Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 175: Nổi lòng háo sắc




Giang Nhung vẫn đang bị bịt mắt, cô không cách nào phán đoán lúc này mình đang ở chỗ nào, nhưng thỉnh thoảng cô cảm nhận được một luồng hơi lạnh đến thấu xương, xem ra gần đây có một hầm chứa nước đá lớn.

Bọn cướp không có kiếm chuyện với cô, cô liền thành thành thật thật ngồi đó, chỉ khi không chọc giận bọn chúng mới có thể bảo vệ con mình cùng mình.

Nửa giờ đi qua, bọn cướp lại gọi điện thoại cho Trần Việt một lần nữa, nghe được giọng nói của Trần Việt, Giang Nhung vội vã nói: "Trần Việt …"

Lần này, cô mới vừa kêu tên Trần Việt thì bọn cướp đã giật chiếc điện thoại, cô nghe được bọn họ lớn tiếng nói: "Ngài Trần, đã chuẩn bị tiền xong chưa?"

Giang Nhung không nghe được đầu dây bên kia nói cái gì, lại nghe được tên cướp cầm đầu nói: "Anh mang tiền bỏ vào thùng rác ở số 20 đường Hoa Vinh sau đó lập tức rời đi. Nếu như anh dám chơi trò xảo trá …."

Nói đến đây, tên cướp cầm đầu đưa tay giật mái tóc dài của Giang Nhung một cái, Giang Nhung bị đau, nhưng cô không muốn để cho Trần Việt lo lắng nên cắn răng chịu đựng không lên tiếng.

Giang Nhung không lên tiếng, tên cướp cầm đầu cảm thấy như vậy thì không uy hiếp được Trần Việt, anh ta không thèm suy nghĩ nhiều, giơ tay lên hung hăng tát một cái vào mặt Giang Nhung.

Dạo gần đây Giang Nhung ăn ngon ngủ yên cho nên cơ thể không phải là gầy, làn da càng non mịn trắng trẻo, bị tên cướp cầm đầu tát một bạt tai, ngay lập tức trên mặt của cô xuất hiện dấu bàn tay đỏ đỏ đặc biệt dễ thấy, trông mà giật mình.

Tên cướp cầm đầu còn nói: "Ngài Trần, bây giờ tôi chỉ cho cô ta một bạt tai, nếu anh không nhanh hơn một chút, rất có thể tôi sẽ vẽ hai đao lên bụng cô ta."

Lúc nói chuyện, anh ta còn cầm đao lướt qua bụng Giang Nhung, Giang Nhung bị dọa sợ cứng người không dám cử động.

Nói xong mấy lời uy hiếp, Giang Nhung không biết Trần Việt ở đầu dây bên kia nói cái gì, liền thấy tên cướp cầm đầu lại đưa điện thoại cho Giang Nhung, đồng thời mở loa lớn.

"Giang Nhung, không cần nghĩ nhiều, không cần làm gì cả, cũng không cần sợ hãi, anh sẽ nhanh chóng đến bên mẹ con em, có biết không?"

Giọng nói của Trần Việt từ trong điện thoại truyền vào trong tai Giang Nhung, lần đầu tiên giọng nói của anh không có trầm thấp gợi cảm như mọi khi, từng câu nói đều cẩn thận từng li từng tí.

Nghe được giọng nói của Trần Việt, không hiểu sao Giang Nhung lại cảm thấy muốn khóc.

Cô hít một cái, dùng sức gật đầu: "Trần Việt, em sẽ không lo lắng, Bảo Bảo cũng sẽ không sợ hãi, mẹ con em sẽ chờ anh đến."

Giang Nhung nói xong, bọn cướp lại giật điện thoại di động của cô đi, nhanh chóng tắt máy.

Sau khi cúp điện thoại, ba tên cướp ngồi ở một bên hút thuốc, một điếu lại một điếu, trong lòng bọn họ càng ngày càng nóng vội.

Bọn họ rất rõ ràng người bọn họ bắt cóc chính là người nhà họ Trần, là người phụ nữ của Thịnh Thiên Leo Trần.

Thịnh Thiên Leo Trần là ai?

Bọn họ chưa từng thấy tận mắt, nhưng lại nghe được những lời đồn đại về người này, đây là một người đàn ông trên thương trường sát phạt quả đoán, làm sao anh ta có thể bỏ qua bọn họ dễ dàng như vậy được.

Bây giờ vợ anh ta ở trong tay bọn họ, anh ta mới mặc cho bọn họ dắt mũi, một khi thả người rồi anh ta sẽ dùng biện pháp gì để đối phó bọn họ đây?

Dường như ba người đàn ông này cùng lúc nghĩ đến một chuyện, ba người không hẹn cùng ngẩng đầu lên, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng ánh mắt bọn họ lại rơi xuống người Giang Nhung.

Trong đầu xuất hiện ý nghĩ như vậy, ba người khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, việc đã đi đến nước này rồi, nhất định phải lấy được tiền, còn về người phụ nữ này.

