Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 324: Mấy phía đối địch




Cũng không biết Giang Nhung nhắc tới quá khứ của bọn họ hay do cô khóc quá đau lòng, bàn tay Trần Việt mà cô đang nắm bỗng nhiên giật khẽ.

"Trần Việt…" Giang Nhung nắm tay Trần Việt, kích động nói: “Anh nghe được em nói chuyện, đúng không?"

Trần Việt có chút phản ứng yếu ớt chính là tin tức cực tốt đối với Giang Nhung, chứng minh anh không phải không có tri giác, anh chỉ hôn mê bất tỉnh, anh có thể nghe được cô nói, có thể cảm nhận được cô...

"Trần Việt, Trần Việt…" Giang Nhung nhào tới trên người Trần Việt và ôm thật chặt lấy anh. Ngoài kích động gọi tên anh, cô không biết còn có thể nói gì nữa.

Nhưng không quan tâm Giang Nhung gọi tên thế nào, Trần Việt cũng không trả lời. Thậm chí cô cảm thấy có lẽ tay anh khẽ giật lúc trước chỉ do mình hoa mắt nhìn nhầm mà thôi.

Cô hơi chán chường thả anh ra, cúi đầu hôn lên trán anh và khẽ nói: "Trần Việt, anh không đáp lại lời gọi của em cũng không sao, em biết anh có thể nghe được em nói là tốt rồi."

Cô lại ngồi xuống bên giường bệnh, xoa nhẹ đầu của Trần Việt: "Trần Việt, anh quá mệt mỏi thì nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe. Anh không cần lo lắng về những chuyện khác đâu. Anh vẫn còn có em ở đây mà."

Trước đây vẫn luôn là anh chăm sóc cho mẹ con bọn họ, về sau sẽ do cô tới chăm sóc hai ba con bọn họ. Cô tin mình cũng có thể chăm sóc được cho anh, có thể khiến cho anh không phải lo lắng.

Bây giờ trời nắng nóng, nhiệt độ trong phòng đủ mát nhưng trên người vẫn nhanh bẩn.

Giang Nhung bê chậu và khăn mặt đi tới nhà vệ sinh hứng nước nóng, cẩn thận lau người cho Trần Việt.

Trần Việt có tính nghiện sạch, đặc biệt thích sạch sẽ. Nếu anh mê man mấy ngày tỉnh lại, ngửi thấy trên người có mùi chua thì chắc chắn sẽ ghét bỏ chính mình mất.

Trên người Trần Việt vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng mà anh thường mặc, Giang Nhung cởi từng cúc áo của anh ra, để lộ ra làn da lúa mạch khỏe khoắn và cơ bụng tám múi.

Không thể không nói, Trần Việt - người đàn ông này không chỉ có gương mặt đẹp trai, dáng người cũng tuyệt như vậy... còn là người rất ân cần.

Nghĩ đến sự ân cần của Trần Việt, mũi Giang Nhung lại không nhịn được cảm thấy chua xót, ánh mắt cô nhìn anh càng thêm dịu dàng. Có thể gặp được Trần Việt nhất định là do cô may mắn tu suốt mấy đời mới có được.

"Trần Việt, không phải chúng ta nói muốn chụp một tấm ảnh gia đình sao? Vậy anh nhớ mau tỉnh dậy đấy. Chờ tới khi anh tỉnh lại, cả nhà ba người chúng ta sẽ nhờ người chụp."

"Còn nữa, anh nói muốn dẫn Nhung Nhung nhỏ đi ra ngoài chơi, nhưng lâu như vậy mà chúng ta còn chưa dẫn con ra ngoài chơi lần nào. Cho nên anh vẫn phải mau chóng tỉnh lại đi, không thể để cho Nhung Nhung nhỏ lo lắng được."

"Trần Việt, không chỉ có Nhung Nhung nhỏ sẽ lo lắng cho ba đâu, Nhung Nhung lớn cũng sẽ lo lắng cho chồng. Anh chắc chắn biết điều đó nhỉ?"

"Em biết anh có nghe được..."

Khi Giang Nhung đang nói, Tiêu Kình Hà vội vàng xông vào: "Giang Nhung, Minh Chí thế nào?"

Giang Nhung mím môi, nét mặt cố thả lỏng và quay đầu nhìn về phía Tiêu Kình Hà: "Anh ấy chỉ tạm thời hôn mê, sau khi tìm được cách giải độc thì sẽ có thể nhanh chóng khỏe lại thôi."

Khi Giang Nhung tới bệnh viện đã gửi tin nhắn cho Tiêu Kình Hà, bảo anh ta đọc tin tức xong phải lập tức chạy tới đây. Lúc này thấy anh ta xuất hiện, cô cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Tiêu Kình Hà đi tới bên cạnh Trần Việt, cẩn thận nhìn một lát lại nói: "Sức khỏe của Minh Chí vẫn rất tốt nên có thể qua được thôi, em cũng đừng quá lo lắng."

"Ừ, em biết anh ấy sẽ nhanh chóng khỏe lại." Giang Nhung gật đầu. Cô nói với Tiêu Kình Hà như vậy, nhưng thật ra cũng là nói cho mình nghe.

Trần Việt nhất định sẽ sớm ngày khỏe lại, nhất định sẽ là vậy. Bởi vì anh sẽ không để cho cô và Nhung Nhung nhỏ phải lo lắng đâu.

