Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 296: Cô chưa từng nghĩ tới thân thế của mình sao




"Không muốn tôi ngủ cùng cô? Vậy cô muốn ai? Muốn để cho ông cậu nhỏ Chiến Niệm Bắc của cô leo lên người cô sao?" Cậu Bùi nhìn Trần Tiểu Bích, tung ra một quả bom hạng nặng.

"Anh..." Trần Tiểu Bích không ngờ cậu Bùi lại điều tra ra được thân phận của cô nên hơi sửng sốt, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh.

Cô đang định nói thì đúng lúc đó nhân viên phục vụ đưa cà phê đến, Trần Tiểu Bích cố gắng nuốt những lời định nói vào bụng.

Nhân viên phục vụ đưa cà phê lên xong thì lui xuống.

Trước mặt bọn họ là hai ly cà phê nóng bốc hơi nghi ngút, nóng như bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người họ lúc này.

Nhưng sau khi bị nhân viên phục vụ vô tình chen ngang, Trần Tiểu Bích đã bình tĩnh lại, cười nói với cậu Bùi: "Ôi, anh đã biết tôi là ai nhanh như vậy sao. Tôi còn đang định giỡn chơi với anh mà đã bị anh vạch trần nhanh như vậy rồi, không dễ chơi chút nào."

Thân phận của cô bị lôi ra ánh sáng thì sao chứ?

Dù sao cũng không phải là chuyện không thể để người khác biết, chẳng qua sau khi bị vạch trần thì lại có thêm vài tên bảo vệ kè kè bên cạnh, có hơi phiền phức khi làm việc mà thôi, đoán chừng người ta sẽ nói những thành tích có được từ bộ phim lần trước đều là nhờ vào mối quan hệ với Thịnh Thiên.

Nhưng mà ông anh trai đầu gỗ đó của cô cũng chẳng phải là người ăn chay, muốn lôi thân phận của cô ra ánh sáng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

"Tên của cô là Trần Tiểu Bích, năm ba tuổi đã được nhà họ Trần đưa về nuôi, sau đó thì đinh cư tại Mỹ, chỉ về nước cùng người thân vào ngày lễ, Tết. Người nhà họ Trần đối xử với cô như ruột thịt, thậm chí so với con ruột còn tốt hơn." Cậu Bùi từ tốn chậm rãi nói với cô bằng giọng điệu chỉ có hai người nghe thấy.

"Ừ!" Trần Tiểu Bích thờ ơ nhún vai một cái, cười nói: “Vậy thì sao? Có rất nhiều đứa bé như tôi, anh quan tâm làm gì."

Nàng thường xuyên ra vào Nặc Viên, lại thường xuyên chạy đến quân khu Giang Bắc, nếu có người cố ý điều tra thân phận của cô thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Khó khăn ở chỗ là bọn họ muốn công khai thân phận của cô.

Hai năm trước cô cũng đã gặp một đám săn ảnh đi theo chụp lén cô, nhưng người đó vừa mới chụp được hình của cô còn chưa kịp tung ra thì đã bị người ta đưa đi, về sau người đó không còn xuất hiện ở Giang Bắc nữa.

Giống như trước kia khi cô cố gắng gây scandal thì đám tay chân dưới trướng ông anh đầu gỗ của cô đã làm cho những tin tức đó biến mất nhanh như một cơn gió.

Cô không thể không cảm động vì năng lực làm việc của đám đàn em dưới trướng ông anh đầu gỗ của cô đúng là tuyệt vời.

Từ trước đến giờ chính phủ và doanh nhân đều có quan hệ lợi ích, ba của cậu Bùi muốn ngồi vững trên cái ghế thị trưởng thì nhất định phải phát triển kinh tế, bảo vệ trị an của thành phố…

Trong hai vấn đề quan trọng nhất thì một vấn đề là nắm nhà họ Trần trong tay, vấn đề còn lại là nắm nhà họ Chiến trong tay, hai nhà Trần Chiến chính là hai đối tượng mà ông ta phải nịnh bợ, cho nên Trần Tiểu Bích đoán cậu Bùi tuyệt đối không dám làm ầm ĩ lên về thân phận của cô.

Nhưng lần trước cô bị anh ta phục thuốc lại được Chiến Niệm Bắc cứu ra, cậu Bùi nghi ngờ nên sau đó đã phái người đi điều tra.

Cậu Bùi còn nói: "Trần Tiểu Bích, chẳng lẽ từ trước đến giờ cô chưa từng hoài nghi về thân phận của mình sao? Chưa từng nghĩ đến chuyện tại sao nhà họ Trần lại đối xử với cô tốt như vậy sao?"

"Nhà họ Trần đều là người thân của tôi, họ không đối xử tốt với tôi lẽ nào lại đối xử tốt với anh sao?" Muốn dựa vào chuyện này mà khiêu khích cô không phải dễ đâu.

Con rùa đen khốn kiếp này, lần trước không hoàn thành được gian kế bỏ thuốc mình, hôm nay lại muốn gieo rắt nghi ngờ vào đầu mình sao.

Trần Tiểu Bích này chẳng lẽ trông giống một đứa ngốc lắm ư?

