Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 108: Không có quan hệ gì




Tuyết lớn rơi một ngày một đêm, còn không có dấu hiệu tạnh.

Hai ngày trước Giang Nhung bị gió lạnh thổi, lại thêm chuyện mẹ cô qua đời, hôm qua từ nghĩa địa về liền bị ốm.

Cô sốt cao tới 39.2 độ, sốt đến mức mê man, cả đêm mơ mơ màng màng nói linh tinh.

Miệng luôn gọi mẹ, vừa khóc vừa làm loạn...

Nhìn dáng vẻ này của cô, lòng Trần Việt vô cùng khó chịu, anh hy vọng cô có thể mở lòng với anh biết bao, có thể để anh giúp cô gánh bớt một phần đau khổ.

Nhưng cô không hề làm vậy, cô giấu hết đau khổ vào tận đáy lòng, từ từ gặm nhấm, không muốn để anh giúp cô.

Anh nghĩ rằng cùng cô thân thiết vể mặt da thịt xong, quan hệ giữa hai người cũng sẽ tự nhiên tiến lên một bước, nhưng không như anh nghĩ.

“Giang Nhung...” Anh xoa đầu cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô bằng ánh mắt phức tạp, “Em phải nhớ rằng, dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì em cũng có anh.”

Những việc bà Giang từng chịu kia, cùng với việc bà Giang đột ngột qua đời, Giang Nhung bị đả kích lớn tới mức nào, Trần Việt từ nhỏ tới lớn sinh sống trong một gia đình êm ấm rất khó tưởng tượng được.

Thậm chí, anh còn cho rằng, vợ chồng trên thế giới này đều giống như bố mẹ mình, dù trên đời này hàng ngàn hàng vạn người tốt nhưng chỉ yêu một người.

Giữa một đôi vợ chồng, dù có tình yêu hay không, chỉ cần hứa hẹn với đối phương thì phải bên nhau cả đời, tuyệt đối không được hai lòng.

Sức khỏe của mẹ anh không tốt, bố anh không những không ghét bỏ mà còn sớm buông bỏ công việc, cùng mẹ anh đi du lịch vòng quanh thế giới.

Anh từng nghe bố anh nói, một người đàn ông muốn đối tốt với một người phụ nữ rất dễ, nhưng muốn đối tốt với một người phụ nữ cả đời thì rất khó.

May mà, đời này bố anh đã sớm gặp được người phụ nữ mà ông dùng cả đời để yêu thương.

Còn Giang Nhung chính là người phụ nữ mà anh muốn đối tốt cả đời.

“Trần Việt...” Lúc Giang Nhung mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy Trần Việt đang ngẩn ngơ nhìn cô. Cô tỉnh một lúc rồi mà anh vẫn không biết, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.

“Em tỉnh rồi à.” Trần Việt sờ trán cô, cũng coi như hạ sốt rồi, có điều mặt cô vẫn tái nhợt, nhìn không có tí sức sống nào.

Giang Nhung gật đầu: “Anh đang nghĩ gì thế? Nghĩ tới mức ngây ngẩn vậy.”

“Không có gì.” Anh dìu cô ngồi dậy, lại lấy áo khoác ngoài đắp lên người cô, “Em ăn một chút trước nhé.”

“Vâng.” Giang Nhung áy náy nhìn anh và mỉm cười, “Khiến anh lo lắng cả một đêm, em áy náy quá.”

Nghe cô nói câu này, Trần Việt đang đứng dậy hơi khựng lại, rất không hài lòng nhìn cô nói: “Em nói linh tinh gì vậy.”

Giang Nhung hơi mím môi, lại mỉm cười nhìn anh.

Trần Việt quay người rời đi, ra khỏi phòng thì nhìn thấy Hứa Huệ Nhi đã đợi ở ngoài từ lâu: “Có việc gì?”

“Tổng giám đốc Trần, Giang Chính Thiên tới rồi, ông ta nói muốn gặp bà chủ.” Hứa Huệ Nhi khẽ nói.

Bởi vì đây là việc riêng của Giang Nhung, Hứa Huệ Nhi cũng không tiện đuổi Giang Chính Thiên, phải đợi lời dặn dò của Trần Việt.

Trần Việt nói: “Mời ông ta tới phòng họp.”

Trong mắt Trần Việt, Giang Chính Thiên là một người không bằng cầm thú, ông ta muốn gặp Giang Nhung chắc chắn là không phải việc tốt đẹp gì, Trần Việt phải loại bỏ hoàn toàn khối u ác tính này.

Giang Nhung nhìn bóng lưng Trần Việt, tối qua cô sốt mơ mơ màng màng nhưng vẫn nhớ anh luôn ở bên chăm sóc cô, hình như cả đêm không chợp mắt.

Cô thường xuyên bị cảm cúm nhưng rất ít khi bị sốt cao, cho nên lần này vừa sốt đã khá nặng, sốt cao tới mức mơ hồ.

