Công tác trở về, vợ không còn nữa, Trần Việt khi đó có bao nhiêu tuyệt vọng?
Có phải như những gì cô nhìn thấy?
Anh một mình chăm Tiểu Nhung Nhung ôm từng chút hi vọng, ngày đêm đều mong ngóng chờ đợi vợ anh có thể quay về bên cạnh hai cha con bọn họ?
Trần Việt xoa đầu cô, nói: “ Đói rồi thì ngồi đây trước, đồ ăn lập tức sẽ được đưa lên.”
Hiện giờ vấn đề bày ra giữa hai người họ không phải là Giang Nhung có nhớ lại được quá khứ hay không, mà làm thế nào mới có thể khiến Giang Nhung mở miệng nói ra những chuyện cô giấu trong lòng cho anh nghe.
Trần Việt cũng hiểu, muốn cô mở miệng nói ra những chuyện trong lòng không phải là chuyện dễ dàng.
Cô không có kí ức của quá khứ, lại vừa mới biết được người cha mà cô tin tưởng nhất lừa dối cô, cô mới vô thức đóng chặt cánh cửa trái tim lại, không để người khác dễ dàng đến gần.
Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, Trần Việt cởi tạp dề ngồi xuống cạnh Giang Nhung: “ Hôm nay ăn thanh đạm một chút. Hôm khác thay đổi khẩu vị cho em.”
“ Ngài Trần, lúc trước là anh nấu cơm cho bà Trần ăn, hay là bà Trần nấu cơm cho anh ăn vậy?”
Giang Nhung rất tò mò, người đàn ông thân phận địa vị như Trần Việt, không phải đều trải qua cuộc sống cơm bưng nước rót sao, tại sao lại biết nấu cơm chứ, đã thế kĩ nghệ nấu cũng không tồi.
“ Lúc mới kết hôn, đều là bà Trần nấu cơm, anh phụ trách rửa bát.” Nói đến chuyện này, Trần Việt cũng có chút xấu hổ, lần đầu tiên rửa bát liền làm vỡ một cái đĩa, anh còn nhớ biểu cảm lúc đó của Giang Nhung.
“ Anh phụ trách rửa bát?” Giang Nhung nhắc lại câu đó, trong đầu lại hiện lên vài hình ảnh, người đàn ông tay chân vụng về rửa bát trong nhà bếp.
Choang......
Bên tai truyền đến tiếng đĩa vỡ, kéo Giang Nhung từ trong vòng xoáy kí ức ra ngoài, hại cô run rẩy một hồi.
“ Sao thế?” Trần Việt nhìn ra Giang Nhung ngưng trệ, đặt một tay lên vai Giang Nhung, ý muốn dùng cách này để cho cô năng lượng và sự dịu dàng.
Giang Nhung nhìn anh, đột nhiên hỏi: “ Anh có phải đã từng làm vỡ một cái đĩa?”
“ Đúng vậy.” Trần Việt gật đầu, phấn khích nói: “ Giang Nhung, có phải em nhớ lại cái gì không?”
Giang Nhung ấn huyệt thái dương, muốn nhớ lại càng nhiều, nhưng cái gì cũng không nhớ ra được, đến hình ảnh vừa mới nhìn thấy cũng biến mất rồi.
“ Đừng nóng vội, không sao, trước tiên cứ uống canh ăn cơm đã.” Trần Việt lúc nào cũng dễ dàng nhìn thấu được suy nghĩ của Giang Nhung, cô nóng vội, nhưng anh không thể nóng vội.
Giúp cô tìm lại kí ức, chỉ có thể từ từ, anh không thể khiến cô có quá nhiều áp lực, càng không thể khiến cô phản cảm.
Tiêu Kình Hà từng quan sát qua Giang Nhung, trừ bỏ khả năng não bộ bị tổn thương nghiêm trọng, đại khái cũng có thể loại trừ Giang Nhung chịu phải đả kích tinh thần mà mất đi kí ức.
Mà loại bỏ hai khả năng này, Tiêu Kình Hà tạm thời không nghĩ ra còn có nguyên nhân nào có thể khiến Giang Nhung mất đi kí ức.
Khả năng có thuốc, nhưng là loại thuốc gì mà lợi hại như vậy, bọn họ trước mắt cũng không biết, còn đang nghiên cứu, hy vọng sớm ngày có thể tìm ra nguyên nhân.
Trần Việt múc cho Giang Nhung một bát canh, Giang Nhung bưng lên uống một ngụm, ghét bỏ nói: “ Ngài Trần, có chút mặn.”
“ Mặn sao?” Trần Việt vội vàng tự mình múc lên uống thử một ngụm.
“ Phốc.....”
Nhìn dáng vẻ khoa trương của Trần Việt, Giang Nhung cười phốc một tiếng nói: “ Ngài Trần, em đang trêu anh đó. Lẽ nào anh không nhìn ra?”
Từng có những lúc, Giang Nhung cũng dùng giọng điệu nghịch ngợm này chọc anh vui, trong chốc lát, Trần Việt nhìn có chút ngây ngốc, ngây mất nửa ngày cũng không có phản ứng lại.
Giang Nhung giơ tay huơ trước mắt anh mấy cái: “ Ngài Trần, trên mặt em có gì à?”
