Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 187: Âm mưu




Trần Việt đi công tác. Mấy ngày trước, Trần Tiểu Bích đi quay phim với đoàn làm phim, thân thể mẹ Trần lại không khỏe, trong trong nháy mắt ngôi nhà trở nên vắng lặng rất nhiều.

Giang Nhung rất muốn chăm sóc mẹ Trần một chút, nhưng bụng mình cũng càng ngày càng nặng nề, mẹ Trần cũng thông cảm, để cô nghỉ ngơi cho khỏe.

Giang Nhung cũng không muốn đi dạo trong sân, nếu gặp phải ông cụ Trần sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, ở lì trong phòng đúng là nhàm chán, lại nghĩ tới con bé Lương Thu Ngân.

Cũng không biết con bé Lương Thu Ngân đang bận rộn gì, tối hôm qua, cô gửi cho Lương Thu Ngân mấy tin nhắn Zalo mà cô ấy đều không trả lời, cô vẫn nên gọi điện thoại để hỏi xem sao.

Giang Nhung cầm điện thoại di động lên, gọi qua nhưng không ai nghe, lần không ai nghe thì cô tiếp tục gọi lần thứ hai, lần thứ ba, cho lần đến thứ tư mới có người nghe.

Trong điện thoại di động truyền ra giọng Trình Trí Dũng: "Giang Nhung, có chuyện gì vậy em?"

Đột nhiên nghe thấy giọng Trình Trí Dũng, Giang Nhung sửng sốt, sau đó cô nói ngay: "Trình Trí Dũng, Thu Ngân có ở đó không? Em muốn trò chuyện với cậu ấy một chút."

"Thu Ngân đang bận." Trình Trí Dũng nói.

Giọng Trình Trí Dũng rất nặng nề, giống như đang cố gắng kìm nén thứ gì.

Tối hôm qua, Lương Thu Ngân không trả lời Zalo, hôm nay lại không nghe điện thoại, Giang Nhung đoán rằng, có lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cô lại hỏi: "Trình Trí Dũng, anh cãi nhau với Thu Ngân đúng không?"

Trước kia bọn họ cũng thường xuyên cãi nhau, nhưng làm hòa rất nhanh, Lương Thu Ngân là một người không thù dai, Trình Trí Dũng đã bị cô ấy nắm trong lòng bàn tay, Lương Thu Ngân muốn hòa giải là hòa giải, cho tới bây giờ đều không giận qua đêm.

Trình Trí Dũng nhìn hai người đàn ông đang canh giữ bên giường bệnh của Lương Thu Ngân, bọn họ dùng động tác tay ra hiệu cho anh ta, ý họ là nếu anh ta không làm theo lời họ thì họ sẽ rút bình oxy của Lương Thu Ngân.

Tối hôm qua, trước khi hôn mê, lời cuối cùng mà Lương Thu Ngân nói chính là để cho anh ta đừng nói chuyện này cho Giang Nhung, cô ấy sợ rằng Giang Nhung sẽ lo lắng, làm bị thương mình và Bảo Bảo trong bụng.

Nhưng với tình hình trước mắt, Trình Trí Dũng không có con đường thứ hai để lựa chọn, anh không nói tình hình thật cho Giang Nhung thì Lương Thu Ngân sẽ có nguy hiểm về tính mạng.

Trình Trí Dũng nóng vội, không biết phải làm sao, chỉ đành nói thật: "Chiều hôm qua, lúc sắp đến giờ tan làm, phòng làm việc đột nhiên cháy, Thu Ngân..."

"Thu Ngân sao rồi?" Giang Nhung vội vàng đến mức nhảy bật dậy, vì nhảy quá nhanh nên bụng đau âm ỉ, nhưng cô quá lo lắng nên cũng không chú ý.

Đợi một lúc lâu, Trình Trí Dũng nói: "Thu Ngân bị bỏng, lúc này vẫn còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, rất có thể... "

Trùng hợp là lúc những người đó đang đe dọa, bắt anh gọi điện thoại cho Giang Nhung thì cô vừa vặn gọi tới, anh muốn kéo dài thêm một chút thời gian thì cũng không còn cách nào nữa.

"Cậu ấy ở bệnh viện nào, bây giờ em lập tức qua đó." Mặc dù đã đồng ý với Trần Việt là khoảng thời gian này sẽ không ra khỏi cửa, nhưng Giang Nhung nghĩ đến Lương Thu Ngân vẫn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt là cô không thể ngồi yên.

"Giang Nhung, em không cần tới đây, điều Thu Ngân không muốn nhất chính là làm em lo lắng." Trình Trí Dũng hy vọng biết bao là Giang Nhung có thể hiểu được ám chỉ của anh ta, nhưng anh ta cũng biết tính tình Giang Nhung, Lương Thu Ngân xảy ra chuyện thì cô không thể nào ngồi yên không để ý.

Trách thì chỉ trách đám cháy kia nổi lên quá đột nhiên, không có chút dấu hiệu nào, người khác không có chuyện gì, hết lần này tới lần khác Thu Ngân bị bỏng.

"Trình Trí Dũng, cậu ấy bị thương nghiêm trọng như vậy, nếu em không đến thăm cậu ấy một chút thì em còn là con người à?" Nhớ lúc trước, khi cô rời bỏ quê nhà, là Lương Thu Ngân làm bạn bên cạnh cô, từ Kinh Đô đi tới Giang Bắc, sao bây giờ cô có thể không đi thăm.