Không bao lâu sau, Trần Việt bưng một khay thức ăn bước vào, dì Trần chuẩn bị thức ăn xong xuôi, đặt trước mặt Giang Nhung: “Đều là những món thanh đạm.”

Nói là thanh đạm, nhưng cũng rất nhiều món, hơn nữa mỗi món đều được chế biến cẩn thận.

Giang Nhung lại nhớ tới mẹ cô, lúc nhỏ bị ốm, mẹ cô luôn làm thành những loại điểm tâm nhỏ để dỗ cô uống thuốc.

Giang Nhung chớp mắt, che giấu nước mắt sắp tuôn ra, lẩm bẩm trong lòng: “Mẹ, mẹ thấy rồi chứ. Có một người bằng lòng đối tốt với con, con nhất định sẽ hạnh phúc, cho nên mẹ ở trên thiên đường không cần phải lo lắng cho con.”

“Ăn đi.” Nhìn dáng vẻ của Giang Nhung, Trần Việt biết chắc chắn cô lại nghĩ tới mẹ, anh lại không biết khuyên cô như thế nào.

Giang Nhung gật đầu, múc một thìa cháo lớn ăn.

Cùng Giang Nhung ăn xong, Trần Việt mới đi phòng họp của khách sạn.

Giang Chính Thiên đợi lâu đã mất hết kiên nhẫn, đi đi lại lại trong phòng họp, nhìn thấy Trần Việt thì lập tức vui vẻ: “Con rể...”

“Ông Giang, thời gian của tổng giám đốc Trần chúng tôi không nhiều, ông có việc thì mời nói.” Hứa Huệ Nhi bên cạnh Trần Việt ngắt lời Giang Chính Thiên.

Giang Chính Thiên không vừa lòng nhìn Hứa Huệ Nhi, tức giận nói: “Tôi nói chuyện với sếp của cô, khi nào cần người hầu như cô chen miệng vào.”

truyện được mua bản quyền up trên

“Ông Giang, có lẽ ông hiểu lầm rồi.” Trần Việt đứng nghiêm, bộ vest màu xám bạc khiến sắc mặt anh càng lạnh lùng, “Chị Hứa là người nhà của tôi.

Trần Việt nói câu này chẳng khác gì giáng cho Giang Chính Thiên một cái bạt tai mạnh, nhưng ông ta mặt dày, có thể giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì.

Ông ta hắng giọng nói: “Con rể...”

“Ông Giang, nếu như ông không có việc gì khác, tôi xin lỗi không tiếp chuyện được.” Lần này, Giang Chính Thiên vừa mới nói hai từ con rể ra, Trần Việt đã ngắt lời ông ta.

Giang Chính Thiên ngượng ngùng cười nói: “Mẹ của Nhung Nhung nhà tôi vừa mất, nhất định nó rất đau lòng. Thân là người bố, tôi muốn tới nói chuyện với nó, dù sao tôi cũng là người thân nhất trên đời này của nó.”

Trần Việt nhìn Giang Chính Thiên, ánh mắt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi: “Vợ của tôi, tôi biết chăm sóc, tôi không muốn người không liên quan xuất hiện trước mặt cô ấy.”

“Trần Việt, dù sao tôi cũng là bố của Giang Nhung, cậu là chồng nó, cậu dùng thái độ này để nói chuyện với bố vợ à? Tôi là bố nó, cậu dựa vào cái gì mà không cho tôi gặp con gái tôi?”

Giang Chính Thiên tưởng rằng Trần Việt không biết chuyện gì, cho dù quan hệ của ông ta và Giang Nhung không tốt, Trần Việt cũng không có tư cách ngăn cản Giang Nhung gặp ông ta, cho nên ông ta lấy thân phận bố của cô ra để ép Trần Việt.

Có điều, Trần Việt lại không hề sợ.

Trần Việt nhìn Giang Chính Thiên, ánh mắt lạnh lùng: “Ông Giang, việc ông từng làm, trong lòng ông rõ hơn bất cứ ai.”

“Tôi làm gì chứ, cậu đừng có nói linh tinh.” Giang Chính Thiên mạnh miệng, nhưng trong lòng hơi thấp thỏm, chẳng lẽ Trần Việt biết những việc kia?

“Chị Hứa, tiễn khách.” Nói xong, Trần Việt quay người đi.

“Trần Việt, cậu không cho Nhung Nhung nhà chúng tôi gặp người nhà, cậu định giam cầm Nhung Nhung nhà tôi à?” Giang Chính Thiên hét to. Lần này đến mà không đạt được mục đích, sao ông ta có thể dễ dàng buông tha cho Trần Việt.

“Giang Chính Thiên, đừng mở miệng là nói Nhung Nhung nhà ông, tôi với ông không có bất cứ quan hệ gì cả.” Giọng nói của Giang Nhung đột nhiên vang lên ở cửa.