Từ lời nói của Hứa Huệ Nhi, Giang Nhung có thể nghe ra được, bọn người Hứa Huệ Nhi nhất định còn muốn làm gì đó, chỉ là trước mắt chuyện đó Giang Nhung cùng Trần Việt không biết được.
Cô có thể từ Hứa Huệ Nhi moi ra được tin tức này, Giang Nhung chắc chắn rằng Trần Việt và Chiến Niệm Bắc cũng nghe thấy được, hoặc là bằng sự thông minh cơ trí của bọn họ, có thể nghe ra được càng nhiều tin tức hơn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Nhung tiếp tục nói: “Hứa Huệ Nhi, cô không cần phải lo cho người khác, người cần lo lắng bây giờ chính là bản thân cô”.
“Lại nhắc tới, cô cũng không già lắm, chỉ là lớn hơn Trần Việt vài tuổi mà thôi, chăm sóc kỹ càng, sẽ giữ gìn được nhan sắc. Đáng tiếc…” Giang Nhung lắc đầu: “Đáng tiếc chính cô không biết quý trọng tính mạng của mình, người khác cũng không thể giúp cô được”.
“Ồ…” Hứa Huệ Nhi cho Giang Nhung một nụ cười lạnh, cô ta đã dám phản bội Trần Việt thì đã không đếm xỉa tới sinh mệnh của mình rồi, chết điều này đối với cô thật sự không hề đáng sợ như vậy.
Giang Nhung nói tiếp: “Cuộc đời chỉ ngắn ngủi có mấy chục năm, sinh mạng rất yếu ớt, nói mất đi là mất đi, đồng thời vĩnh viễn không có cơ hội làm lại. Cô móc tim móc phổi bán mạng cho người khác, nhưng mà người kia có thật sự quan tâm tới sống chết của cô hay không?”
Hứa Huệ Nhi vẫn chỉ hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, cái gì cũng không nói nữa.
Thái độ của Hứa Huệ Nhi làm cho Giang Nhung hiểu rõ, cô ta thật sự không sợ chết.
Giang Nhung nhìn cô ta, trong mắt mang theo vẻ yếu ớt nhưng lại lạnh lùng quyết tuyệt, mang một vẻ đẹp yêu dã.
Cô bỗng nhiên đến gần Hứa Huệ Nhi, dùng giọng nói chỉ có hai người các cô có thể nghe được nói: “Hiện tại ông cụ cũng không phải ông Trần thật sự, chỉ cần tôi nói điều này cho Trần Việt, cô nói chuyện này sẽ trở thành như thế nào đây nhỉ?”
Giọng nói trầm thấp mà giảo hoạt, giống như một mũi tên độc, đâm vào trong lòng Hứa Huệ Nhi.
“Cô, cô nói bậy bạ gì đó…” Hứa Huệ Nhi nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt hoảng sợ, cũng không rõ là vì tức giận hay là bị Giang Nhung nói trúng tim đen, toàn bộ ý thức đều đang run rẩy: “Giang Nhung, cô cho là cô bịa ra chuyện này sẽ có người tin tưởng cô à?”
“Ồ?” Giang Nhung xem thường cười cười, nói tiếp: “Cô là người nước A, trợ lý Hà cũng là người nước A, các cô đều vì ông cụ bán mạng, như vậy tôi có thể suy đoán như thế này không, ông cụ hiện tại cũng là người nước A?”
Hứa Huệ Nhi khẽ cắn môi, hung tợn nhìn chằm chằm Giang Nhung thật lâu, cuối cùng lần nữa quay đầu đi, không tình nguyện để ý tới Giang Nhung nữa.
Nhưng mà Giang Nhung bỗng nhiên tỉnh ngộ, đã từ một cái biểu cảm thoáng qua của cô ta mà nhận được thông tin mình muốn biết…vừa rồi, ngay chính lúc cô nói ông cụ là người nước A, một khắc đó, ánh mắt Hứa Huệ Nhi lóe lên trong chớp mắt rồi biến mất mang theo ý cười khinh thường, mà khóe miệng cô ta cong lên một độ cong rất khó phát hiện ra.
Con người luôn luôn không có cách nào che giấu hoàn toàn cảm xúc của mình, giống như lúc nãy Hứa Huệ Nhi mừng thầm vì Giang Nhung cô đoán sai.
Giang Nhung cười cười, rõ ràng chính cô cố ý đoán sai.
Giang Nhung cười nói: “Ồ, cảm ơn cô đã cho tôi biết, để tôi biết rằng ông cụ không phải người nước A”.
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Hứa Huệ Nhi đang nhìn nơi khác bỗng nhiên quay đầu lần nữa, hung tợn nhìn vào Giang Nhung, trong mắt sự thù hận kinh hoàng giống như là thủy triều mãnh liệt, như một con thú dữ.
Giang Nhung thấy phản ứng của Hứa Huệ Nhi càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình, cô không khỏi hướng về phía Hứa Huệ Nhi phát ra một ánh mắt hài lòng khen ngợi: “Ông cụ không phải người nước A, vậy sao các cô lại bán mạng vì ông ta?”
Ông cụ hiện tại nhà họ Trần không phải là người nước A, nhưng mà bên cạnh lại có nhiều người nước A bán mạng cho ông ta như vậy, đây là có chuyện gì?
