Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 204: Một nhà ba người




Trong lòng Giang Nhung bài xích việc ra ngoài ăn cơm với anh, Trần Việt không miễn cưỡng cô nữa.

Anh ngồi xuống trước, dịu dàng nói: “Vậy chúng ta ngồi xuống nói chuyện thiết kế trang phục trước.”

Giang Nhung gật đầu, ngồi xuống một bên, lấy một cuốn sổ ghi chép nhỏ ra, nghiêm túc nói: “Anh Trần, anh nói cụ thể yêu cầu của anh ra, tôi sẽ ghi chép lại.”

Nhìn thấy cô nghiêm túc như thế, Trần Việt dường như nhìn thấy được Giang Nhung trước kia, lúc cô làm việc, cô luôn có dáng vẻ nghiêm túc, từ trước đến giờ không qua loa.

Nhiều năm trôi qua, cô có thể khiến cho công ty dùng tiền lương cao thuê cô làm thiết kế trưởng trong nước, đây nhất định là kết quả từ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô.

“Anh Trần?” Thấy Trần Việt nhìn mình chằm chằm, không nói lời nào, Giang Nhung thử gọi anh một tiếng.Mê Tình Truyện

Trần Việt lấy lại tinh thần, nói: “Tôi không biết gì về phương diện thiết kế, không nói ra được yêu cầu cụ thể, làm phiền em đưa ra ý kiến giúp tôi, tôi tham khảo một chút.”

Giang Nhung suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy, làm phiền ngài Trần nói qua cho tôi biết một chút, vợ anh và con gái anh có dáng dấp như thế nào? Tôi sẽ có phán đoán cơ bản.”

Trần Việt nghe xong những lời này, trong đầu anh chợt lóe lên, có chút hưng phấn nói: “Tôi miêu tả ra cũng ra rất trừu tượng, cô Asteria, nếu như em không ngại, không bằng em về nhà tôi, gặp đứa bé nhà tôi?”

Giới thiết kế coi trọng nhất là đo ni đóng giày, trước kia Giang Nhung cũng không ít lần đi đến nhà khách hàng, cô suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý.

Đi gặp đứa bé một chút, đo chiều cao cô bé, như vậy, cô cũng có thể phát huy được năng lực của mình tốt hơn.

Đi đến bên cạnh xe của Trần Việt, cô vốn dĩ định ngồi ở ghế sau, nhưng lại cảm thấy không lễ phép, cho nên cô ngồi xuống ghế lái phụ.

Theo bản năng, Trần Việt muốn đưa tay ra giúp cô thắt dây an toàn, nhưng tay anh vừa đưa về phía cô, cô vội vàng dịch người về phía cửa sổ xe, ánh mắt đề phòng nhìn anh.

Trần Việt bất đắc dĩ, đành thu tay về, nói: “Trước kia tôi lái xe, vợ của tôi hay ngồi ở ghế lái phụ, cô ấy luôn quên thắt dây an toàn, vừa rồi tôi nhất thời quên mất, người ngồi bên cạnh mình không phải là cô ấy.”

Người ngồi bên cạnh anh vẫn là vợ của anh, chỉ là cô đã quên.

Trần Việt nói như thế, Giang Nhung có chút lúng túng, mặt cô đỏ lên, vội vàng thắt chặt dây an toàn, lễ phép cười với anh.

Xe chạy hơn nửa tiếng, hai người bọn họ không nói gì, Giang Nhung lẳng lặng nhìn về phía trước, thưởng thức phong cảnh hai bên đường.

So với trong tưởng tượng của Giang Nhung, nhà của Trần Việt còn xa hoa hơn nhiều, sau khi đi vào cổng lớn, còn phải đi hơn mười phút mới đến nhà chính.

Trần Việt đi rất chậm, anh cố ý phối hợp với bước chân của cô, vừa đi vừa giới thiệu cảnh sắc xung quanh cho cô, khiến cho Giang Nhung cảm thấy người đàn ông này rất có phong độ.

“Ba, ba về rồi.” Còn chưa vào tới nơi, một bóng dáng nho nhỏ chạy như bay về phía Trần Việt.

Trần Việt đón được bóng người nho nhỏ chạy như bay đến, anh bế cô bé lên hôn một cái: “Nhung Nhung nói cho ba, con có nhớ ba không?”

“Nhung Nhung nhớ ba, nhớ đến mức bụng nhỏ đói kêu ục ục.” Tiểu Nhung Nhung vừa nói, vừa sờ bụng nhỏ, dáng vẻ rất đáng thương.

“Vậy để dì Linh pha sữa bột cho Nhung Nhung uống có được không?”

“Nhung Nhung không muốn uống sữa, Nhung Nhung lớn rồi, không cần uống sữa nữa.”

“Con phải uống sữa, buổi chiều ăn thêm dâu tây.”

Nhìn thấy dáng vẻ thân thiết, tương tác qua lại của hai ba con, trong lòng Giang Nhung bỗng cảm thấy ấm áp.

Giang Nhung nhớ rõ, hơn nữa còn nhớ rất rõ ràng, bạn nhỏ xinh xắn đáng yêu này, mấy ngày trước cô đã gặp qua, cô bé tên là Tiểu Nhung Nhung.

Có người ba đẹp trai như thế, chẳng trách lại có một cô con gái xinh xắn như vậy.

Chỉ là, cô mơ hồ nhớ rõ ngày đó, Tiểu Nhung Nhung nói với cô, mẹ của cô bé ở trên trời…

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Nhung có chút khổ sở, ánh mắt trong veo của cô dừng trên mặt Trần Việt.

