Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 435: Chó và mèo kết hợp




Chiến Niệm Bắc đang ngủ say, đột nhiên té xuống sàn nhà cứng ngắc lại lạnh như băng, một tiếng bịch vang lên, nếu không phải anh da thịt dày, không chừng té hư luôn rồi.

Mắt anh cũng không có mở ra, liền nổi giận hét: "Ai con mẹ nó lộn xộn, tự tìm cái chết có phải không?"

Lời này gào xong, vừa mở mắt thấy người đạp là Trần Tiểu Bích, giọng Chiến Niệm Bắc nhất thời yếu đi một chút: "Trần Tiểu Bích, em làm gì vậy?"

Nha đầu này có phải bị bệnh hay không, vừa mở mắt liền thấy cô đạp người.

"Anh nói em làm gì?" Cô chính là không nhịn được anh lại ngủ say như vậy.

Trần Tiểu Bích trợn mắt nhìn Chiến Niệm Bắc, Chiến Niệm Bắc trợn mắt nhìn Trần Tiểu Bích.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, sắc mặt bọn họ đều không dễ nhìn chút nào, nhìn thật giống như lúc nào cũng có thể đại chiến chín trăm hiệp.

"Em có bệnh!" Chiến Niệm Bắc bò dậy, chuẩn bị đi đến ghế sofa tiếp tục ngủ bù, không để ý tới nha đầu đang gây sự bên này.

"Khốn kiếp!" Trần Tiểu Bích cắn cắn hai cái răng hổ đáng yêu, giận đến mức nắm lấy cái ly trên tủ đầu giường muốn đập về hướng của Chiến Niệm Bắc, tức giận mắng: "Chiến Niệm Bắc, anh con mẹ nó thật không phải là người?"

“Đừng quấy rầy anh ngủ!" Tối hôm qua ‘trông coi’ cô tới hơn nửa đêm, trời sắp sáng rồi mới ngủ, tính khí anh đang không tốt, ai làm ồn anh, anh đều muốn giết chết người đó.

Phim tình cảm mà Trần Tiểu Bích xem, nhân vật nam nữ chính sau chuyện này, vai nam chính cũng sẽ ôm nhân vật nữ chính nói một cảnh những lời tỏ tình êm tai.

Cô vẫn chờ Chiến Niệm Bắc nói với cô mấy lời dễ nghe, ai ngờ Chiến Niệm Bắc lại chỉ lo ngủ, căn bản cũng không muốn để ý cô.

Cô chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng đang tăng lên, chỉ muốn xông qua hung hăng đánh Chiến Niệm Bắc một trận.

Không chỉ là muốn, lúc nghĩ tới, đã hành động, kéo cả thân thể đang đau, vọt tới bên người Chiến Niệm Bắc, từ từ đem anh kéo lên.

Cô giận dữ nói: "Chiến Niệm Bắc, anh con mẹ nó làm em như sắp chết, anh còn có thể ngủ giống như một con heo chết vậy."

Chiến Niệm Bắc đẩy tay Trần Tiểu Bích ra: "Trần Tiểu Bích, không muốn bị đòn thì biến ngay!"

"Con mẹ nó!" Trần Tiểu Bích giận đến nhảy cỡn lên: "Trên người em mấy vết dao kia đã rất khó nhìn rồi, anh còn ở trên người em lưu lại mấy dấu vết xanh tím, sau này em làm sao có thể đi ra ngoài gặp người ta?"

Cũng là bởi vì mấy vết thương kia trên người cô, cho nên cô tỉnh lại liền đánh người?

Cô cũng không nhìn xem mấy kiệt tác cô để lại trên người anh, nếu như ai không biết còn tưởng rằng anh ra cửa bị chó cắn, bị mèo bắt.

Chiến Niệm Bắc tức giận hét lại: "Trần Tiểu Bích, em không biết xấu hổ nói tôi? Tôi không có nói em là chó mèo kết hợp lại đã coi như là chừa mặt mũi cho em rồi."

Cái người phụ nữ này, thật là quá lỗ mãng, trước ngực anh tới mấy dấu răng, trên người khắp nơi đều là vết cào của cô, từ trên xuống dưới dường như không có chỗ nào tốt.

Anh không có tìm cô tính sổ, cô không biết xấu hổ vừa tỉnh lại tìm anh gây sự.

Anh còn dám hung dữ với cô, Trần Tiểu Bích vung quả đấm lên liền đánh về hướng Chiến Niệm Bắc: "Chiến Niệm Bắc, em hôm nay đánh cho anh thành gấu trúc, xem anh còn dám hay không nói em là chó mèo kết hợp lại?"

Chiến Niệm Bắc không muốn nhiều lời vớ cô, bàn tay động một cái, một cái tháo ra áo ngủ trên người: "Em xem kỹ một chút."

"Anh đùa bỡn lưu manh!" Trần Tiểu Bích theo bản năng che mắt, nhưng là vừa đưa ngón tay giương ra, từ trong kẽ ngón tay nhìn anh.

Vừa nhìn, Trần Tiểu Bích sợ ngây người, lẩm bẩm nói: "Chiến Niệm Bắc, tối hôm qua anh đi ra ngoài đánh nhau sao?"

Chiến Niệm Bắc: "Ngày hôm qua gặp một con mèo hoang cùng với một con chó điên, bị bọn nó bắt rồi cắn..."