Ba cô Tiêu Viễn Phong năm đó là ai giết hại?
Việc đó đối với người hiện tại rất quan trọng mà ông cụ nhà họ Trần nói tới đến cùng là ai?
Hứa Huệ Nhi gần như bị ánh mắt này của Giang Nhung làm cho tức giận đến ngất đi, đừng nói trả lời câu hỏi của Giang Nhung, cô ta bây giờ chỉ muốn đem Giang Nhung phanh thây. Nhưng cuối cùng cô ta không thể động đậy, chỉ có thế kêu gào giận dữ hét: “Giang Nhung, tôi muốn cô chết không được tử tế!”
“Cô không trả lời tôi cũng không sao, tôi đã có bằng chứng chứng tỏ ông cụ không phải là ông nội của Trần Việt…Hứa Huệ Nhi, mạng này là của cô, muốn chết muốn sống hai con đường bày ra trước mắt cô, cô không phải không thể chọn lựa. Cô có thể tự mình lựa chọn, muốn sống hay chết, tất cả đều do cô tự quyết định”.
“Tôi muốn gặp Tổng giám đốc Trần”. Nghe được suy luận của Giang Nhung, Hứa Huệ Nhi đã không giữ bình tĩnh nổi.
“Anh ấy không muốn gặp cô. Cô muốn nói điều gì nói với tôi cũng như thế”.
“Không gặp được Tổng giám đốc Trần, các cô đừng hòng lấy được thông tin từ miệng tôi”.
“Gặp anh ấy, cô có thể làm được gì? Cô đi theo bên cạnh anh ấy nhiều năm như vậy, tính tình của anh ấy cô hẳn là rõ ràng hơn tôi. Cô phản bội anh ấy, anh ấy sẽ dùng thủ đoạn như thế nào đối phó cô”.
Đoạn nói chuyện sau cùng này, hai người các cô đều nói rất nhỏ, Trần Việt và Chiến Niệm Bắc đang theo dõi ở phòng bên cạnh dựng thẳng lỗ tai nhưng không nghe rõ được.
Chiến Niệm Bắc dời ánh mắt từ màn hình di động của thiết bị giám sát nhìn sang Trần Việt: “Minh Chí, tôi cho rằng vợ cháu chỉ là con cừu non, bây giờ xem ra tôi đã sai lầm rồi”.
Đôi mắt sau gọng kính màu vàng của Trần Việt híp lại, im lặng chăm chú nhìn Giang Nhung trong thiết bị giám sát, cô thay đổi quá lớn, lớn đến mức khiến anh khiếp sợ một lúc, Chiến Niệm Bắc nói cái gì, anh căn bản không có nghe được.
Không lấy được câu trả lời của Trần Việt, Chiến Niệm Bắc lại đập một bàn tay vào đầu vai Trần Việt: “Minh Chí, cô ấy rốt cuộc vừa mới nói gì với Hứa Huệ Nhi vậy?”
Vẻ mặt Trần Việt bình tĩnh trả lời: “Cô ấy nói nhỏ như vậy, rõ ràng là không muốn để cho chúng ta nghe thấy, cậu còn nghe ngóng làm gì?”
Nghe được lời này của Trần Việt, trong lòng Chiến Niệm Bắc chỉ cảm thấy như có hàng vạn con ngựa giày xéo…Người đàn ông này sao lại chiều vợ mình thành như thế này?
Nói không chừng sau này vợ nó cắm sừng nó, nó sẽ còn cười nói: “Vợ ơi không sao cả, em thích người đàn ông kia, em theo đuổi đi, anh sẽ là chỗ dựa đằng sau cho em”.
Anh ta hung hăng trừng Trần Việt một chút, bất mãn nói: “Tôi không nghĩ tới Trần Minh Chí cháu lại là người như vậy”.
“Cậu út, thế giới này quá hỗn loạn, chuyện mà cậu không nghĩ tới rất rất nhiều”. Chính anh đây cũng chưa từng nghĩ đến ông nội mình sẽ cho người hạ độc đối với mình, không nghĩ đến người ở bên cạnh mình mấy chục năm lại là người giả.
Trần Việt còn nhớ rõ ông nội từ nhỏ đã dạy dỗ anh, anh nhớ kỹ những triết lý sống mà ông nội dạy cho anh…Đến cuối cùng, lại không cần dùng đến một cái nào cả.
Trên thương trường, anh có nguyên tắc xử sự trên thương trường, có thủ đoạn trong công việc.
Khi đi xã giao, anh có nguyên tắc và thủ đoạn đối với người mới quen.
“Tôi muốn gặp Tổng giám đốc Trần, cô để anh ấy tới gặp tôi!” Tiếng thét chói tai của Hứa Huệ Nhi một lần nữa truyền đến trong tai bọn họ.
Chiến Niệm Bắc tựa vào tường, trêu ghẹo nói: “Minh Chí, thật không ngờ tới cháu khô khan như khúc gỗ nhưng vẫn có nhiều người thích. Nếu không thì cháu đi gặp cô ta một lần, để cô ta được hoàn thành tâm nguyện”.
Trần Việt bỗng nhiên đứng dậy, bước chân dài đi về hướng sát vách, anh xuất hiện ở cửa phòng giam giữ Hứa Huệ Nhi, anh cứ đứng im ở đó, sau lưng ánh đèn đem cái bóng của anh kéo ra rất dài.