Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 167: Người chồng tốt nhất trong lịch sử




"Không phải em ư?" Người nói chuyện lại biến thành Cù Mạnh Chiến, anh ta tiến lên bóp cổ cô: “Nhung Nhung, bọn anh đều đã từng là người thân nhất của em, nhưng em lại kết hợp với một người khác để hãm hại bọn anh."

“Tôi không có..." Giang Nhung muốn nói nhưng bị anh ta bóp cổ họng, gương mặt cô căng đỏ bừng, thở cũng càng ngày càng khó khăn, cơ bản không nói được một chữ.

"Giang Nhung, cô biết sự ra đời của mình bẩn thỉu đến mức nào không? Giang Chính Thiên đưa mẹ cô cho người khác làm đồ chơi, mẹ cô mang thai cô trong tình huống kinh khủng đó."

"Cô lại nhìn xem Trần Việt là ai? Anh ta là Leo Trần, người nắm giữ tập đoàn Thịnh Thiên trong tay. Anh ta là người mà bao nhiêu người không với cao nổi. Lại nhìn cô xem, cô có thân phận gì? Cô dựa vào cái gì đứng bên cạnh anh ta, dựa vào cái gì chiếm đoạt vị trí vợ anh ta?"

"Cô nghĩ là mang thai con của anh ta là có thể trói chặt anh ta à? Cô nghĩ là cam kết của anh ta đối với cô sẽ luôn có hiệu lực à?"

“Bây giờ anh ta vẫn ở bên cạnh cô chỉ vì một nguyên nhân, đó là vì anh ta vẫn chưa gặp được người phụ nữ mà anh ta thật sự yêu."

Bên cạnh càng ngày càng nhiều người chỉ trỏ vào Giang Nhung, cô muốn phản bác, nhưng ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.

Cô chỉ có thể căm tức nhìn những những kẻ đang chỉ trích mình mà không có sức tranh cãi...

"Giang Nhung... "

Bỗng nhiên, một một giọng nam vô cùng trầm thấp, từ tính vang lên bên tai cô, cô quay đầu và thấy Trần Việt đứng sau lưng mình.

"Trần Việt... "

Cô há miệng gọi tên anh nhưng làm thế nào cũng không thể phát ra âm thanh.

"Giang Nhung, anh không quan tâm thân thế của em như thế nào, nhưng người nhà anh sẽ quan tâm." Anh nói.

Giọng nói của anh vẫn trầm thấp thêm hấp dẫn như trước, trên mặt anh đầy vẻ lạnh lùng, không thể nhận ra bất kỳ cảm xúc phập phồng gì.

Không đợi cô mở miệng, anh đã tiếp tục nói: "Giang Nhung, dù sao cũng là hôn nhân không tình yêu, chia tay đi, sau khi chia tay mỗi người đi tìm một nửa chân chính thuộc về mình."

"Trần Việt... "

Một lúc lâu, Giang Nhung mới phát ra âm thanh, cô xông tới ôm anh nhưng lại nhào hụt, trong nháy mắt anh biến mất trước mắt cô.

"Vậy là ngay cả anh cũng bỏ rơi em à?"

Cô ấy nhìn phương hướng mà anh biến mất, rống giận như một con thú nhỏ, rống giận buồn bã và đau khổ.

Rõ ràng ban đầu đã nói là hôn nhân không tình yêu, tại sao khi anh nói lời chia tay, cô sẽ khổ sở như vậy chứ?

Tim đau đau đến nỗi tê tái giống như không còn là chính mình nữa.

Chẳng lẽ cô có tình cảm khác biệt với anh?

Chẳng lẽ trừ hôn nhân, cô còn muốn có được nhiều thứ khác mà cô không nên muốn từ trên người anh?

"Giang Nhung, tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại!"

Lại là giọng của Trần Việt, nhưng lần này lại khác với giọng cô vừa nghe lúc nãy, lần này giọng anh khó giấu được vẻ vội vàng.

Đột nhiên Giang Nhung mắt ra, cô lập tức đối mặt với một ánh mắt lo lắng, cô thấy anh nhíu chặt chân mày.

Anh không bỏ đi, anh vẫn còn ở đây.

Thấy anh vẫn còn ở ấy, anh vẫn không rời bỏ cô, trái tim hốt hoảng của cô trở nên yên ổn trong nháy mắt.

Trần Việt cầm khăn giấy giúp cô lau mồ hôi lạnh trên đầu và nói: "Đừng sợ, chỉ là giấc mơ."

Nhìn ánh mắt quan tâm của anh, nghe giọng nói dễ nghe của anh, Giang Nhung bỗng rất muốn khóc, nhưng vẫn nháy nháy để cố gắng giữ nước mắt lại trong khóe mắt.

Trần Việt xoa xoa đầu cô: "Giang Nhung, em nằm mơ thấy gì vậy?"

Giang Nhung hít hít mũi, oan ức nói: “Em nằm mơ thấy anh nói muốn chia tay với em, để cho mỗi người chúng ta đi tìm một nửa chân chính thuộc về mình."