"Mèo nhà ai vậy, lợi hại như vậy, bây giờ cũng không phải là mùa xuân, kích động gì chứ." Anh muốn chửi, vậy cô sẽ giả bộ ngu với anh, làm bộ đó không phải là kiệt tác của mình, làm bộ tối ngày hôm qua cô rất dịu dàng, làm bộ cái gì cô cũng không biết.

Chiến Niệm Bắc tiếp lời của cô nói: "Em nói đúng, chính là một con mèo cái động dục."

Trần Tiểu Bích: "Anh mắng ai đó?"

Chiến Niệm Bắc: "Em cảm thấy thế nào?"

Trần Tiểu Bích: "Anh dám mắng em, anh không xong với em đâu."

"Thể lực em hình như rất khỏe mạnh." Chiến Niệm Bắc nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn nha đầu này có thể dày vò mình như vậy, dường như thể lực đã khôi phục.

Tối hôm qua anh thông cảm cho cô, xem ra là anh tự mình đa tình, nha đầu này còn thể dằn vặt mình như vậy.

Trần Tiểu Bích: "Muốn đánh lộn?"

"Tới đi, đánh đi.” Chiến Niệm Bắc đem Trần Tiểu Bích kéo vào trong ngực, dùng phương pháp của anh, lại cùng Trần Tiểu Bích đánh một trận.

Cho nên chờ Trần Tiểu Bích xuất viện, đã là một ngày sau.

Trần Tiểu Bích xuất viện, người nhà họ Trần chắc chắn sẽ không để cho cô một mình ở trong chung cư.

Biết hôm nay Trần Tiểu Bích xuất viện về nhà, thân là chị dâu trưởng, Giang Nhung thật sớm dẫn theo người giúp việc tới.

Cô cho người dọn dẹp sạch sẽ phòng của Trần Tiểu Bích, còn để cho người chuẩn bị bữa tiệc lớn, chuẩn bị xả xui cho Trần Tiểu Bích.

Trần Tiểu Bích người này có một ưu điểm vô cùng lớn, ở cô, chuyện gì tới nhanh đi cũng sẽ nhanh.

Lần này sau khi trở về từ ranh giới sinh tử, cô không vướng mắc mình có phải đứa trẻ nhà họ Trần nữa hay không, không còn vướng mắc ông nội mình có phải một tên xấu xa hay không.

Chỉ cần cô không có làm chuyện xấu, không đi tổn thương người khác, như vậy đời này cô vẫn có thể sống thản nhiên.

Người nhà họ Trần là người nhà cô, bọn họ nuôi cô từ khi còn nhỏ xíu đến khi lớn thành người, cho cô tình yêu tốt đẹp nhất ấm áp nhất trên thế giới này, mà điều cô có thể báo đáp bọn họ, chính là quay về đại gia đình này, tiếp tục yêu thương họ.

Tiểu Nhung Nhung nghe nói cô út hết bệnh xuất viện, còn đặc biệt chuẩn bị quà cho cô út, đây chính là món đồ cô bé thích nhất, cô bé chuẩn bị đưa cho cô út chơi, để cho cô út vui vẻ.

Biết cô út sắp tới, tiểu Nhung Nhung cùng anh Liệt và Miên Miên đi tới cửa chính, thay người nhà hoan nghênh cô út trở về.

Lúc Chiến Niệm Bắc lái xe chở Trần Tiểu Bích về, Trần Tiểu Bích liếc mắt liền thấy được tiểu Nhung Nhung đứng ở cửa.

Xe mới vừa dừng hẳn, Trần Tiểu Bích liền mở cửa xe xông xuống, vẫy vẫy tay với tiểu nhóc quỷ: "Tiểu Nhung Nhung!"

"Cô út!” Tiểu Nhung Nhung chạy nhanh về hướng cô út, một tiếng thịch vào lòng của cô út, nhẹ giọng nói: “Tiểu Nhung Nhung rất nhớ cô út.”

Trần Tiểu Bích đem tiểu Nhung Nhung ôm vào lòng, bóp bóp gương mặt mũm mĩm của con bé, cười nói: "Cô út cũng nhớ Nhung Nhung."

"Cô út, vết thương của cô út để Nhung Nhung giúp cô dán băng cá nhân được không?" Trong lòng tiểu Nhung Nhung, vẫn cảm thấy cô út rất tốt, băng cá nhân của con bé có thể phát huy tác dụng vô cùng quan trọng.

"Ừ, đúng vậy nha." Trần Tiểu Bích hôn tiểu Nhung Nhung: "Cho nên cô út chuẩn bị cám ơn tiểu Nhung Nhung, nếu không có cháu giúp đỡ, vết thương trên người cô út có thể còn đang chảy máu đấy."

Tiểu Nhung Nhung lo lắng nói: "Cô út, đau sao?"

Trần Tiểu Bích lắc đầu: "Không đau."

Tiểu Nhung Nhung bỗng cao hứng cười lên, nói: "Cô không đau, Nhung Nhung rất vui."

"Nhung Nhung bảo bối, cám ơn cháu!" Trần Tiểu Bích cảm động đến mức hồ đồ, cô vẫn có thể trở lại đại gia đình ấm áp này của nhà họ Trần, may mắn biết bao.