Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 280: Một mình lên thủ đô




Trần Việt vội vàng phối hợp với Giang Nhung, nói rất khoa trương nói: "Oa, thật đẹp. Đây là cái váy công chúa đẹp nhất mà ba từng thấy Nhung Nhung nhỏ mặc đấy."

Nhung Nhung nhỏ đi dạo một vòng ở trên giường, khẽ nói: "Nhung Nhung muốn soi gương cơ."

Cô bé có lẽ là thiên sứ nhỏ tinh nghịch, không phải ba nói đẹp thì là đẹp được, cô bé vẫn phải tự mình xác định mới biết chứ!

Ba thích chị Nhung Nhung lớn như vậy, không chừng sẽ cố tình nói loạn để giúp đỡ cho chị Nhung Nhung lớn đấy.

Nhìn mình thật xinh đẹp trong gương, Nhung Nhung nhỏ liền vui mừng, quay đầu ôm mặt của Giang Nhung và hôn bẹp bẹp vài cái: "Cảm ơn chị, Nhung Nhung rất thích."

"Ừ, chị cũng cảm ơn vì Nhung Nhung đã thích." Giang Nhung cũng hôn lại Nhung Nhung nhỏ.

Được Nhung Nhung nhỏ khen ngợi còn khiến cho Giang Nhung thấy hưng phấn và vui mừng hơn cả đứng ở trên sân khấu quốc tế nhận được giải thưởng thiết kế trang phục xuất sắc nhất.

Nhung Nhung nhỏ không chỉ thích cái váy này mà còn rất hài lòng về hai cái khác. Cô bé đã hơi tin lời ba nói rồi. Hình như chị Nhung Nhung lớn may quần áo thật sự rất đẹp, cô bé mặc lên người cũng không muốn cởi ra nữa. Phải chờ tới khi cô bé ngủ, Giang Nhung mới thay áo ngủ cho cô bé được.

Giang Nhung nhìn Nhung Nhung nhỏ bụ bẫm đáng yêu lại hôn một cái. Mỗi khi nghĩ đến cô bé là con của mình, cô cũng không có cách nào tả xiết được cảm giác thỏa mãn trong lòng.

Nhung Nhung nhỏ ngủ thiếp đi, không có nhóc con vui vẻ này làm ầm ĩ, bầu không khí lập tức lại trở nên yên tĩnh.

Hai người nằm ở hai bên Nhung Nhung nhỏ nhìn lên trần nhà, trong lòng mỗi người đều có rất nhiều lời muốn nói với đối phương nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

Một lúc lâu sau, Trần Việt lật người, chuyển Nhung Nhung nhỏ sang bên cạnh, anh nằm ở bên cạnh Giang Nhung, kéo mạnh cô tới và ôm vàp trong lòng.

"Trần Việt, anh làm gì thế?" Giang Nhung giãy giụa nhưng không sao thoát ra được. Cô tức giận đấm vào trước ngực anh hai cái thật mạnh.

"Anh chỉ muốn ôm em thôi." Anh muốn ôm cô, muốn hơi ấm trên cơ thể cô lấp đầy khoảng trống trong trái tim của anh.

Nghe được giọng trầm lắng của anh, Giang Nhung bỗng nhiên cảm thấy hơi đau lòng, lặng lẽ thả nắm đấm xuống và nằm dựa sát vào ngực anh, im lặng nghe tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.

"Trần Việt, anh..."

Có phải anh có chuyện gì giấu em không? Chỉ cần anh nói ra, nói thật cho em biết thì em sẽ tha thứ cho anh.

Giang Nhung rất muốn nói vậy với Trần Việt nhưng cô lại nói không nên lời.

"Giang Nhung, em hãy tin anh!”

“Không cần biết là gặp phải chuyện gì, em đều phải tin tưởng vào anh, tin anh có thể xử lý tốt tất cả, tin anh có thể bảo vệ được cho hai mẹ con em."

Trần Việt muốn nói như vậy, nhưng anh cũng nói không nên lời. Anh không muốn có thêm rắc rối vào thời điểm mấu chốt này. Chờ sau khi xử lý tốt mọi chuyện, anh sẽ nói thật với Giang Nhung một vài chuyện, chắc hẳn khi đó cô có thể tiếp nhận được.

"Hừ." Trong mũi Giang Nhung hừ một tiếng. Cô lại tin anh thêm một lần nữa. Cô tin anh chỉ muốn tốt cho cô, tin anh sẽ không hại cô như Giang Chính Thiên.

Anh đã từng nói với cô, ba năm trước đây khi xảy ra chuyện đó, anh đang đi công tác, khi trở về thì mọi chuyện đã xảy ra rồi.

Con bị mổ sớm, vợ không còn, anh hoàn toàn không hay biết gì về việc này. Anh vẫn luôn tìm kiếm cô suốt nhiều năm như vậy.

Cho nên cô bằng lòng tin tưởng anh.

Giang Nhung đã quyết định tin tưởng Trần Việt nhưng cô sẽ không khoanh tay chờ chết. Cô không thể chuyện gì cũng dựa vào anh, cô phải dũng cảm đi ra ngoài, can đảm tìm lại trí nhớ của mình.

