Giang Chính Thiên không muốn tin vào sự thật Giang Nhung đã hồi phục lại trí nhớ, nhưng lại không thể không tin.
Nếu như Giang Nhung vẫn chưa hồi phục lại trí nhớ trước đây, trong lòng cô vẫn có một chút hoài nghi thì thái độ đối xử với ông cũng đã không lạnh nhạt như vậy.
Lúc này Giang Chính Thiên đã hiểu sâu sắc một điều, con cờ Giang Nhung này nếu như giờ không tận dụng tốt thì sẽ không bao giờ tận dụng được nữa.
Mình đã phải dùng tâm tư ba năm trời để đóng vai một người cha tốt,lo liệu việc ăn ở của cô ta, chăm sóc cho cô ta mọi thứ, là vì cái gì?
Chẳng phải là để cô ta mãi mãi nhớ cái tốt của ông, để cô ta tin rằng mình là người thân duy nhất của cô ta, để cô ta nghe lời ông sao.
Ba năm này cô ta cũng biểu hiện ra là một người con gái ngoan, ông nói gì cô liền làm cái đó, dường như chưa bao giờ từ chối ý kiến của ông.
Thực nhiệm chứng minh của loại thuốc đó cũng đã chứng mình rằng người mất trí nhớ quá ba năm cũng sẽ không thể nào hồi phục trí nhớ được nữa.
Cho nên ông mới to gan đưa Giang Nhung về Giang Bắc, to gan tạo ra cơ hội tình cờ gặp gỡ cho cô ta gặp Trần Việt, ông nghĩ rằng tất cả phát triển đều nằm trong tay ông.
Không ngờ chỉ trong vòng một hai tháng, Giang Nhung không những phát hiện ra mình đang ăn độc mà còn hồi phục lại trí nhớ trước kia.
Là thuốc tê của quân đội nước A không hề lợi hại như vậy? Hay là do ông đã đánh giá thấp...... tình cảm của Giang Nhung dành cho Trần Việt?
Cho dù là như nào cũng đã không quan trọng nữa rồi, kế hoạch của ông đã hoàn toàn thất bại rồi.
Ông bỏ ra ba năm, vốn tưởng rằng con cờ mà ông bỏ ra vô số tâm huyết để bồi dưỡng vẫn bị ông nắm chặt trong tay, nhưng giờ lại phát hiện ra mình chưa từng nắm bắt được cô ta.
Trong lòng Giang Chính Thiên không thể nói rõ ra là loại cảm xúc khốn nạn gì.
Ông không thể tiếp tục lợi dụng Giang Nhung làm điểm yếu của Trần Việt nữa, người bên ông lão Trần cũng càng ép càng chặt, dường như Giang Chính Thiên cũng đã nhìn ra kết cục tiếp theo của mình.
Ông vô lực trượt trên chiếc ghế, thần sắc hoang mang, bản thân cố gắng nhiều năm như vậy, nỗ lực khôi phục danh tiếng và của cải của nhà họ Giang ngày trước, chẳng lẽ thật sự phải tan vỡ như vậy sao?
Không cam lòng!
Ông thật sự không cam lòng.
Bản thân cố gắng như vậy, dùng tất cả những thủ đoạn có thể, nghĩ hết tất cả biện pháp, khi thấy mình sắp có thể lợi dụng Trần Việt để hoàn thành mục tiêu của mình rồi thì con cờ ông nắm chặt trong tay lại có sự thay đổi.
Đúng vậy, chính là con cờ của ông phản bội ông.
Nếu như không phải do con cờ đó phản bội, ông cũng không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh này.
Nghĩ như vậy, Giang Chính Thiên chỉ thấy rằng bản thân có kết cục như ngày hôm nay là do một tay Giang Nhung gây nên.
Ông nuôi cô ta nhiều năm như vậy, nhưng cô ta lại chưa bao giờ làm bất cứ việc gì có ích cho ông.
Càng nghĩ Giang Chính Thiên càng thấy tức giận, hận không thể nuốt sống Giang Nhung, dường như chỉ có làm nghe vậy mới có thể giảm bớt nỗi hận trong lòng ông.
Giang Chính Thiên lại nhìn về phía Giang Nhung, ánh mắt hung ác, đột nhiên đứng lên, lao về phía Giang Nhung như một kẻ điên, ông muốn bắt lấy Giang Nhung, muốn xé vụn cô ta ra.
Nhưng lúc ông lao sang, động tác của Giang Nhung còn nhanh hơn ông, khiến ông bắt vào không khí.
Không bắt được Giang Nhung, phẫn uất trong lòng ông phút chốc lên cao, hận không thể tóm được Giang Nhung để xé cô ta ra.
Nhưng bởi vì đã lâu không ra khỏi nhà, lại bởi vì gần đây lo lắng đủ điều, tâm tình của Giang Chính Thiên đã vỡ vụn rồi, đến cả sức lực để đọ sức với Giang Nhung ông cũng không còn nữa rồi.
Ông vô lực ngồi quay trở lại ghế, thở từng hơi thật lớn.
Thời gian này, Giang Nhung ngày nào cũng tập luyện theo Trần Việt, cùng tiểu Nhung Nhung tập Taekwondo, tố chất cơ thể đã tốt lên rất nhiều, thể lực cũng vì thế mà khỏe lên, cho nên cô không hề đỏ mặt hay thở gấp gì cả.