Cô chẳng qua là chuyên trị những vai ngọt ngào và ngốc nghếch nhưng không phải là khờ thật. Xem ra sau này kiên quyết không thể nhận những vai như vậy nữa.

Cô bưng ly cà phê lên uống một hớp, trong lòng âm thầm mắng tên khốn kiếp này, đồng thời đang nghĩ phải làm cách nào để bỏ thuốc vào cà phê của anh ta để anh ta uống vào.

"Trần Tiểu..."

"Hắt xì..." Cậu Bùi còn chưa nói hết câu, Trần Tiểu Bích đã hắt hơi một cái, cà phê trong miệng phụt ra đầy cả người cậu Bùi.

Cô vội vàng lấy khăn giấy: "Cậu Bùi, rất xin lỗi, tôi nhất thời không khống chế được nên… Để tôi lau giúp anh."

"Không cần." Cậu Bùi khoát tay, mặt không đổi sắc nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một chút, cô ngồi đây chờ tôi quay lại."

"Được." Trần Tiểu Bích gật đầu rồi nói: “Anh phải nhanh một chút đấy, tôi không phải là người biết kiên nhẫn."

Đợi cậu Bùi rời đi, Trần Tiểu Bích lập tức nhìn trước sau trái phải chung quanh một lần, khoảng thời gian này nói sớm không còn sớm, nói muộn thì không muộn, trong tiệm ngoại trừ bàn của hai người họ thì chẳng còn ai nữa, cũng không có camera.

Sau khi xác nhận tình hình chung quanh, Trần Tiểu Bích nhanh chóng cho thuốc đã chuẩn bị sẵn vào ly của cậu Bùi.

Sau khi làm xong những chuyện này, Trần Tiểu Bích liền bưng ly cà phê lên uống một ngụm rồi lại một ngụm, đồng thời thầm suy nghĩ rất nhiều biện pháp để giết gã đàn ông đáng chết này.

Không lâu sau, cậu Bùi đến phòng vệ sinh xong thì trở lại chỗ ngồi.

Cậu Bùi ngồi vào chỗ của mình xong cũng không có ý định uống cà phê, Trần Tiểu Bích nhìn anh ta cười he he nói: "Cậu Bùi, nói thật, vừa rồi là tôi cố ý phun vào anh đấy."

Cố đúng là đang cố ý, đúng là muốn chọc cho tên khốn kiếp này tức chết, đúng là muốn bỏ thuốc anh ta, muốn giết chết anh ta.

"Tôi biết."

"Anh biết?"

Biết con mẹ nhà anh, Trần Tiểu Bích không thể không trợn tròn mắt, cho rằng danh hiệu của cô sau bộ phim đó là dùng tiền mua về sao, diễn xuất tốt như vậy mà vẫn để cho anh ta nhìn thấu sao?

Cậu Bùi bưng cà phê lên, khẽ nhíu mày nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường rồi vừa uống cà phê vừa trò chuyện với Trần Tiểu Bích.

Anh ta nói tiếp: "Tiểu Bích, chẳng lẽ cho tới bây giờ cô chưa một lần nào nghĩ cha mẹ của mình là ai sao? Không muốn biết bọn họ trước kia làm gì sao? Không muốn biết thân thế thực sự của mình sao?"

"Nhiều chuyện thật đấy." Người đàn ông này nhiều chuyện quá, thật sự khiến người ta chán ghét.

Cha mẹ ruột thì thế nào, bọn họ có thể vứt cô đi khi cô mới chỉ là đứa bé ba tuổi, chẳng lẽ còn hy vọng xa vời về việc sau khi trưởng thành cô sẽ quay về nhận lại họ sao?

Cô đâu phải trời sinh đã là đồ ngu đâu mà rảnh rỗi sinh nông nỗi tự khiến mình ấm ức chứ.

"Tiểu Bích…"

"Đừng gọi tên tôi thân mật như vậy, anh là gì của tôi hả." Người này thèm ăn đòn phải không, có cần cô vả cho anh ta hai cái vào mồm để anh ta biết chừng mực không?

Nếu không phải vì trông anh ta uống cà phê để lát nữa thấy thuốc phát tát còn lâu cô mới chịu ngồi đây nghe anh ta nói bậy.

Nhưng kỳ quái ở chỗ, lần trước cô vừa mới uống phải rượu có thuốc được một lát là bất tỉnh rồi, tại sau “thằng cháu” này uống lâu như vậy rồi mà một chút phản ứng cũng không có, trông rất chi là tỉnh táo nữa.

Đúng lúc Trần Tiểu Bích cảm thấy thuốc không có hiệu quả thì cậu Bùi lắc đầu một cái rồi ngã phịch xuống bàn.

Trần Tiểu Bích đưa tay vỗ thật mạnh vào mặt anh ta: "Này, cậu Bùi, anh không sao chứ? Không biết là uống cà phê mà cũng say đấy?"

Đáng lắm!

Tốt quá, xem ra thuốc có tác dụng rồi.

Trần Tiểu Bích đắc ý cười trong lòng, khốn kiếp, hôm nay kiểu gì bà cô này cũng sẽ dạy cho anh một bài học đáng đời.