"Bệnh viện nhân dân Giang Bắc số 1." Trình Trí Dũng báo địa chỉ, lại nhìn về phía hai người đang trông chừng ở mép giường Lương Thu Ngân.

Một người trong đó nói: "Đàng hoàng phối hợp bọn tao, không có chuyện gì mà hết lần này đến lần khác muốn giãy giụa, rốt cuộc kết quả vẫn giống nhau, không phải à?"

Trình Trí Dũng siết nắm đấm, vừa hận vừa tức vừa tràn đầy áy náy, bây giờ anh ta chỉ có thể cầu nguyện Giang Nhung có thể an toàn.

Cúp điện thoại, Giang Nhung vội vàng thay một bộ quần áo, xoay người đi ra ngoài, nhưng mới đi hai bước lại đau bụng một chút.

Cô mím môi, nhịn đau nói: "Cục cưng, con đừng nghịch ngợm, mẹ phải đi thăm dì Thu Ngân, con yên lặng một chút nhé, được không?"

Hình như Bảo Bảo trong bụng có thể nghe, hiểu lời Giang Nhung, đúng là ngoan một chút, không đạp cô nữa.

Mấy ngày nay, trạng thái của mẹ Trần không khỏe lắm, Giang Nhung cũng không quấy rầy bà.

Lúc xuống lầu, cô thấy ông cụ Trần ngồi xem báo ở trong phòng khách, cô vẫn lễ phép chào hỏi với ông cụ Trần: "Ông nội, cháu có chuyện muốn đi ra ngoài một chút."

Ông cụ Trần nhìn chằm chằm vào Giang Nhung nhìn mấy giây, cười một tiếng, rất hiền lành nói: "Đi đường cẩn thận, nhớ về sớm."

Nụ cười của ông cụ Trần vô cùng hiền lạnh như đeo một chiếc mặt nạ được điêu khắc cẩn thận, hiền lành, ung dung đến mức hoàn mỹ, không sứt mẻ, nhưng lại giả dối vô cùng.

Giang Nhung sửng sốt một chút, cảm thấy nụ cười này của ông cụ Trần vô cùng đáng sợ, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Vâng."

Giang Nhung nhờ tài xế gia đình đưa cô đến bệnh viện nhân dân số 1 của thành phố Giang Bắc.

Giang Nhung vẫn không biết là phòng bệnh của Lương Thu Ngân bị người khác khống chế, đến khi Trình Trí Dũng nói cho cô biết tình hình thì bệnh viện mới tiếp tục cho Lương Thu Ngân dùng thuốc.

"Mợ chủ, mợ ngồi cẩn thận, lát nữa có thể sẽ xảy ra một tình huống nhỏ, nhưng mợ đừng lo, sẽ không làm mợ và đứa bé bị thương." Lúc xe chạy đến đường chính của thành phố, tài xế nhìn Giang Nhung từ kính chiếu hậu, đột nhiên anh ta nói một câu như vậy.

"Anh có ý gì?" Giang Nhung thoáng cảm thấy lo lắng, nhưng còn chưa phản ứng kịp thì đột nhiên mấy chiếc xe bên cạnh bỗng xảy ra tai nạn liên hoàn, chiếc xe mà cô đang ngồi không bị ca chạm nhưng lại bị chặn ở giữa, không di chuyển được.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Giang Nhung che chở bụng theo bản năng, vừa hỏi xong thì cửa xe bị mở ra, trợ lý của ông cụ Trần ngồi vào chỗ bên cạnh cô.

"Anh, anh muốn làm gì?" Giang Nhung trăm triệu lần không ngờ là trợ lý của ông cụ Trần sẽ xuất hiện ở nơi này, trong giây lát, dường như cô đã biết cái gì, nhưng đã quá muộn, cô đã rơi bẫy mà người khác đã thiết kế từ lâu.

Trợ lý nói: "Đứa bé và cô chỉ có thể giữ lại một người, cô muốn giữ ai?"

Giang Nhung cắn răng, tức giận trợn mắt nhìn trợ lý: "Đứa bé không thể có chuyện gì, tôi cũng không thể có chuyện gì, tôi giữ cả hai."

"Ông cụ đã dặn là chỉ có thể giữ lại một người." Trợ lý cười lạnh một tiếng, rồi nói tiếp: “Nếu như cô cố ý muốn bảo vệ chính mình, như vậy chúng tôi không ngại phá cái thai trong bụng cô."

"Tôi xem ai dám!" Giang Nhung lặng lẽ sờ điện thoại di động, muốn lặng lẽ gọi điện thoại cho Trần Việt.

Bây giờ chỉ có Trần Việt mới có thể cứu cô và Bảo Bảo, cô không dám tin tưởng bất kỳ ai khác.

Nhưng mà cô vừa có động tác thì trợ lý đã giữ chặt tay cô, cướp mất điện thoại di động, anh ta còn nói: "Ông cụ đã đợi nửa năm mới có cơ hội lần này, cô đừng ôm bất kỳ ý tưởng may mắn nào trong lòng."

Giang Nhung cắn răng, căm tức nhìn trợ lý: "Các người dám!"

Trợ lý nói: "Cho cô một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc cô muốn giữ lại đứa bé hay không?"