Cửa sổ trong nhà vẫn tốt không bị đập, lại có người xông vào đưa ba đi.
Vậy chỉ có hai khả năng này.
Một là ba mở cửa cho kẻ bắt cóc vào nhà. Còn có một khả năng nữa là kẻ bắt cóc có chìa khoá nhà bọn họ, có thể tự mình mở cửa đi vào.
Nghĩ đến những điều này, Tiêu Kình Hà ngẩng đầu nhìn camera pinhole trên tường. Đây là ba bảo anh ta lắp với mục đích là nhân lúc Giang Nhung tới chơi sẽ quay lại hình ảnh của cô.
Không ngờ cái cameras này lại phát huy công dụng vào tình huống đặc biệt như ngày hôm nay.
Tiêu Kình Hà lập tức quay về phòng làm việc và mở máy vi tính ra.
Cameras sẽ quay lại tất cả những lúc anh ta không có ở nhà.
Vào lúc tám giờ mười ba phút tối, có hai người đàn ông giả làm người đưa nước đã tới cửa ấn chuông.
Bởi vì mặt ba bị tổn tương nên bọn họ đã thương lượng qua, những lúc Tiêu Kình Hà không có ở nhà, cho dù là ai tới ấn chuông cửa thì Tiêu Viễn Phong cũng không cần phải để ý tới.
Tiêu Viễn Phong nghe được tiếng chuông cửa thì đi tới phía sau cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo. Thấy là người không quen biết, ông ấy không lên tiếng mà quay về phòng làm việc.
Hai người đàn ông chờ ở cửa một lúc, không thấy có người mở cửa ra, bọn chúng lấy ra một cái chìa khóa, thuận lợi mở cửa nhà bọn họ.
Nghe được tiếng chìa khoá mở cửa, Tiêu Viễn Phong tưởng Tiêu Kình Hà về nên ra khỏi phòng làm việc và kêu lên một tiếng "Kình Hà". Sau khi vừa nói ra miệng, ông ấy mới phát hiện ra người dùng chìa khoá mở cửa không phải là Tiêu Kình Hà.
Tiêu Viễn Phong thấy tình hình không ổn, muốn quay lại phòng làm việc. Nhưng ông ấy còn chưa kịp hành động đã bị hai người đàn ông kèm ở hai bên.
"Các người là ai? Các người muốn làm gì?" Tiêu Viễn Phong giãy giụa và hỏi.
"Ông muốn biết nhiều như vậy làm gì?" Một người đàn ông giơ tay đập một cái, lại đánh cho Tiêu Viễn Phong hôn mê bất tỉnh.
Thấy Tiêu Viễn Phong hôn mê bất tỉnh, một người khác lo lắng nói: "Anh ra tay nặng như vậy, nếu chẳng may tổn thương đến ông ta thì làm thế nào? Trợ lý Lục đã đặc biệt căn dặn, dù thế nào đi nữa ông ta cũng là ba ruột của mợ chủ, chúng ta không thể làm quá đáng quá."
Trợ lý Lục?
Lục Diên?
Mợ chủ?
Những từ quan trọng này là nhắm thẳng vào Lục Diên và Giang Nhung.
Sẽ là bọn họ sao?
Lục Diên đi theo bên cạnh Trần Việt mấy chục năm nên rất trung thành với Trần Việt. Mỗi việc anh ta làm đều do Trần Việt bày mưu đặt kế.
Như vậy nói cách khác người chủ mưu đứng phía sau chuyện này là Trần Việt?
Thật sự sẽ là Trần Việt sao?
Trần Việt thật sự sẽ vừa làm người tốt giả vờ mèo khóc chuột, lại vừa cho người bắt cóc ba của bọn họ sao?
Tiêu Kình Hà không biết, anh ta không chắc chắn về tình huống này, lại không dám gọi điện thoại xác nhận với Trần Việt.
Nếu chẳng may chuyện này đúng là do Trần Việt làm, để cho Trần Việt biết anh ta lắp cameras đồng thời quay lại cảnh ba bị bắt đi, ba nhất định sẽ bị Trần Việt ra lệnh diệt khẩu.
Thời gian kẻ bắt cóc cho Tiêu Kình Hà suy nghĩ không còn nhiều. Trong thời gian ngắn ngủi, anh ta cũng bối rối, không biết tiếp theo nên làm gì nữa?
Tìm người không được!
Báo cảnh sát càng không được!
Nói chung trước khi xác định là ai bắt cóc ba, anh ta không thể tìm bất kỳ người nào.
Vào lúc Tiêu Kình Hà đang suy tính thì điện thoại đổ chuông. Vừa nhìn thấy trên màn hình báo là Giang Nhung gọi tới, anh ta kích động giống như bắt được một cái phao cứu mạng.
Anh ta lập tức nghe máy: "Nhung Nhung..."
Anh ta muốn bảo Giang Nhung đi hỏi Trần Việt, nhưng lời đến bên miệng lại bị anh ta nuốt trở lại.
Bây giờ anh ta chỉ suy đoán chuyện này có liên quan đến Trần Việt, nhưng không có chứng cứ xác định là Trần Việt cho người ta làm.
Bản thân là anh trai của Giang Nhung, anh ta vẫn hy vọng người bên cạnh cô là đáng tin, là thật lòng thương yêu cô.
