Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 158: Tuyệt đối không rời bỏ anh




"Tên tiếng Anh gọi Leo Tran!"

"Tên tiếng Anh gọi Leo Tran!"

"Tên tiếng Anh gọi Leo Tran!"

Giang Nhung từng câu lặp lại lời Ông cụ Trần đã nói, bỗng nhiên rất muốn cười, cười mình ngu xuẩn như vậy, ở với Trần Việt lâu như vậy, thậm chí ngay cả thân phận thật sự của anh cũng không biết.

Đã từng, anh đã nói qua với cô, nhưng lúc đấy cô nghĩ làanh nói chơi, thêm vào đó cô đã nhìn thấy ảnh chụp leo tran trên internet, vậy cho nên cô đâu tin anh là Leo Tran?

Kỳ thật cô cũng không hi vọng anh có thân phận hiển hách như vậy, cô chỉ hi vọng anh là một người bình thường, có được một công việc bình thường.

Cô không cần anh có thể kiếm được rất nhiều tiền, bởi vì chính cô cũng có thể kiếm tiền, cô cùng anh kiểm đủ tiền sống một cuộc sống bình thường như bao người là đã đủ rồi.

Cô cũng không cần ở trong biệt thự to, dù chỉ là phòng đi thuê, chỉ cần người đàn ông ở cùng cô là anh, cô đều thấy vui vẻ.

Nhưng sự thật thì thân phận Trần Việt lại hiển hách đến thế, người trong giới kinh doanh đều biết, Leo Tran là người cầm lại của tập đoàn Thịnh Thiên, sát phạt quyết đoán chả ai bằng.

Leo Tran!

Giang Nhung đời này chưa hề nghĩ qua sẽ qua lại với người ở trên cao gì, chưa từng nghĩ đến mình sẽ dây dưa với người đàn ông này.

Cô có nằm mơ cũng không bao giờ mơ tới người đàn ông như thế lại cùng cô dây dưa trong hiện thực, trở thành người chồng chính thức của cô.

"Giang Nhung, mặc kệ Minh Chí có thân phận thế nào, nắm giữ lấy quyền lực lớn ra sao, nhưng ở trong mắt người lớn chúng ta thì vẫn là một đứa trẻ thôi. Chúng ta đều muốn tốt cho nó, không muốn để trong cuộc đời nó có một vết bẩn gì trong đời. Con còn trẻ, không hiểu được nỗi lòng của người già chúng tôi. có một ngày, con có con, sẽ hiểu được thôi.” Ông cụ Trần thấm thía nói.

Nói đến con cái, Giang Nhung vô ý thức đưa tay xoa bụng của mình, ở nơi đó cũng đang thai nghén một sinh mệnh mới, cô cũng sắp làm mẹ.

Lúc phát hiện mình có con, cô vui đến nhường nào, phảng phất như có được cả thế giới vậy.

Cô muốn đem cái tin tốt lành này nói cho mẹ cô, nói cho chồng cô, nói cho người cả thế giới này biết.

Cô muốn cho tất cả mọi người biết, cô đã hạnh phúc biết bao, cô cô người chồng luôn yêu thương cô, rồi thì hai người bọn cô sẽ có đứa bé của họ.

Nhưng hạnh phúc này còn chưa kịp truyền đi, liền bị Ông cụ Trần một phen bóp chết, sinh mệnh bé bỏng trong bụng cô có phải không được người ta hi vọng bước vào thế giới này hay không.

Nếu thật như Ông cụ Trần nói, nguồn gốc sinh ra của cô lại dơ bẩn như thế, vậy đứa bé cô sinh cũng không khá hơn là bao.

Ông cụ Trần nói thêm: "Giang Nhung, nghe nói con thích thiết kế thời trang, chỉ cần con đồng ý, ta có thể để con đến bên nhà thiết kế lừng danh nhất thế giới để học tập. Đồng thời cam đoan sau này con sẽ không vì cuộc sống mà lo toan tính toán gì cả."

"Vì vậy mà ông nội, hôm nay mục đích ngài tìm con là để con rời khỏi Trần Việt?” Giang Nhung hít một hơi thật sâu, nhìn Ông cụ Trần, sau đó nhẹ nhàng nhếch lên khóe môi, mỉm cười, vô cùng kiên định nói, "Vô luận như thế nào, con cũng sẽ không chủ động rời khỏi Trần Việt, trừ phi anh ấy bảo con đi, hoặc là anh ấy muốn rời đi."

Nói xong lời này, Giang Nhung đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, duy trì tư thế ưu nhã cất bước rời đi.

Nhưng màvừa cất bước, chỉ thấy đầu ong ong, hai chân mềm nhũng, phảng phất tùy lúc đều có thể ngã.