Nhìn thấy Giang Chính Thiên lại ngồi trở lại ghế, không còn sức tranh chấp, Giang Nhung hít một hơi thật sâu, lấy giọng nói: “Giang Chính Thiên, chẳng phải ông nói muốn sống, muốn khôi phục lại danh tiếng và địa vị của nhà họ Giang sao. Giờ đây trước sau ông đều là địch, trừ việc hợp tác với tôi, ông đâu còn sự lựa chọn nào khác?”
Nghe được lời Giang Nhung nói, Giang Chính Thiên đang phát điên cũng khôi phục lại được chút lý trí, ông hỏi: “Cô muốn hợp tác với tôi?”
Giang Nhung gật đầu, lại nói: “Ông hiểu rất rõ tình trạng hiện giờ của ông, có người muốn tìm mọi cách để diệt trừ, thứ có thể tạm thời giữ lại tính mạng của ông là bí mật mà ông biết. Ông cũng biết rõ, chỉ cần Trần Việt đi điều tra, anh ấy cũng có thể nhanh chóng tra ra bí mật đó, đến lúc đó, ông chỉ có một con đường chết.”
Giang Chính Thiên hỏi: “Cô muốn giúp tôi như nào?”
Giang Nhung nói: “Đem bí mật mà ông biết nói cho chúng tôi, chúng tôi đảm bảo sự an toàn của ông, ông muốn đi đâu thì chúng tôi sẽ đưa ông đi đó?”
Giang Chính Thiên: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cô?”
Giang Nhung: “Ông không tin tôi, chẳng lẽ ông muốn tin ông cụ Trần?”
Giang Chính Thiên nhìn Giang Nhung lớn lên, tính khí của Giang Nhung ông cũng hiểu chút ít, cô ta nói có thể giúp ông, thì nhất định sẽ không lừa ông.
Còn lão già Trần vẫn luôn tìm xem ông muốn công bố bí mật ra ngoài kiểu gì, một khi bị ông ta tìm được thì chính là lúc ông phải chết rồi.
Nghĩ trước tính sau, Giang Chính Thiên quyết định hợp tác với Giang Nhung, cho dù như nào trước tiên vẫn phải để bản thân tiếp tục được sống, chỉ có sống sót mới có thể hoàn thành việc mà bản thân muốn hoàn thành.
Giang Chính Thiên hỏi: “Cô muốn biết cái gì?”
Giang Nhung nói: “Tôi muốn biết tại sao ông cụ Trần lại muốn ép tôi vào chỗ chết? Trước kia tôi không hề quen biết ông ta, tại sao ông ta lại hận tôi như vậy?”
“Tôi có thể nói cho cô, nhưng...” Giang Chính Thiên nhìn phía sau Giang Nhung, trầm mặc một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Tôi muốn một trăm năm mươi tỉ.”
“Một trăm năm mươi tỉ?” Giang Nhung cười cười nói: “Những năm nay số tiền tôi kiếm được đều do ông giữ, tôi có bao nhiêu tiền, ông phải biết rõ hơn tôi chứ.”
“Chút tiền đó của cô đâu tính là tiền?” Giang Chính Thiên cười một tiếng, lại nói: “Một trăm năm mươi tỷ mà tôi muốn đương nhiên là lấy từ chỗ Trần Việt, chỉ cần cô mở miệng, đừng nói là một trăm năm mươi tỉ, đến cả ba trăm tỉ cậu ta cũng sẽ không hề do dự mà lấy ra.”
Giảo hoạt như Giang Chính Thiên, ông biết rõ nếu mình không nói thì Trần Việt sẽ khiến ông chết, nếu ông nói ra bí mật này thì lão Trần cũng sẽ khiến ông chết.
Trần Việt chẳng qua chỉ là muốn biết bí mật từ trong miệng ông, đợi ông nói rồi thì sẽ chẳng còn giá trị lợi dụng nào nữa, Trần Việt cũng sẽ không bảo vệ ông nữa.
Bí mật nói ra, lão Trần nhất định sẽ giết chết ông để phát tiết. Đến lúc đó nếu như ông vẫn còn ở Giang Bắc thì chết thế nào cũng không thể biết được đâu.
Giang Nhung nhìn Giang Chính Thiên nói: “Ông đồng ý nói, Trần Việt sẽ giúp ông đến được bất kì thành phố nào ông muốn. Nếu ông không nói, thế thì ông chỉ có thể ở lại Giang Bắc này. Ông nên hiểu rõ rằng, hiện giờ ông không hề có khả năng ra khỏi Giang Bắc.”
Tìm Giang Chính Thiên để hợp tác chỉ là hiệu quả sẽ cao hơn một chút, cô không muốn Trần Việt lại lãng phí nhân lực và tài lực, ai ngờ Giang Chính Thiên vừa mở miệng đã đòi một trăm năm mươi tỉ.
Một trăm năm mươi tỉ, đó là một con số cao cỡ nào. Mặc dù số tiền này đối với Trần Việt mà nói không đáng là gì, nhưng Giang Nhung vẫn đau lòng thay cho anh.