Anh ta hy vọng Giang Nhung đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, có thể sống bình yên vui vẻ cả cuộc đời sau này.
"Anh, anh đã về nhà an toàn chưa?"
Giang Nhung nói rất khẽ, Tiêu Kình Hà đoán chắc cô vừa dỗ Nhung Nhung nhỏ ngủ xong, không muốn làm cô bé thức giấc.
"Anh đã về đến nhà rồi. Em..." Tiêu Kình Hà hơi dừng một chút, vẫn không thể nói ra miệng được, đành phải nói: “Bây giờ không còn sớm, em cũng đi nghỉ sớm đi."
"Anh, anh còn lớn tuổi hơn Trần Việt."
"Sao em lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?"
"Anh xem Trần Việt nhỏ tuổi hơn anh mà đã có con hơn bốn tuổi rồi. Anh nhìn lại mình xem, đến giờ vẫn còn độc thân."
"Cậu ấy là cậu ấy, anh là anh, em đừng so sánh hai bọn anh với nhau."
"Anh, em muốn nói cho anh biết, mỗi lần nhìn thấy anh thui thủi một mình, em lại không nhịn được muốn cướp một người phụ nữ xinh đẹp trên đường tới làm chị dâu của em đấy. Có người ở bên cạnh anh, hai người chăm sóc lẫn nhau thì cũng không cần em phải lo lắng cho anh nữa."
"Em cứ quản tốt Trần Việt và Nhung Nhung nhỏ nhà em là được rồi, chuyện của anh, em không cần quan tâm linh tinh làm gì."
"Anh, anh sớm tìm cho em một người chị đâu đi. Em nói thật đấy. Có người ở bên cạnh chăm sóc cho anh, ba và dì ở trên thiên đường mới có thể yên tâm được."
Tiêu Kình Hà: "..."
Anh ta rất muốn nói cho Giang Nhung biết là ba của bọn họ không chết, vẫn còn sống rất tốt, chỉ là lúc này không biết đã bị ai bắt đi rồi.
Nhưng anh ta lại không thể nói ra.
Tiêu Kình Hà hít sâu một hơi nói: "Được, chờ qua thời gian này, anh sẽ tìm một người chị dâu cho em."
Chỉ cần anh ta có thể cứu ba an toàn trở về, lại dẫn ba ra nước ngoài làm phẫu thuật thẩm mỹ, đến lúc đó cả nhà bọn họ nhận lại nhau, anh ta sẽ cố gắng đi tìm một người bạn gái, không để cho Giang Nhung phải lo lắng cho mình nữa.
"Anh, vậy anh phải cố gắng lên đấy. Em chờ uống rượu mừng của anh. Đến lúc đó, anh chị làm đám cưới, em còn có thể để Nhung Nhung nhỏ nhà chúng ta làm bé cầm hoa cưới miễn phí cho anh."
Tiêu Kình Hà gật đầu: "Ừ, anh sẽ cố gắng."
Tiêu Kình Hà cúp máy lại gọi tới số điện thoại di động của Tiêu Viễn Phong.
Sau khi điện thoại đổ một tiếng chuông, người bên kia đã nghe máy. Trong điện thoại vọng ra giọng nói thâm trầm của người đàn ông: "Cậu chủ Tiêu đã nghĩ xong rồi sao?"
"Nghĩ xong rồi. Các người bảo tôi làm thế nào, tôi sẽ làm như thế." Ba ở trong tay của bọn chúng, anh ta chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, bảo đảm an toàn cho ba rồi sẽ nghĩ cách khác.
"Tôi cảnh cáo anh đừng giở trò gian trá với tôi, nếu không anh sẽ không gánh chịu nổi hậu quả đâu."
"Anh có thể để cho tôi nói chuyện với ba tôi không?"
"Kình Hà, con không cần lo cho ba, bảo Nhung Nhung, đừng để cho con bé ở lại bên cạnh ác ma nữa..."
"Ba, ba nói vậy là có ý gì?" Tiêu Kình Hà muốn hỏi thêm tin tức, nhưng Tiêu Viễn Phong đã bị người bịt miệng, không có cách nào trả lời anh ta nữa.
Bảo Giang Nhung đừng ở lại bên cạnh ác ma à?
Ba muốn nói cho anh ta biết điều gì?
Ba muốn nói cho anh ta biết, người bên cạnh Giang Nhung là một ác ma, ba bị thủ hạ của ác ma bắt đi sao?
"Cậu chủ Tiêu hãy mang hộ chiếu của các người, lập tức chạy tới bến tàu vận chuyển hàng hóa Hoàng Điền ở thành phố Giang Bắc, chúng tôi sẽ cho người đón anh."
Sau khi bỏ lại một câu nói, người ở đầu điện thoại bên kia lại cúp máy, để cho Tiêu Kình Hà nghe những tiếng điện thoại báo bận tút tút tút.
Tiêu Kình Hà lập tức tìm giấy chứng minh và hộ chiếu, mang thẻ ngân hàng lập tức xuất phát.
Cho dù phía trước là núi đao biển lửa, vì ba, anh ta cũng muốn xông vào.
Ba chịu khổ đã hai mươi mấy năm, sống cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ suốt hai mươi mấy năm... Anh ta nhất định phải cứu ba ra, nhất định phải để cho ba một lần nữa nhìn thấy được ánh sáng mặt trời, từ từ hưởng thụ cuộc sống.