Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 201: Trò chơi mèo vờn chuột




Buổi đêm ở thành phố Giang Bắc, đèn đóm rực rỡ lại càng khắc họa rõ nét sự phát triển vượt bậc của thành phố sống về ban đêm này.

Trần Việt đứng trên ban công, nhìn ánh đèm sáng từ hàng ngàn ngôi nhà ngoài kia, anh hút hết điếu này đến điếu khác, không ngừng lại dù chỉ một phút.

Mặc dù từ trước tới giờ anh chưa từng hút thuốc trước mặt Giang Nhung, nhưng trước đó khi biết Giang Nhung mang thai, anh đã âm thầm cai thuốc.

Cũng tương tự như vậy, ba năm trước, vì Giang Nhung đột nhiên biến mất, nên anh lại bắt đầu nghiện thuốc trở lại, tựa như muốn mượn thuốc lá để làm tê liệt thần kinh của mình, nhưng anh tuyệt đối sẽ không bao giờ hút thuốc trước mặt Tiểu Nhung Nhung.

Tối nay, anh đã hút gần hết một bao thuốc lá, nhưng vẫn không cách nào áp chế được sự bất an cùng cảm giác lo lắng trong lòng.

Anh và Giang Nhung đều sống ở cùng một thành phố, rõ ràng hai người gần nhau trong gang tấc, nhưng lại giống như cách trở hàng ngàn dặm, như bị ngăn cách bởi núi đao biển lửa, khiến anh không có cách nào tiếp cận được cô.

"Tổng giám đốc Trần, đây là tài liệu mà anh cần." Lục Diên vội vàng chạy tới, dùng hai tay đưa tài liệu đã chuẩn bị xong cho Trần Việt, sau đó biết điều lui về phía sau hai bước kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Trần Việt dụi tắt tàn thuốc lá trong tay, nhanh chóng lật tập tài liệu ra xem, mỗi một trang được lật ra, sắc mặt của Trần Việt càng ngày càng nặng nề, phảng phất như la sát vậy.

Lục Diên đứng trước mặt Trần Việt, thấy được sắc mặt của anh nên trong lòng lại càng thấp thỏm không yên.

Điều tra đã ba năm rồi, một chút manh mối cũng không có, khi hy vọng trong lòng bọn họ càng ngày càng mong manh thì người đã được tìm kiếm suốt ba năm lại đột nhiên xuất hiện.

Xuất hiện một cách đột ngột như vậy, không có một dấu hiệu báo trước nào.

Hơn nữa, từ những tài liệu mà hôm nay lấy được, có thể thấy rõ ràng là có người đang chơi trò mèo vờn chuột với bọn họ.

Trong trò chơi này, đối phương là mèo, đối phương xem bọn họ như những con chuột.

Trần Việt trầm mặc hồi lâu không lên tiếng, Lục Diên không thấy anh dặn dò gì, không nhịn được lên tiếng: "Tổng giám đốc Trần, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Trần Việt ném tập tài liệu trong tay đi, lạnh lùng nói: "Tạm thời án binh bất động."

Tâm tư của Trần Việt từ trước đến giờ vẫn luôn kín đáo, sau khi xem qua những tài liệu này anh liền nhanh chóng phân tích được nguyên nhân kết quả.

Ba năm trước, anh cũng đã từng nghi ngờ, nhưng vì không tìm được chứng cớ xác thực nên không dám tùy tiện đưa ra kết luận, không muốn oan uổng cho người thân mà mình tin tưởng nhất, nhưng hôm nay anh đã rõ hết thảy mọi chuyện rồi.

Trận hỏa hoạn ba năm trước là có người tạo ra, tai nạn xe cũng là có người ta gây nên, trước khi anh chạy về đến Giang Bắc thì họ đã hỏa thiêu thi thể của Giang Nhung rồi, quả là một biện pháp tốt để che mắt.