Vì vậy ngày hôm sau, Giang Nhung lặng lẽ lấy ra thiết bị theo dõi giấu ở trong bùa hộ mệnh và để ở nhà, một mình bay tới thủ đô để tìm lại trí nhớ của mình.

Cô hy vọng có thể thấy được thêm một vài chuyện và vật trước đây, có lẽ sẽ gợi nhớ tới cảm xúc lớn nhất trong lòng, nói không chừng lại có thể nghĩ ra được chuyện lúc trước.

...

Trần Việt đang chủ trì một cuộc họp lớn thì nhận được tin tức Giang Nhung một mình bay tới thủ đô. Vừa nghe được cô đã đăng ký từ trước, anh liền nổi giận.

Lúc đó, trong phòng họp có rất nhiều người đều là cấp dưới cũ của Trần Việt. Từ trước đến nay Trần Việt đều là người bày mưu nghĩ kế trên thương trường, không quan tâm gặp phải chuyện gì lớn anh đều có thể bình tĩnh xử lý, nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh chính xác.

Đây là lần đầu tiên tất cả mọi người thấy được Trần Việt nổi giận tới như vậy.

Thật ra anh cũng không làm gì, nhưng mọi người có thể cảm giác được cơn giận của anh dường như có thể đốt cháy cả tòa nhà lớn này.

Trần Việt lạnh lùng nhìn lướt qua người báo tin cho anh, tức giận nói: "Lục Diên, cấp dưới của anh làm việc không có hiệu quả, bản thân anh xem mà giải quyết đi. Hứa Huệ Nhi lập tức thu xếp máy bay riêng bay tới thủ đô. Tôi muốn tới sân bay là cất cánh luôn. Cứ giữ liên lạc với sân bay bên thủ đô, bất kể dùng cách gì cũng phải giữ người an toàn ở sân bay cho tôi."

Anh thu xếp cho nhiều người đi theo Giang Nhung như vậy, không ngờ những người này… mãi sau khi cô lên máy bay, bọn họ mới truyền tin đến chỗ anh. Anh thật sự hận không thể băm đám người đó ra làm nghìn mảnh.

Nếu chẳng may...

Anh căn bản không có can đảm nghĩ tới chuyện không may. Lúc này anh phải dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi kịp Giang Nhung, kéo cô tới dưới sự che chở của anh, không thể để cho cô bị tổn thương nào nữa.

...

Thời tiết ở thủ đô không tốt như ở Giang Bắc. Đây là cảm nhận đầu tiên của Giang Nhung khi xuống khỏi máy bay.

Giang Bắc cũng nóng nhưng còn có gió biển thổi vào, cho nên sẽ không quá nóng nực. Mà thủ đô làm cho người ta có cảm giác noi bức giống như sắp bốc hơi hết vậy.

Ở trong trí nhớ có hạn của Giang Nhung, đây là lần đầu tiên cô tới sân bay của thủ đô, cách trang trí bố cục ở sân bay không khác lắm với rất nhiều sân bay lớn quốc tế, người cũng đông.

Cô đi theo đoàn người xuống khỏi máy bay và nhanh chóng đi về phía trước, khi đi ra khỏi cửa ra của sân bay không lâu, cô đã bị nhân viên an ninh của sân bay giữ lại.

Cũng không biết có phải đối phương cảm thấy cô quá ngốc hay không mà lý do chặn đường cô lại ngu ngốc tới mức không thể hơn được nữa. Bọn họ nói trong hành lý cô gửi có vật phẩm nguy hiểm, muốn cô phối hợp điều tra.

Xin người!

Cô chỉ mang theo một cái ba lô nhỏ có một bộ quần áo để thay và một ít đồ trang điểm, ngoài ra không còn gì nữa, làm sao có thể mang theo vật phẩm nguy hiểm chứ?

Trước khi tới thủ đô, cô đã từng nghĩ có thể sẽ xảy ra bất ngờ, có người sẽ cố ý ngăn cản cô tìm lại ký ức, vì vậy cũng đã có vài sự chuẩn bị nho nhỏ.

Cô mượn cớ đi tới phòng rửa tay. Con người có ba chuyện gấp, cô tin tưởng nhân viên an ninh nào cũng có thể chấp nhận lý do đơn giản này.

Đồng thời nhà vệ sinh không có cửa sổ, chỉ cần bọn họ chờ ở bên ngoài, cô có chắp cánh cũng khó trốn thoát được, cho nên nhân viên an ninh để cho cô đi.

Khi tới nhà vệ sinh, Giang Nhung nhanh chóng thay quần áo, buộc tóc đuôi ngựa và lấy mỹ phẩm ra nhanh chóng trang điểm cho mình. Khi cảm thấy người vừa chặn đường cô không thể nhận ra, cô mới đi ra ngoài.

Quả nhiên giống như cô dự đoán, cô đi từ trong nhà vệ sinh ra, nghênh ngang đi qua bên cạnh hai nhân viên an ninh nhưng bọn họ chỉ liếc nhìn cô mà không ai nghi ngờ gì.

Sau khi đi được một đoạn, Giang Nhung lại bước nhanh hơn, muốn thoát đi trước khi hai nhân viên an ninh này phát hiện ra điều gì khác thường. Chỉ cần rời khỏi sân bay, những người muốn gây khó dễ cho cô mà định tìm cô thì chẳng khác nào mò kim dưới đáy biển.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!