện được chứ, khi ba cô còn sống công không chăm sóc tốt cho ông, bây giờ ba cô đã qua đời, sao cô có thế khiến ông lo lắng không yên nghỉ được cơ chứ.

Cô biết, ba cô trên trời nhất định sẽ dõi theo cô, ông nhất định sẽ hi vọng cô sống thật tốt, cho nên cô và anh trai, nhất định sẽ sống thật tốt, không để ba lo lắng.