Cô đang cười, nụ cười này không giống như cố ý giả vờ, có chút nghịch ngợm, có chút đáng yêu, dáng vẻ này của Giang Nhung, chính là dáng vẻ Giang Nhung lúc bọn họ mới kết hôn.
Trên mặt cô không hề có gì, nhưng Trần Việt cảm thấy trên mặt có thứ gì đó, có trong kí ức quen thuộc của anh, có khuôn mặt dễ dàng xấu hổ quen thuộc kia.
Không nhịn được, Trần Việt vươn tay giữ đầu cô, kéo cô về hướng mình, cúi đầu dịu dàng hôn cô.
Anh hôn vô cùng dịu dàng, giống như muốn đem tất cả sự dịu dàng trên thế gian này cho cô.
Mà Giang Nhung cũng không trốn tránh.
Hai người trán chạm trái, mũi chạm mũi, răng lưỡi quấn quít lấy nhau, có thể ở khoảng cách gần nhất cảm nhận được hơi thở của đối phương, sự dịu dàng của đối phương.
Tim Giang Nhung đâkp thịch thịch, khuôn mặt đỏ đến mức bốc khói, muốn trốn tránh anh, nhưng lại không muốn trốn tránh anh.
Thật là tâm lí mâu thuẫn phức tạp a.
........
Bữa tối của hai người, phải dây dưa hơn một tiếng đồng hồ mới ăn xong.
Trần Việt chịu trách nhiệm rửa bát, Giang Nhung ngồi trong phòng khách xem phim, nhưng lực chú ý lại không đặt lên phim, mà là cơn mưa bên ngoài.
Ba và mẹ đều không bên cạnh, thời tiết này lại vừa có sấm chớp, lại vừa có mưa, Tiểu Nhung Nhung ở nhà, liệu có sợ hãi không?
Con bé liệu có cảm thấy mẹ không ở bên cạnh, ba cũng không cần con bé nữa không?
Đứa trẻ hơn ba tuổi, tâm lí mẫn cảm nhất, cô không thể khiến Tiểu Nhung Nhung có cách nghĩ như vậy được, nếu không cô sẽ cảm thấy áy náy cả đời.
Mặc dù bên cạnh Tiểu Nhung Nhung có rất nhiều người chăm sóc, nhưng đều không phải là người ba mà con bé yêu nhất, con bé chắc chắn sẽ không quen.
Làm thế nào đây?
Thật muốn quay về bên cạnh Giang Nhung chăm sóc con bé.
Nghĩ đến đây, Giang Nhung nhìn về phía nhà bếp, vừa đúng lúc từ trong nhà bếp đi ra, anh hỏi: “ Sao thế? Đang nghĩ gì vậy?”
Giang Nhung nói: “ Em đang nghĩ Tiểu Nhung Nhung, nghĩ con bé một mình ở nhà liệu có nhớ anh không?”
Trần Việt ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô: “ Đừng lo lắng, có Tiểu Bích ở nhà chăm sóc Tiểu Nhung Nhung. Tiểu Bích rất biết cách chọc Tiểu Nhung Nhung vui vẻ, Tiểu Nhung Nhung sẽ không cảm thấy nhàm chán.”
“ Nhưng mà....”
“ Không có nhưng mà. Hôm nay chúng ta quay lại thời gian chúng ta mới kết hôn, khoảng thời gian đó không có Tiểu Nhung Nhung, thế nên đừng nghĩ nữa.”
“ Nhưng mà em vẫn lo lắng.”
Nói thế nào cũng không nghe, Trần Việt cũng không nói nữa, giữ đầu Giang Nhung liền hôn lên.
Có những lúc, lời nói không có tác dụng, dùng hành động ngăn chặn so với bất cứ cái gì đều có tác dụng.
Đã nói hôm nay là thời gian của hai người bọn họ, là thế giới của hai người bọn họ, cho dù là Tiểu Nhung Nhung, hay là ai, anh cũng không hi vọng có người làm phiền.
Giang Nhung đẩy Trần Việt, nhưng người đàn ông này rấ cường tráng, bình thường mặc đồ lên nhìn có vẻ rất gầy nhưng thịt trên cơ thể lại rất săn chắc, giống như luyện tập hàng năm vây.
Có lẽ anh có luyện tập, trong Nặc Viên có phòng thể hình, chỉ là cô chưa từng nhìn thấy anh luyện tập.
Sau đó, Trần Việt càng hôn càng sâu, hôn đến mức Giang Nhung hoàn toàn mất năng lực suy nghĩ, não mơ mơ hồ hồ, trong chốc lát giống như nhìn thấy một Trần Việt khác đang hôn một Giang Nhung khác.
Cũng bá đạo như vậy, bá đạo đến mức không cho phép người khác từ chối, bá đạo đến mức giống như muốn đem linh hồn cô hút đi mất.
Bất giác, Giang Nhung vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy cái eo gầy lại đầy lực của Trần Việt, thử đáp trả lại nụ hôn của anh.
Càng hôn, cô càng cảm thấy cảm giác này càng ngày càng quen thuộc, giống như trước đây anh cũng đã từng hôn cô như thế.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!