Bị Trần Việt khống chế, Giang Nhung hoàn toàn không có khả năng phản kháng, không chỉ không có sức mà môi cô cũng bị anh cưỡng hôn, đến lên tiếng còn không thể phát ra được.
Nụ hôn của anh rất bá đạo, rất mạnh mẽ, có vẻ như đã dồn nén rất lâu.
Theo bản năng Giang Nhung muốn phản kháng, muốn thoát khỏi gông kìm siết chặt của Trần Việt, nhưng sức anh quá lớn, đến cả nụ hôn của anh cũng rất mãnh liệt, Giang Nhung hoàn toàn không cách nào thoát được, chỉ có thể phát ra rên rỉ khẽ.
Trần Việt nuốt chửng luôn cái âm thanh đó, trong lúc này anh chỉ có một mục đích là đoạt lấy, giống như anh muốn bộc phát nỗi nhớ và bi thương của ba năm qua nên trong hành động của anh có mang theo chút phẫn nộ, chút cưỡng đoạt, và hơn hết là không cam tâm.
Vì sao cô lại không nhớ ra anh?
Vì sao cô bỏ lại anh một mình trong ký ức tốt đẹp của ngày xưa, mà cô lại có thể nhớ ra những người khác rõ ràng như vậy?
Trần Việt đặt toàn bộ cảm xúc hỗn loạn của mình vào nụ hôn đó, càng lúc càng sâu, càng lúc càng mạnh, thậm chí nếm ra được vị mặn của máu, rồi tay của anh cũng bắt đầu không an phận, từ từ cởi từng nút áo của Giang Nhung ra.
Bàn tay anh nóng hổi, nhưng da thịt của Giang Nhung lại mát lạnh như băng.
Cô vẫn còn đang rên rỉ, âm thanh nghe yếu đuối nhưng lại rất chói tai.
Cô vẫn đang cố gắng giãy dụa, sức đẩy của bàn tay nhỏ bé quá yếu, đối với Trần Việt mà nói chẳng khác nào như gãi ngứa, nhưng nó cũng như đang cào nhẹ vào trái tim đang rỉ máu của anh, khiến cho anh rất đau… không chịu thêm được nữa.
“Đủ rồi!” Đột nhiên Trần Việt phát ra một tiếng hét lớn giống như dã thú đang giận dữ, như ngàn tên bắn ra khỏi cung, như tiếng vỡ của chiếc bình bạc.
Từ lúc quen biết Trần Việt, Giang Nhung chưa bao giờ nghe Trần Việt lớn tiếng như vậy, rõ ràng là anh đang giận dữ, nhưng trong giọng nói lại hiện lên chút gì đó bi thương…khiến cho Giang Nhung đang vùng vẫy cũng quên mất giẫy giụa, chỉ còn lại hoảng sợ, nghi ngờ và bi thương… nhìn Trần Việt.
Trần Việt cũng đang nhìn cô, ánh mắt nặng nề, như có hàng ngàn hàng vạn từ muốn nói, nhưng lại không nói ra được từ nào.
Thương nhớ, dục niệm, trách móc, quý trọng… toàn bộ đều hiện rõ trong ánh mắt của anh, nhưng anh lại không thể thốt lên được một từ nào.
Giang Nhung bỗng nhiên cảm thấy không thể thở được nữa, chỉ muốn ôm lấy anh thật chặt, mặc kệ quá khứ, mặc kệ nỗi sợ.
Và cũng lúc này, Trần Việt bỗng nhiên lại cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, mềm nhẹ giống như gió nhẹ quất vào mặt.
Giang Nhung không phản kháng, chỉ cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng của anh thoáng lướt qua trán, chóp mũi, bờ môi và cuối cùng đến bên tai.
“Giang Nhung, em nhìn anh!”
Giọng nói trầm thấp của anh dừng lại bên tai của Giang Nhung, nhẹ như gió xuân thoảng qua.
Nhất thời, tim cô đập mạnh như trống.
Giang Nhung nhịn không được “vâng” một tiếng.
“Ha…” Có vẻ như người đàn ông trên người cô vừa lòng với biểu hiện của mình, nên nở nụ cười nhẹ bên tai cô.
Thật sự rất khêu gợi khiến cho cô đỏ mặt tía tai.
Trần Việt lại một lần nữa cúi xuống hôn cô!
Nhưng lần này không hung mãnh nữa, mà là nhẹ nhàng dây dưa.
Giang Nhung cũng không phản kháng nữa, cô mở to cặp mắt long lanh của mình nhìn theo Trần Việt.
Hãy nhìn anh.
Dạ, em sẽ nhìn theo anh, đi theo anh cho đến hết cuộc đời này.
Áo sơ mi bị giật ra, làm da trắng ngần mát lạnh như tuyết của Giang Nhung lộ rõ, nhưng có bàn tay ấm nóng của anh, khiến cho da cô cũng thôi không lạnh nữa.
Trước khi đến thủ đô, cô đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về quá khứ, về tương lai. Nhưng giờ nghĩ lại cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô thích anh, bất luận là quá khứ hay tương lai, bất luận là có còn ký ức… cho dù là cô phải hồi sinh một lần nữa, cô vẫn sẽ thích anh!
