Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 349: Tiểu bích đã trở về




Lương Thu Ngân là bạn thân của Giang Nhung, thế nhưng tiểu Nhung Nhung là đứa con duy nhất của Giang Nhung, có thể đoán được tầm quan trọng của hai người bọn họ đối với Giang Nhung.

Giang Nhung tình nguyện lấy tính mạng của chính mình đi trao đổi với sự an toàn của người khác, nhưng lại không có khả năng lấy một trong hai người đi trao đổi với người khác.

Chuyện đơn giản như vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng thông suốt, trợ lý Hà gọi điện cho cô là người bày mưu tính kế luôn đi theo bên cạnh ông Giả, làm sao có thể không rõ đạo lý này?

Giang Nhung biết rõ, dụng ý chân chính của trợ lý Hà không phải muốn cô dùng tiểu Nhung Nhung trao đổi Lương Thu Ngân với anh ta, mà là trả thù cô.

Nếu như cô thật sự ngây ngốc lấy tiểu Nhung Nhung đến đổi lấy Lương Thu Ngân, thì ba người các cô cũng đừng mong có thể trở về nguyên vẹn không sứt mẻ gì.

Bọn họ bắt cóc lấy Thu Ngân đến uy hiếp cô, trả thù cô, là muốn làm cho cô hiểu rõ, cô không nên nghe bọn họ nói mà làm ra một quyết định sai lầm.

"Hầu hạ cô Lương thật tốt cho tôi."

Trong điện thoại di động, giọng nói lạnh lùng mà u ám của trợ lý Hà lại lần nữa truyền vào tai cô, ngay sau đó, Giang Nhung tựa hồ nghe được âm thanh của nắm đấm, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lương Thu Ngân.

"Anh đừng đụng vào cô ấy, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng." Giang Nhung nắm chặt điện thoại, cắn răng, tận lực dùng giọng nói tỉnh táo để nói chuyện.

Trợ lý Hà không để ý tới Giang Nhung nói: "Nghe nói cô Lương đang mang thai, đứa bé này có giữ được hay không, đều do các người định đoạt."

"Họ Hà kia…" Giang Nhung hung hăng cắn môi, nói tiếp: "Các người đừng đụng vào cô ấy, tôi sẽ lấy con gái tôi đổi lấy cô ấy."

"Ha ha…" Trợ lý Hà u ám cười, cười một lúc lâu mới dừng lại nói: "Cô Giang, cô thật sự cho chúng tôi là người ngu à? Cô nguyện ý lấy con gái để đổi lấy người đàn bà này sao?"

"Nhung Nhung bảo bối, cô út đã trở về, con không ra đón cô sao?"

Giang Nhung đang muốn nói cái gì, giọng nói vô cùng lớn của Trần Tiểu Bích đột nhiên từ ngoài phòng truyền đến, quả nhiên, trợ lý Hà đang nói chuyện điện thoại với Giang Nhung cũng đồng thời nghe thấy.

"Cô Giang, hôm nay, tôi chơi với cô đến đây thôi, hôm nào chúng ta lại tiếp tục. Cô ngàn lần đừng nói chuyện này với cô Trần, nếu không tự gánh lấy hậu quả." Vứt lại lời này xong, trợ lý Hà liền cúp máy.

Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, Giang Nhung gấp đến mức hận không thể ném điện thoại đi.

Lương Thu Ngân đang nằm trong tay bọn họ, tên họ Hà kia dập máy làm cho cảm thấy liên hệ ít ỏi giữa cô cùng Lương Thu Ngân cũng bị cắt đứt.

Ngay lúc Giang Nhung muốn giơ tay đập điện thoại, trong đầu đột nhiên loé lên tia sáng, nghĩ đến câu nói sau cùng của trợ lý Hà.

Vì sao trợ lý Hà lo lắng Trần Tiểu Bích biết được chuyện này?

Giang Nhung vừa đáp ứng lấy tiểu Nhung Nhung đi đổi lấy Lương Thu Ngân, chẳng qua chỉ là kế hoãn binh mà thôi, cô muốn tranh thủ báo cho Trần Việt để cùng nghĩ biện pháp.

Trần Tiểu Bích đột nhiên xuất hiện, lại để cho Giang Nhung nghĩ đến khả năng khác, ông Giả làm tất cả mọi chuyện, liệu có liên quan đến Trần Tiểu Bích hay không?

Giang Nhung nhớ rõ, ông nội giả từng dốc sức liều mạng hợp tác với Trần Việt cùng Trần Tiểu Bích, nhớ rõ tình yêu thương mà nhà họ Trần dành cho Tiểu Bích, còn nhớ đến bộ dáng cung kính ngoan ngoãn dịu dàng của trợ lý Hà khi nhìn thấy Tiểu Bích.

Năm đó, Giang Nhung theo chân bọn họ chung đụng thời gian không dài, nhưng cô vẫn nhìn ra được, ai đối tốt với mọi người xuất phát từ nội tâm, ai giả bộ đối tốt với mọi người.

Trần Tiểu Bích trời sinh tình hoạt bát, ghét ác như thù...

Bọn họ đều muốn Trần Tiểu Bích sống trong thế giới thuần khiết của em ấy, đều muốn em ấy luôn vui vẻ mà sống.