Nhưng cô ta tuyệt đối không cho phép mình ngã xuống, nhất là trước mặ những người xem thường cô, cô sẽ không để họ thấy mặt chật vật của mình.

Ánh mắt của cô nhẹ nhàng đảo qua quán trà này, một quán trà cỡ nào phong nhã, lại có bao nhiêu người là tới vì thưởng thức một ngụm trà ngon lành, hay chỉ tới chỉ vì các mục đích khác.

"Giang Nhung, hi vọng con suy nghĩ kỹ, nghĩ thông suốt trong vòng năm ngày, thì gọi điện thoại cho trợ lý của ta, ta hứa là điều kiện ta nói vẫn luôn có hiệu lực.”

Sau lưng truyền đến giọng nói hơi già nua của Ông cụ Trần, Giang Nhung cũng không quay đầu chỉ nói ra: "Ông nội, ở chỗ này khuyên con, không bằng đi khuyên cháu trai của ngài."

Lúc đầu vừa kết hôn, giữa cô và Trần Việt đã nói rõ, cuộc hôn nhân này không có tình yêu, chỉ là hai người muốn sống với nhau thôi.

Trong buổi tối đầu tiên cô đến nhà anh, anh đã nói qua với cô, dù phát sinh việc gì cũng không được nói lời chia tay.

Chỉ cần Trần Việt không đề cập chia tay, cô cũng tuyệt đối sẽ không nói ra, giữ vững lời hứa ban sơ của cuộc hôn nhân này, cũng là điều cuối cùng cô có thể làm được.

Ra quán trà, mặt trời đã leo lên đỉnh đầu, ánh mặt trời ấm áp khiến cơ thể đang lạnh lẽo của Giang Nhung dần ấm lên.

Cô lại một lần nữa hít một hơi sâu, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời.

Trần Việt của cô phảng phất như mặt trời đỏ trên trên bầu trời kia, có thể mang cho cô ấm áp vô hạn, cô cũng tham luyến ấm áp anh cho.

Nghĩ đến Trần Việt, nghĩ đến anh làm mọi chuyện cho cô, cô càng tin rằng, ngoại trừ anh, không ai có thể khiến cô rời đi.

Lúc này, cô rất muốn gọi điện thoại cho anh, nghe giọng anh, nói cho anh biết, bọn họ đã có con, nhưng cô sợ khống chế không được cảm xúc của mình, sẽ khóc rống nghẹn ngào trước mặt anh.

Cô không muốn mọi chuyện đều dựa vào anh để giải quyết, không muốn ở trước mặt anh bộc lộ sự mềm yếu của mình, cô muốn để anh biết cô cũng rất ưu tú, không phải ai cũng có thể đánh bại được cô.

Giang Nhung đứng ven đường nhìn xe cô qua lại, cô đứng thật lâu, suy nghĩ rất nhiều. Thẳng đến lòng đã ổn lại mới ngoắc một chiếc taxi đến nơi làm việc.

Vừa về phòng làm việc, Lương Thu Ngân vừa nhìn liền thầy Giang Nhung không đúng, vội hỏi: “ sao mặt mày khó coi vậy, có phải khó chịu ở đâu không?”

"Không có." Giang Nhung cười đáp.

"Tay lạnh cóng thể này, còn nói không có." Lương Thu Ngân tranh thủ rót một chén ấm cho cô: "Uống đi, hâm nóng cơ thể."

Giang Nhung nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thu Ngân... cậu biết không? tớ hạ quyến tâm muốn bỏ qua mọi chuyện sống hết đời cùng Trần Việt, vậy sẽ hạnh phúc đến cỡ nào chứ?”

"Nhung Nhung, tớ biết." Lương Thu Ngân đương nhiên biết, sau khi trải qua nhiều chuyện không tốt đẹp như vậy, có được hạnh phúc là chuyện khó khăn đến cỡ nào chứ, cô cũng đã nhìn ra được Giang Nhung vẫn rất trân trọng hạnh phúc.

Giang Nhung nói: " nhưng có người nói cho tớ, nói tớ và anh ấy là người của hai thế giới khác biệt, không xứng bên cạnh anh ấy. Nhưng tớ đã gì sai? Tớ chỉ muốn sống cùng anh, sinh một đám nhóc, sống một cuộc sống binh thường mà thôi. Nguyện vọng như thế chẳng lẽ là quá đáng sao?”

"Nhung Nhung, đến cùng là sao vậy? Cậu nghe được lời đồn nhảm gì rồi đúng không?” Giang Nhung không có khóc không có náo, phi thường bình tĩnh, nhưng lại để Lương Thu Ngân càng thêm lo lắng.