Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 481: Hai con hổ




Trần Việt thương yêu con gái, chỉ cần con gái mình vui vẻ thì không có việc gì mà anh không thể làm.

Trần Việt cũng không nhìn ánh mắt chăm chú của mọi người, lấy điện thoại từ trong túi ra, ngay khi anh thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình thì khuôn mặt lạnh lùng cũng nhu hòa lại không ít.

Anh phất tay ra hiệu cho mọi người im lặng, lúc này mới nhận điện thoại: “Giang Nhung?”

Giọng nói ấm áp của Giang Nhung truyền vào trong điện thoại: “Trần Việt, lãnh đạo của công ty PM tự mình gọi điện thoại cho em, để em quay trở lại làm việc.”

“Có việc này?” Trần Việt không nhớ là bản thân có phân phó thủ hạ gọi điện thoại để Giang Nhung quay trở lại công ty PM làm việc.

Giang Nhung tự nhiên cũng không biết Trần Việt đang họp, vui vẻ mà gật đầu nói: “Ừ, là Trình tổng tự gọi điện thoại cho em, gần đây cũng không có việc gì làm nên em đã đáp ứng rồi, một lát nữa sẽ đi qua đó xem xem như thế nào.”

Tuy công ty PM chuyên về làm nhãn hiệu nội y thời thượng không giống với chuyên ngành thiết kế lễ phục kết hôn của Giang Nhung nhưng nhân tài ở nhãn hiệu nội y này luôn rất xuất chúng, việc này đối với sự phát triển sau này của Giang Nhung rất có ích.

Ở nhà nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, không có làm việc, cô luôn cảm thấy mình rất yếu ớt, vẫn nên là tự đi làm cầm tiền lương của mình thì yên tâm hơn.

Trần Việt dừng một chút rồi nói tiếp: “Em đã muốn đi làm như vậy thì đi làm đi.”

Anh từ trước đến nay vẫn luôn tôn trọng mỗi một quyết định của cô, ủng hộ cô theo đuổi sự nghiệp của bản thân, chỉ cần cô vui vẻ, anh cũng vui theo. Anh cũng không muốn cô bị trói buộc ở trong nhà, để cô trở thành bà chủ gia đình.

“Được rồi, vậy tối gặp!” Nói xong, Giang Nhung liền cúp điện thoại.

Trước khi Giang Nhung cúp điện thoại anh nói: “Giang Nhung, công ty PM cách Thịnh Thiên không xa, lát nữa anh đi cùng với em.”

Nghe nói Tổng tài bọn họ muốn đi, một đám người trong lòng âm thầm kêu rên: “Trần tổng, anh đừng có thể tùy hứng như vậy không, anh đang dự thính một cuộc hội nghị rất quan trọng đấy, anh đi rồi thì bọn họ phải làm sao đây?”

Cúp điện thoại, Trần Việt nhìn thời gian một chút rồi nói: “Tiếp tục, tranh thủ trong vòng nửa tiếng kết thúc cuộc hội nghị này.”

Thế là người chủ trì càng gia tăng tốc độ nói, tranh thủ trong vòng nửa tiếng đem cuộc hội nghị này kết thúc mĩ mãn.



Lúc gọi điện thoại cho Trần Việt, Giang Nhung cũng không biết anh đang họp hội nghị quan trọng như thế nên khi anh nói đi cùng cô, cô cũng sảng khoái đáp ứng.

Cúp điện thoại, Giang Nhung đứng trước cửa sổ nhìn xuống vườn hoa dưới lầu, Tiểu Nhung Nhung mang chú chó Miên Miên đang chơi đùa với ông bà nội rất vui vẻ.

Nhìn Tiểu Nhung Nhung đã hoạt bát vui vẻ như ngày thường, Giang Nhung không khỏi nở nụ cười.

Tiểu Nhung Nhung đã có ông bà nội chăm sóc, cô cũng yên tâm mà ra ngoài.

Cô trở lại phòng mình, ngồi xuống trước bàn trang điểm, chuẩn bị trang sức cho mình.

Nhưng, Giang Nhung vừa ngẩng đầu thì thấy hình ảnh bản thân nhíu mày thật sâu ở trong gương, bộ dáng giống như là rất không vui vẻ.

Cô không vui vẻ sao?

Có thể ở bên cạnh Trần Việt, chăm sóc cho Tiểu Nhung Nhung, còn có thể học tập thiết kế thời trang cùng với Ivan… Cô không phải là nên vui vẻ mới đúng à?

Giang Nhung chăm chú tỉ mỉ nhìn hình ảnh mình trong gương, gương mặt cô ở trong gương có chút gầy gò, ánh mắt cùng với khuôn mặt có phần mệt mỏi, bộ dáng thoạt nhìn rất là mệt.

Trong chớp mắt, cô không nhận ra chính mình nữa rồi.

Người phụ nữ thoạt nhìn tâm sự nặng nề, bộ dáng rất mệt mỏi kia là cô sao?

Mệt mỏi?

Cô không có cảm thấy mệt à?

Có lẽ là rất mệt đi.

Giang Nhung thở dài một tiếng, nở một nụ cười ngọt ngào đẹp đẽ tự nói với chính mình—— Giang Nhung cố lên, mọi thứ sẽ tốt lên thôi.