Cô còn nhớ những lời hôm nay anh nói, anh nói chờ đến khi vợ của anh quay về bên cạnh anh, anh muốn tự tay mặc váy cưới cho cô.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rốt cuộc mẹ của Tiểu Nhung Nhung mất tích, hay là không còn trên đời này nữa?

Nghĩ đến việc một đứa bé còn nhỏ như vậy, mà lại không có mẹ ở bên, Giang Nhung bỗng nhiên có chút đau lòng, ánh mắt cô dừng trên người Tiểu Nhung Nhung, làm thế nào cũng không nỡ rời đi.

Trần Việt chú ý đến ánh mắt của Giang Nhung, trong lòng anh nghĩ thầm, có phải cô đang nhớ đến con của bọn họ không? Cho dù chỉ một chút thôi cũng tốt.

Đợi một lúc lâu, Giang Nhung vẫn nhìn Tiểu Nhung Nhung, Trần Việt lên tiếng: “Em có muốn bế con bé không?”

“Tôi, tôi có thể bế ư?” Giang Nhung muốn bế, rất muốn bế cô bé.

“Nhung Nhung, con có thể để cho dì xinh đẹp bế con một chút không?” Trần Việt giới thiệu Giang Nhung cho con gái.

Lúc này, ánh mắt của Tiểu Nhung Nhung mới nhìn về phía Giang Nhung, từ trước nay cô bé thường hay quên, nhưng lúc nhìn thấy cô, gương mặt của cô bé rất hưng phấn: “Chị Nhung à?”

“Ba, đây là chị Nhung, là chị ấy đã giúp Nhung Nhung cứu em gái!”

“Tiểu Nhung Nhung, rất vui vì được gặp lại em.” Giang Nhung cười dịu dàng.

Ngày đó lúc cùng Tiểu Nhung Nhung nói hẹn gặp lại, Giang Nhung còn cho rằng biển người mênh mông, không bao giờ có thể gặp nhau, không nghĩ tới, chỉ qua mấy ngày, bọn họ có thể gặp lại nhau.

Trần Việt hiểu rõ, thì ra ngày đó, anh qua công viên nước đón Tiểu Nhung Nhung, Nhung Nhung của anh thật sự đến, chỉ là anh không bằng lòng tin tưởng mà thôi.

Tiểu Nhung Nhung giang đôi tay nhỏ về phía Giang Nhung, giọng nói non nớt: “Chị Nhung bế, Tiểu Nhung Nhung không lấy tiền.”

“Tiểu Nhung Nhung, em thật tốt.” Giang Nhung bế Tiểu Nhung Nhung, ôm cô bé vào trong ngực, trong lòng mềm mại đến mơ màng. Đứa nhỏ đáng yêu, xinh đẹp như thế, không thích không được.

Nhìn dáng vẻ này của hai mẹ con bọn họ, ánh mắt Trần Việt dịu dàng đến mức có thể khiến cho người ta tan chảy, anh cứ như thế nhìn hai người họ, cho dù nhìn cả một đời, anh cũng bằng lòng.

“Chị, em muốn dẫn chị đi đến một nơi, chị có đồng ý không ạ?” Tiểu Nhung Nhung rất thích chị Nhung, cho nên cô bé muốn chia sẻ đồ tốt với cô.

Giang Nhung gật đầu: “Chúng ta đi nơi nào thế?”

“Chị đi theo Nhung Nhung, Nhung Nhung dẫn chị đi.” Tiểu Nhung Nhung đi xuống đất, nắm tay Giang Nhung: “Chị, chị đi cẩn thận, đừng để bị ngã nhé.”

“Ừ, chị sẽ đi cẩn thận.”

Tiểu Nhung Nhung nắm tay Giang Nhung đi được vài bước, đột nhiên cô bé cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn thấy ba đang nhìn hai người bọn họ, cô bé nói: “Ba, ba cũng phải đi theo Nhung Nhung.”

“Được, ba đi cùng Nhung Nhung.” Trần Việt đang đợi Tiểu Nhung Nhung nói như thế, anh đi lên dắt tay còn lại của Tiểu Nhung Nhung.

Anh nắm tay trái của Tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung nắm tay phải của cô bé, Tiểu Nhung Nhung nhỏ bé đi giữa hai người bọn họ, hình ảnh đẹp đẽ mà ấm áp.

Trần Việt rất muốn thời gian dừng lại ở giây phút này, một nhà ba người bọn họ cứ như thế nắm tay nhau đi, đi mãi, đi đến khi hai vợ chồng bọn họ chậm rãi già đi, đi đến khi Tiểu Nhung Nhung chậm rãi trưởng thành.

Trong lúc Trần Việt đang tưởng tượng, Giang Nhung không dấu vết thu tay mình về, đi cùng hai ba con bọn họ, cô cảm thấy rất xấu hổ.

Tiểu Nhung Nhung không chú ý đến tay phải của mình bị người ta buông ra, Trần Việt lại chú ý đến.

Trần Việt đột nhiên cảm thấy trong cơ thể mình có một luồng hơi thở tàn bạo đang đấu đá lung tung, giống như muốn xông ra khỏi phòng tuyến cuối cùng của anh.

Anh rất muốn dùng phương pháp đơn giản, thô bạo nhất, khiêng thẳng cô về trong nhà, không để cho cô tiếp tục rời đi.