Mà có thể làm hết thảy những chuyện này một cách hoàn mỹ như vậy, ngoại trừ ông nội mà anh kính yêu nhất ra thì Trần Việt không thể nghĩ được người nào khác.

Chỉ có một chi tiết anh nghĩ mãi không ra, chuyện đó là do ông nội của anh động tay động chân nhưng tại sao Giang Nhung lại rơi vào tay của Giang Chính Thiên chứ? Tại sao cô lại hoàn toàn quên hết những chuyện đã từng xảy ra?

Rốt cuộc thì giữa ông nội anh và Giang Chính Thiên có bí mật gì không muốn người khác biết? Rốt cuộc bọn họ đã làm gì Giang Nhung...

Nghĩ đến điều này Trần Việt liền hít sâu một hơi lạnh, các khớp ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, sự nhức nhối trong lòng cứ dâng lên không ngừng.

Nhưng bây giờ không còn thời gian để anh đau lòng nữa, có chuyện quan trọng hơn đang chờ anh làm.

Giang Chính Thiên giấu Giang Nhung suốt ba năm, đúng lúc này lại đưa Giang Nhung về lại Giang Bắc, còn để Giang Nhung xuất hiện trước mặt anh, vậy nên anh tuyệt đối có lý do để tin rằng, Giang Chính Thiên nhất định đang muốn lợi dụng Giang Nhung để lấy được thứ gì đó từ chỗ anh.

Giang Nhung quên hết tất cả mọi chuyện trong quá khứ, Giang Chính Thiên đã bắt được nhược điểm này của Giang Nhung nên mới khiến Giang Nhung nhận giặc làm cha.

Hiện tại, trong lòng Giang Nhung, Trần Việt đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là một cái tên xa lạ, Giang Chính Thiên mới là người thân mà cô tin tưởng nhất.

Cho nên, Trần Việt không thể làm gì Giang Chính Thiên, lại càng không thể cướp lại Giang Nhung từ trong tay Giang Chính Thiên về.

Hôm nay, anh phải nghĩ biện pháp để Giang Nhung nhớ lại những chuyện đã qua, phải biết được mục đích thực sự của Giang Chính Thiên khi làm như vậy mới có thể bảo vệ Giang Nhung không bị tổn thương, cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh anh.

Giang Nhung sẽ gặp mặt Trần Việt, Giang Chính Thiên không hề ngạc nhiên chút nào, bởi vì hết thảy những chuyện xảy ra hôm nay đều do ông ta hao phí tâm tư để an bài.

Ông ta tra ra được hôm nay Trần Việt sẽ tham gia vào một chương trình truyền hình, liền nghĩ đủ cách để Giang Nhung cũng tham gia một chương trình truyền hình, chỉ cần bọn họ xuất hiện tại cùng một chỗ vào cùng một ngày thì cơ hội gặp nhau là rất lớn.

Hôm nay ông ta vẫn luôn ở bên ngoài đài truyền hình để quan sát, cũng chính mắt nhìn thấy Trần Việt đuổi theo Giang Nhung đi ra, thấy Trần Việt đi theo Giang Nhung, cũng biết hai người đó cùng trải qua một sự cố thang máy.

Vốn dĩ ông ta còn có một chút lo lắng, lo lắng cuộc gặp mặt ngoài ý muốn này có thể làm cho kế hoạch của ông ta xảy ra một vài biến cố, tuy nhiên vào buổi tối khi nhìn thấy biểu hiện của Giang Nhung, tất cả lo lắng của ông ta đã không còn nữa.

Chỉ cần Giang Nhung không lấy lại được trí nhớ trước kia, thì cô chính là vũ khí mạnh mẽ sắc bén trong tay ông ta, Trần Việt có điều tra ra được ông ta đang ở Giang Bắc thì cũng không dám ra tay với ông ta.