Chuyện này đã rõ ràng hiện ra trước mắt, như đó là lẽ đương nhiên phải như vậy, như là chân lý buộc phải như thế.
Vậy như vậy đã đủ rồi sao?
Giang Nhung đưa tay, ôm chặt cổ của Trần Việt! Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, rõ ràng đã quấn nhau chặt như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy chưa đủ.
Còn chưa đủ, cô vẫn còn muốn nhiều hơn nữa, muốn vào trong tim anh, muốn biết quá khứ của anh, càng muốn cứ như vậy cùng anh đến đầu bạc răng long.
Thời tiết của mùa hè vốn nóng nực, như muốn đốt cháy con người.
Giang Nhung ôm chặt Trần Việt, để mặc cho anh đưa cô lên mây, ngay thời khắc chìm đắm trong men tình, cô buộc miệng nhẹ nhàng lên tiếng: “Trần Việt, em thích anh.”
Thật sự rất thích! Rất thích!
Cô cũng không dám tưởng tượng những ngày tháng không có anh, cô vượt qua như thế nào.
Đáp trả lại lời nói của Giang Nhung không phải là âm thanh của Trần Việt, mà thay vào đó là động tác kịch liệt hơn của Trần Việt.
Màn đêm đang từ từ buông xuống, nhưng buổi vận động trong phòng chỉ vừa mới bắt đầu.
Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi như trải qua mấy thế kỷ, nhưng lại khiến cho con người cảm thấy rất ngắn ngủi, ngắn đến độ mới chớp mắt đã xong rồi.
Lúc Giang Nhung cảm thấy xương cốt mình như sắp nát vụn, thì một loạt những cơn sóng mãnh liệt mới bắt đầu từ từ lắng yên xuống.
Cô rất mệt, rất buồn ngủ, vừa nhắm mắt đã có thể chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng cô cũng không để mặc cho mình ngủ thoải mái như vậy, cô vẫn còn muốn nghe nhịp tim đập nhanh của Trần Việt, muốn nói chuyện với anh, muốn nghe giọng của anh.
Trần Việt ôm Giang Nhung vào lòng, bàn tay to lớn của anh vỗ nhẹ vào lưng cô, cúi đầu hôn lên má cô: “Mệt không?”
Mệt chứ!
Mệt đến sắp chết đến nơi, cô chưa bao giờ có cảm giác mệt đến như vậy.
Nhưng câu hỏi ngượng như vậy, làm sao mà cô trả lời được?
Người đàn ông này thật sự rất hư, ngày thường nhìn anh thanh quý tao nhã, nhưng sau khi cởi bỏ lớp áo là như con sói bị bỏ đói, gặm cô đến nỗi cô không còn chút sức lực nào.
Trần Việt cúi đầu nhìn vào mắt cô, hỏi: “Giang Nhung, không lên tiếng có nghĩa em là mệt rồi, đúng không?”
Giang Nhung bò lên ngực trần của anh, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Dạ, không.”
“Không mệt sao?”
“Đáng ghét!”
Giang Nhung dùng sức nhéo anh một cái, rốt cuộc thì tên đàn ông hư đốn này muốn làm gì nữa? Cứ hỏi những câu hỏi như vậy, anh không biết rằng cô rất xấu hổ sao?
“Giang Nhung!”
“Dạ?”
“Không có gì, mau ngủ thôi.” Anh vỗ vỗ lưng cô, như ru con nít mà ru cô ngủ.
Thật sự Giang Nhung cũng bị anh làm rất mệt mỏi, nên không bao lâu cô đã ngủ say trong lòng anh.
Trần Việt nhìn dáng ngủ của cô, trong lòng dấy lên cảm giác mềm mại không diễn tả được, có thể sở hữu cô, ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ, cảm giác thật sự rất mãn nguyện!
Anh ngày chờ đêm mong, đợi suốt hơn ba năm, cuối cùng cũng đợi được Giang Nhung trở về, cuối cùng cũng đợi được cô nằm trong lòng anh để anh yêu thương.
Rốt cục cảm giác được cô đang bên cạnh anh với con người bằng xương bằng thịt chứ không còn là tưởng tượng nữa.
Khoảnh khắc này, anh mới dám khẳng định, Giang Nhung của anh đã trở về.
Lúc nãy, anh có nghe được cô nói, rằng cô thích anh.
Lúc đó, anh chưa trả lời cô.
Bởi vì lời nói của cô khiến cho nhiệt huyết anh dâng trào, anh cũng không biết có thể dùng từ ngữ nào để trả lời cô, chỉ có thể dùng cử chỉ thân thể để thay thế câu trả lời.
“Giang Nhung, em nói em thích anh, anh thì có khác gì em.”
Anh không biết cô thích anh nhiều hay ít, nhưng anh biết cả thế giới của anh không thể thiếu vắng cô.
“Trần Việt, em sẽ cố gắng, em nhất định sẽ cố gắng…”
Trong giấc mơ, Giang Nhung phát ra thì thào câu nói vô nghĩa, Trần Việt nghe được nhịn không được lại ôm cô chặt hơn, dịu dàng trách yêu: “Bé cưng ngốc của anh!”
Rõ ràng cô có thể dựa vào anh, nhưng cô lại lựa chọn không nói cho anh biết, muốn dựa vào bản thân mình.