Khẳng định họn họ không muốn lưu lại chuyện bắt cóc uy hiếp không sạch sẽ này trong trí nhớ của Trần Tiểu Bích, cho nên, bọn họ mới sợ Tiểu Bích biết rõ bọn họ đang làm gì như vậy.

Căn cứ vào mức độ quan tâm của ông Giả đối với Trần Tiểu Bích, nếu có thể chứng minh chuyện này do bọn họ làm, sau đó, lại để Tiểu Bích đi cứu người, hiệu quả không phải rất tốt sao?

"Nhung Nhung bảo bối, nhanh đến đây để cô út ôm một cái nào, những ngày này cô út nhớ con đến nỗi ăn không ngon."

"Cô út, ôm một cái mất ba triệu."

"Nhóc tham tiền của cô, không phải ôm một cái mất hơn một triệu sao? Mới vài ngày không gặp, con đã tăng giá rồi… Con thực sự càng ngày càng có đầu óc kiếm tiền."

Ngoài phòng truyền đến cuộc đối thoại giữa Trần Tiểu Bích cùng với tiểu Nhung Nhung, chỉ cần nghe giọng điệu của tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung có thể nghe ra được, tiểu Nhung Nhung rất thích cô út này.

Giang Nhung nghe vậy, nắm chặt điện thoại trong tay, muốn đứng lên đi tìm Trần Tiểu Bích.

Thế nhưng Giang Nhung không có hành động, nếu để cho Tiểu Bích biết được hành động dơ bẩn của đám người kia, bọn họ vì che dấu dấu vết, rất có khả năng sẽ giết người diệt khẩu.

Ngay lúc Giang Nhung đang do dự, điện thoại trong nắm chặt trong tay lại vang lên, cô cầm lên nhìn, trên màn hình di động hiện lên dãy số mà cô quen đến nỗi không thể quen hơn.

Nhìn thấy dãy số quen thuộc kia, Giang Nhung giống như nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai tinh tế điêu luyện của Trần Việt, giống như có thể cảm giác được Trần Việt đang ôn nhu chăm chú nhìn cô.

"Này?" Một chữ "này" vừa ra, Giang Nhung mới phát hiện giọng nói của mình đã run rẩy không còn bộ dạng bạn đầu, đã sớm không còn loại tỉnh táo cùng tự kiềm chế như khi đối mặt với trợ lý Hà nữa.

"Giang Nhung, đừng sợ. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, em đều phải nhớ kỹ, em còn có anh. Mấy chuyện kia anh sẽ xử ký, anh sẽ không để cho em có chuyện gì?"

Vẫn là câu nói quen thuộc, vẫn là giọng điệu trầm thấp khiêu gợi quen thuộc.

Giống như anh có thể biết trước vậy, mỗi khi cô gặp chuyện không biết phải làm sao bây giờ, Trần Việt sẽ sử dụng đủ cách để xuất hiện bên cạnh Giang Nhung.

"Trần Việt…"

"Ừ, anh đây."

Lạnh lùng, sợ hãi, hoảng loạn...

Lúc nghe thấy giọng nói khiêu gợi của Trần Việt, tất cả các cảm giác bất an từng chút chút rời khỏi cơ thể Giang Nhung.

Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: "Trần Việt, thực sự phải cảm ơn anh rồi."

"Anh là chồng của em." Nghe thấy Giang Nhung nói câu cảm ơn, Trần Việt vẫn lặp lại câu trả lời như cũ.

Dừng một chút, anh lại nói: "Tiểu Bích, đến nhà?"

"Ừ, vừa mới đến." Giang Nhung gật đầu nói tiếp: "Làm sao anh biết em ấy trở về?"

Sau khi hỏi chuyện này, Giang Nhung mới phát hiện câu hỏi của mình ngốc bao nhiêu, quan hệ anh em bọn họ tốt như vậy, Tiểu Bích về nhà, Trần Việt biết rõ cũng không có gì kỳ quái...

Ngay lúc Giang Nhung đang ảo não chính mình hỏi một câu ngốc như thế, lại nghe thấy Trần Việt vô cùng nghiêm túc trả lời: "Là anh để cho con bé trở về."

"A…" Mặc dù người ở đầu dây bên kia không nhìn thấy động tác của cô, Giang Nhung vẫn gật đầu.

"Giang Nhung…"

"Ừ…"

"Em lấy điện thoại của em gọi cho ông nội giả, rồi để cho Tiểu Bích nói chuyện với ông ta."

"Anh muốn để Tiểu Bích trợ giúp cứu Thu Ngân sao?" Giang Nhung lắc đầu, kích động nói: "Vừa rồi, họ Hà đã cảnh báo em, không cho phép em nói với Tiểu Bích. Nếu bây giờ em để Tiểu Bích gọi cho bọn họ, chẳng phải sẽ chọc giận bọn hắn…"

"Giang Nhung, Lương Thu Ngân không có chuyện gì đâu."

"Cô ấy đang mang thai, lại bị hành hung, lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, em tuyệt đối không lấy tính mạng của cô ấy ra mạo hiểm." Vừa nghĩ đến Lương Thu Ngân, Giang Nhung lại sốt ruột, hoàn toàn quên mất những lời mà Trần Việt đã nói.