Lúc này, Giang Chính Thiên cũng đang đứng bên cạnh cửa sổ ngắm trăng khuyết trên trời, tựa như ông ta có thể thấy được bóng dáng của người nào đó qua ánh trăng, tựa như nghe thấy từng giọng nói khinh bỉ.

"Nhà họ Giang? Nhà họ Giang là cái thá gì?"

"Mấy năm trước nhà họ Giang còn được xem là một dòng họ có tiếng, nhưng hôm nay nhà họ Giang chẳng qua chỉ là một dòng họ lụn bại, chỉ dựa vào chút năng lực đó của Giang Chính Thiên thì vĩnh viễn cũng không thể khôi phục lại thời kỳ huy hoàng trước kia cho nhà họ Giang nữa."

"Năng lực của Giang Chính Thiên?" Giang Chính Thiên lặp lại những lời này, không ngừng nhẩm đi nhẩm lại.

Ông ta đúng là muốn dựa vào năng lực của bản thân để dựng xây lại một nhà họ Giang huy hoàng thêm lần nữa, muốn cho tất cả mọi người đều biết, nhà họ Giang mới thật sự là hào môn thế gia.

Tối nay, chuyện mà ông ta nên làm chính là ngủ một giấc ngon lành, ngày mai mới có tinh thần làm những chuyện mình muốn làm.

Ngày hôm sau, Giang Chính Thiên vẫn thức dậy sớm như bình thường, sửa soạn xong thật sớm rồi mặc bộ đồ vest mới mua.

Bộ đồ vest này là mẫu mới trong bộ sưu tập mùa xuân năm nay của hãng Armani, ông ta đặc biệt tự chuẩn bị cho mình. Hôm nay ông ta thân là cha của nhà thiết kế nổi tiếng dĩ nhiên cũng phải ăn mặc sao cho ra dáng một chút.

"Ba, hôm nay ba phải tham gia cuộc một họp quan trọng sao?" Trong trí nhớ ít ỏi của Asteria, từ trước tới nay cô chưa từng nhìn thấy Giang Chính Thiên ăn mặc trang trọng như vậy nên không tự chủ được mà giật mình.

"Hôm nay ba đi giúp con tiếp đãi gặp gỡ công ty mới. Nếu như đàm phán ổn thỏa, thì có thể kí hợp đồng và con có thể làm việc chính thức rồi." Giang Chính Thiên ngồi xuống bàn ăn rồi nói: “Nhung, con ngồi xuống, ba có một số việc phải nói cho con biết."

"Ba, chuyện gì vậy?" Asteria ngồi xuống phía đối diện, hỏi.

Giang Chính Thiên lại nói: "Lúc trước ba vẫn khăng khăng không muốn nói cho con biết, ba năm trước tại sao con lại mắc bệnh nặng như vậy, cũng không nói cho con biết tên của con là gì."

Asteria nhìn Giang Chính Thiên: "Ba, ba không muốn nói cho con dĩ nhiên là có lí do của ba, con cũng không muốn biết."

Cô đoán rằng sau khi mắc bệnh nặng thì cô đã quên hết tất cả những chuyện lúc trước, như vậy những kí ức lúc trước nhất định không phải là chuyện tốt lành gì, đã là chuyện không tốt thì không cần nhớ lại cũng được.

Bây giờ, mặc dù thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy trong lòng trống rỗng, chung quy lại thì giống như thiếu mất cái gì đó, nhưng chỉ cần làm việc chăm chỉ, thì cái cảm giác trống rỗng quái lạ đó sẽ biến mất, cho nên đối với chuyện đã qua, cô cũng không có hứng thú lắm và cũng chưa từng hỏi ba mình.Mê Tình Truyện

Giang Chính Thiên vỗ vỗ lên tay của Giang Nhung rồi nói: “Tên của con là Giang Nhung, sau này ở trong nước con sẽ dùng cái tên này, như vậy sẽ tương đối thuận tiện."

"Giang Nhung?" Giang Nhung đọc theo một lần: “Đọc cũng thuận miệng."