Anh giơ tay ôm cô vào lòng, một tay ôm cô, một tay nhẹ nhàng áp vào phần bụng hơi nhô lên của cô, dịu dàng nói: "Giấc mơ đều trái ngược thực tế, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."

Giang Nhung: "Nhưng..."

Nhưng giấc mơ kia rất chân thực, chân thực đến nỗi làm cô cảm thấy hoảng hốt, làm cô sợ sệt, làm cô cứ cảm thấy mình sẽ mất anh vậy.

Trần Việt hỏi: "Giang Nhung, em nói cho anh biết, có phải có chuyện gì đã xảy ra không?"

Trước đó vài ngày Giang Nhung đi mua xe, sau đó lại hỏi anh những vấn đề kia và mấy ngày nay, cô luôn giật mình tỉnh giấc vì những giấc mơ.

Lúc đầu, Trần Việt nghĩ là phụ nữ có thai thời kỳ đầu sẽ nóng nảy không bình tĩnh, nhưng trải qua mấy ngày quan sát, anh có thể xác chắc chắn là có chuyện gì xảy ra.

"Sao anh lại hỏi vậy? Có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Cô nháy mắt mấy cái với anh, ánh mắt rất vô tội, một chút cũng không nhìn ra được là cô có chuyện lừa gạt anh.

Cô không muốn nói thì Trần Việt cũng không mở miệng hỏi lại, anh chỉ im lặng nhìn cô.

"Em còn nằm mơ thấy rất nhiều thứ, nằm mơ thấy những người trước đây, những chuyện trước đây, thật là đáng sợ." Chỉ số tình thương của người đàn ông này rất thấp nhưng chỉ số thông minh không thấp, cô vẫn lo lắng là mình không lừa được anh vì vậy lại bổ sung.

"Ngày mai anh không cho phép em đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi một ngày cho khỏe." Có lẽ thật sự là anh suy nghĩ nhiều, bọn họ cũng lo lắng cho đứa bé đầu.

"Vâng." Cô dựa vào ngực anh, dịu dàng nói: “Ngài Trần, hình như em đói, có cơm không?"

"Em đợi chút." Anh xoay người xuống giường, lại đỡ cô ngồi yên rồi mới xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Giang Nhung kinh ngạc ngẩn ngơ.

Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không thể không nói là lời ông cụ Trần vẫn có ảnh hưởng đủ lớn đối với cô.

Nếu không cô cũng sẽ không mơ thấy giấc mơ như vậy, sẽ không nằm mơ thấy Trần Việt phải rời xa mình.

Mặc dù tỉnh mộng nhưng nỗi sợ hãi trong mộng vẫn còn.

Nhưng rất may là anh vẫn ở đây, anh có thể làm cho cô yên tâm.

Cũng không lâu lắm, Trần Việt đã bưng thức ăn tiến vào.

Anh nói: "Đây là cháo cá chép an thai, còn có cháo dinh dưỡng, những thức ăn này đều được bác sĩ nói là đều tốt cho phụ nữ có thai và thai nhi."

Bởi vì trước kia chưa từng trải qua những chuyện này nên mấy ngày qua Trần Việt bổ sung không ít kiến thức về mặt này, bây giờ anh cũng được coi là nửa chuyên gia.

Trần Việt cầm muỗng múc một muỗng cháo đưa lên gần miệng của cô: "Há miệng."

Giang Nhung ngọt ngào cười: "Anh Trần, anh thế này là muốn đút em à?"

Rõ ràng những việc như đưa cơm, anh đều có thể để thím Trần hoặc thím Lưu chuẩn bị, nhưng anh vẫn đích thân đi làm, bây giờ thậm chí còn muốn đích thân đút cô.

Giang Nhung cảm thấy lại để Trần Việt tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa cô sẽ biến thành một người tàn tật.

"Ừ." Trần Việt gật đầu một cái, còn nói: “Há miệng."

Giang Nhung há miệng ăn một muỗng lại ngẩng đầu nhìn anh cười một tiếng: "Anh Trần, thật cảm ơn anh vì đã chăm sóc mẹ con em như vậy."

"Anh là chồng của em, là ba của đứa bé." Trần Việt khó chịu nói. Anh không chăm sóc tốt mẹ con cô, chẳng lẽ muốn để chỗ trống cho người đàn ông khác có thể thừa dịp vào à?

"Vậy em có cần phong anh là người chồng tốt nhất lịch sử không?" Giang Nhung cười hì hì nói.

Anh rất để ý đến cô, sau khi biết cô mang thai, anh không về trễ một đêm nào, mỗi ngày đều tan ca đúng giờ, hơn nữa đều không ra khỏi nhà.

Trước kia anh cứ thỉnh thoảng lại ra ngoài một chuyến, cô không tin anh đột nhiên không có công việc.

Anh là LeoTrần của Thịnh Thiên, là người cầm quyền cao nhất của đế quốc thương mại Thịnh Thiên, nhưng lại nguyện ý làm mấy chuyện vặt vãnh này vì cô ấy, sao cô có thể không cảm động?