Giang Nhung ra ngoài, gọi tài xế xe đến đón cô.

Bởi vì công ty PM cách trụ sở chính Thịnh Thiên không xa, Giang Nhung để tài xế trước tiên lái xe đến dưới lầu Thịnh Thiên đón Trần Việt cùng đi.

Lúc đến nơi, cô vừa mới lấy điện thoại ra định gọi cho Trần Việt thì anh đã bước nhanh đến chỗ cô rồi, anh cười nói: “Trình tổng của các em, thế nhưng là lúc nào cũng nhớ mong em hết.”

Giang Nhung dịch về bên trái một chút để Trần Việt lên xe nói: “Sao vậy? Anh ghen à?”

“Ừ, anh ghen.” Trần Việt thoải mái thừa nhận.

“Anh thường ăn giấm như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy ê răng à?” Giang Nhung hiểu rõ tính tình của Trần Việt, bá đạo lại độc tài, người khác nhìn cô lâu hơn một chút thì anh cũng sẽ ghen lên.

Trần Việt cười vuốt ve đầu cô nói: “Em không cho anh ăn giấm nữa thì răng của anh cũng sẽ không ê nữa.”

“Trần tổng, anh yên tâm đi. Em đã là mẹ của con anh rồi, không ai giành nữa đâu.” Hai người họ đã làm vợ chồng với nhau bao nhiêu năm rồi, tâm của cả hai đều luôn ở trên người đối phương, làm sao người khác nói đoạt là có thể đoạt được.

Trong lòng của Giang Nhung nghĩ như vậy, tin rằng trong lòng của Trần Việt cũng như vậy, cho nên sẽ không có bất kì ai có thể chen được vào giữa bọn họ.

“Ừ, anh yên tâm.” Yên tâm là yên tâm nhưng nhìn thấy người khác lấy lòng Giang Nhung của anh như thế thì anh cũng không nhịn được mà ghen.

Tuy nói người khác lấy lòng, nịnh bợ vợ của anh như vậy, cũng chứng minh rằng vợ của anh rất là ưu tú, nhưng lúc đối mặt với chuyện của Giang Nhung thì vẫn là hẹp hòi, so với những người đàn ông bình thường là hẹp hòi hơn.

Xe rất nhanh thì đã đến công ty PM, sau khi xuống xe, Giang Nhung giúp Trần Việt sửa sang lại áo sơ mi nói: “Được rồi, anh đã đến đây cùng em rồi, anh đi lo việc của anh đi, em đi xem xem tình hình như thế nào đã, sẽ rất nhanh thôi.”

Trần Việt nắm chặt tay Giang Nhung: “Anh đi cùng với em.”

Giang Nhung cười nói: “Trần tiên sinh, em không phải là trẻ lên ba, đi làm cũng cần anh ở bên cạnh, như thế này làm cho người khác nghĩ rằng em vẫn chưa dứt sữa nữa.”

“Người khác nghĩ như thế nào thì đó là chuyện của họ, anh muốn ở bên cạnh em.” Người khác nghĩ gì, Trần Việt không quan tâm.

Anh chính là muốn ở bên cạnh cô, cùng cô làm tất cả những việc cô muốn làm, hà tất gì phải đi quan tâm người khác nghĩ như thế nào.

“Trần tổng, sáng hôm nay không phải anh nói có chuyện muốn làm à?” Giang Nhung bất đắc dĩ nói: “Anh không đi thu xếp công việc đi, anh ở bên cạnh em như thế này, thật sự được à?”

Trần Việt nói: “Công việc đều thu xếp xong hết rồi.”

Hội nghị lúc sáng, Trần Việt đã đẩy nhanh tiến độ hoàn thành xong rồi. Bữa tiệc buổi trưa vẫn còn một lúc nữa mới đến.

Thật ra đối với anh, không có việc gì quan trọng hơn việc ở bên cạnh vợ mình.

“Vậy anh ở đại sảnh chờ em đi, anh đi cùng với em sẽ làm cho người khác cảm thấy em không thể làm được việc gì cả.” Giang Nhung cảm thấy đi làm mà còn có người này ở bên cạnh thì không tốt lắm, đi làm chứ không phải đi hẹn hò.

Còn nữa, Giang Nhung cũng không tin rằng Trần Việt đã thu xếp xong việc, lúc này thì nói làm xong rồi nhưng buổi tối lại ở trong phòng làm thêm.

Mỗi ngày làm thêm rất muộn, cũng không biết có phải là do chênh lệch giờ giấc hay không, buổi tối ở nước Mỹ nhưng bên kia lại là ban ngày, cho nên anh thường mở cuộc họp vào buổi tối.

Mỗi ngày đều thấy anh bận rộn trong thư phòng, chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân chênh lệch giờ giấc, anh ấy ở Thịnh Thiên bên nước Mỹ cũng mở video hội nghị như vậy?

“Được, vậy anh ở đại sảnh chờ em.” Trần Việt vò vò đầu cô nói: “Đi đi.”

Anh không quan tâm người khác nói cái gì nhưng cũng không muốn cô vô tội chịu đựng những lời nói nhảm của họ, chỉ sợ ảnh hưởng đến cuộc sống của cô thôi.