Tiêu Kình Hà lại nói: "Giang Nhung, đồ em bảo anh sửa mấy ngày trước, anh đã nhờ người sửa lại giúp em rồi."

Nghe Tiêu Kình Hà nói vậy, Giang Nhung lập tức hiểu rõ. Trong gian phòng này hẳn đã bị người ta lắp máy quay theo dõi, nói cách khác từng hành động cử chỉ của bọn họ đều ở trong mắt người khác.

Giang Nhung mím môi nói: "Anh, cám ơn anh!"

Tiêu Kình Hà giơ tay lên khẽ xoa đầu cô, nói: "Anh là anh trai của em, em khách sáo với anh như vậy làm gì."

Giang Nhung mỉm cười lại nói: "Anh, hai ngày nay em sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc Trần Việt, anh có thời gian rảnh rỗi thì về nhà trông Nhung Nhung nhỏ giúp em. Anh đừng nói cho con bé biết ba nó bị ốm, nếu không nó sẽ lo lắng đấy."

Tiêu Kình Hà nói: "Tối nay anh sẽ tới Nặc Viên ở. Xem tình hình của Minh Chí thế này thì chắc hẳn còn phải ở lại đây mấy ngày. Ngày mai anh sẽ quay lại bệnh viện trông, đổi cho em về nghỉ ngơi."

Giang Nhung gật đầu: "Được."

Cô đoán Tiêu Kình Hà đã điều tra ra được gì dó, nhưng bây giờ bọn họ không thể nói chuyện được. Một khi nói ra rất có thể chứng cứ sẽ bị cướp đi mất, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.

Trần Việt đã làm tốt công tác an ninh trong Nặc Viên. Giang Nhung mượn cơ hội bảo Tiêu Kình Hà đi chăm sóc Nhung Nhung nhỏ để bỏ chứng cứ vào trong Nặc Viên, như vậy sẽ không lo chứng cứ bị cướp nữa.

Hai người bọn họ không để lộ chuyện chứng cứ, cho dù người đang nghe trộm bọn họ nói có năng lực mấy đi nữa, sợ rằng cũng không thể nghe ra được gì từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ.

...

Sau khi rời khỏi bệnh viện về đến nhà, Hứa Huệ Nhi dùng một điện thoại khác không mấy khi dùng để gọi tới một số điện thoại lạ.

Sau khi gọi đi, người bên kia nhanh chóng nghe máy. Trong điện thoại truyền đến một giọng nam thâm trầm: "Có việc gì?"

Hứa Huệ Nhi vén lọn tóc dài nói: "Giang Nhung - người phụ nữ kia hình như đã nghi ngờ tôi. Cô ta bảo tôi về nhà nghỉ ngơi, không thể tới công ty, cũng không thể ở lại bệnh viện. Người phụ nữ kia còn khó đối phó hơn trong tưởng tượng của chúng ta nhiều."

Người đàn ông nói: "Cô ở bên cạnh cậu chủ nhiều năm như vậy cũng học được không ít điều. Đồng thời có người nào ở Thịnh Thiên mà không biết cô là trợ thủ đắc lực bên cạnh cậu chủ chứ? Giang Nhung - người phụ nữ kia muốn thân phận thì không có thân phận, muốn địa vị cũng không có địa vị. Cô ta dựa vào đâu mà ra lệnh cho cô?"

"Cô ta là..."

"Từ trước đến nay cậu chủ chưa từng công khai thân phận của cô ta. Cho dù trong tay cô ta có tờ chứng nhận kết hôn lại thế nào? Cô ta chưa từng tham dự vào bất kỳ công việc nào của Thịnh Thiên. Cậu chủ bệnh nằm xuống, ai tới chủ trì công việc của Thịnh Thiên cũng không tới phiên cô ta. Cô ta có thể kiêu căng là vì cô ta còn chưa hiểu rõ tình hình. Không có cậu chủ ở sau lưng làm chỗ dựa cho cô ta, cô ta sẽ không làm gì được cả."

"Nhưng Lục Diên lại nghe lời cô ta nói."

"Lục Diên làm việc chung với cô mấy chục năm, hẳn cô cũng hiểu rõ tính cách của anh ta. Anh ta nghe lời Giang Nhung nói là vì anh ta trung thành với cậu chủ. Mà bây giờ chuyện cô cần phải làm là khiến cho Lục Diên tin tưởng cô chứ không phải là người phụ nữ kia."

Vừa nghe người đàn ông nói vậy, Hứa Huệ Nhi lập tức hiểu rõ không phải mình không đối phó được Giang Nhung, mà do mình chột dạ nên mới bị thua hiệp đầu khi đấu với cô.

Hứa Huệ Nhi gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Trên công việc, Lục Diên xem như là ống truyền lời của Trần Việt. Lục Diên đứng ra nói cũng đồng nghĩa với Trần Việt nói.

Giang Nhung hiểu được điểm này, cô nắm bắt chính xác lòng trung thành của Lục Diên đối với Trần Việt, bảo anh ta quay về công ty làm việc, ngăn chặn tin tức anh đang hôn mê.

Hứa Huệ Nhi cũng muốn lợi dụng lòng trung thành của Lục Diên, nghĩ cách làm cho anh ta không tiếp tục tin tưởng Giang Nhung, như vậy cô sẽ thật sự chỉ còn một thân một mình không ai giúp đỡ.