Cô đã nhìn thấy mặt bọn họ, nếu như trở về báo cảnh sát, đến lúc đó mặc kệ bọn họ mang theo tiền trốn tới chỗ nào cũng có thể bị bắt.

Tên cướp A nhìn về tên cướp cầm đầu, hỏi: "Anh Cường, lấy được tiền rồi chúng ta sẽ làm gì?"

"Còn có thể làm gì?" Ánh mắt của người được gọi là anh Cường yên lặng rơi xuống khuôn mặt Giang Nhung, sau đó anh ta nhấc tay làm một động tác cắt cổ.

Muốn để người không mở miệng, muốn để người nhà họ Trần không điều tra được bọn họ, như vậy biện pháp tốt nhất chính là để người phụ nữ trước mắt này vĩnh viễn im lặng, không còn cơ hội mở miệng nói chuyện.

Giang Nhung bị bịt mắt nên không thấy được tên cướp cầm đầu vừa làm động tác gì, nhưng cô lại có thể cảm nhận được bọn họ đang nhìn về cô bằng ánh mắt khác thường.

Nhất là khi cảm nhận được ánh mắt bọn họ rơi xuống bụng cô, cô sốt ruột làm cho lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh, không tự giác nuốt một ngụm nước miếng.

Cô yên lặng khẩn cầu trong lòng, Trần Việt nhất định phải mau tới đây, nhất định phải bảo vệ con của hai người bọn họ.

"Anh Cường, đây là người phụ nữ của Leo Trần, nhìn xem khuôn mặt này thật không tồi, dù sao cũng không sống được bao lâu, không bằng để anh em nếm thử hương vị." Tên cướp B vừa nói vừa đi về phía Giang Nhung, đi đến bên cạnh cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Nghe thấy có người nổi lòng háo sắc, Giang Nhung thật vất vả mới để nhịp tim trở lại bình thường lại một lần nữa đập phanh phanh, khẩn trương làm cho lòng bàn tay cô chảy đầy mồ hôi lạnh.

Cảm giác được bọn cướp đang tới gần cô, cô theo bản năng rụt lùi về sau, muốn tạo khoảng cách an toàn.

Nhưng vừa mới cử động, cái cằm cô bị người nắm lấy, một bàn tay đặc biệt thô ráp đang sờ soạng trên mặt cô: "Mẹ nó làn da thật là trơn mịn, cho tới bây giờ ông mày còn chưa từng chơi qua phụ nữ nào non mịn như vậy.

Giang Nhung đem những sợ hãi trong lòng khẩn trương đè nén xuống, dùng tay đẩy bàn tay trên mặt cô ra, sau đó lại lui về sau, nhưng cô không biết sau lưng mình là bức tường, mới lui một bước đã tới gần góc chết, tên cướp xấu xa kia một lần nữa tới gần cô.

Anh ta đặt một tay lên đè vai cô, một tay đặt lên phần lồi trên cái bụng tròn trịa của cô, ác ý dùng sức ép một chút: "Còn dám không biết điều, ông mày sẽ móc hết thứ trong bụng ra."

"Mấy anh đòi tiền, chúng tôi sẽ đưa tiền cho mấy anh, sẽ không thiếu một đồng nào. Nếu như các anh dám tổn thương con của tôi, coi như các anh có chạy trốn tới chân trời góc biển cũng đừng hòng trốn thoát. Những gì tôi nói có phải thật hay không, có lẽ các anh còn rõ ràng hơn tôi."

Giang Nhung sợ hãi, sợ đến đáy lòng đều đang khẽ run, nhưng cô không cho phép mình sợ hãi. Bây giờ cô là một người mẹ, cô nhất định phải bảo vệ con mình.

Không chờ bọn cướp có hành động kế tiếp, cô đưa hai tay ngăn trên bụng, còn nói: "Các anh bắt tôi cũng chỉ vì tiền, mà tôi cũng chỉ muốn sống mà thôi. Chỉ cần các anh không làm bậy, tôi cam đoan các anh sẽ lấy được tiền, cũng cam đoan Trần Việt sẽ không truy cứu các anh."

"A Kiên, buông cô ta ra." Tên cướp cầm đầu lên tiếng.

Bọn họ là kẻ liều mạng, có thể bọn họ không coi trọng tính mạng chính mình như những người khác, nhưng dù sao bọn họ cũng là con người.

Bọn họ bắt cô, còn không phải muốn tiền sao, còn không phải muốn có cuộc sống tốt hơn sao, nếu có thể sống sót thì ai lại muốn mất mạng.

"Anh Cường?" Tên cướp B nói.

Tên cướp cầm đầu hít một hơi khói, dập tắt tàn thuốc đi, nói: "Nhốt cô ta vào hầm chứa nước đá đi, sống hay chết thì phải xem số cô ta rồi."

Trong hầm chứa đá ít nhất cũng chừng âm hai mươi mấy độ, nhốt Giang Nhung vào trong đó, cô mặc ít như vậy, không bao lâu sẽ đông thành tượng đá.