Hoàng Ngân dằn xuống nỗi bối rối trong lòng. Cô vội đi tới trước mặt Dương Dương, bế cậu bé lên rồi lúng túng nói với Cao Dương Thành: “Sao còn mua nhiều quà vậy! Trẻ con không nên chơi đồ đắt quá, sẽ làm hư nó mất.” Đương nhiên những lời này phần lớn mang hàm nghĩa khách sáo và cảm ơn.
Cao Dương Thành nhìn Hoàng Ngân có vẻ hơi mất tự nhiên, anh nhếch môi cười hờ: “Cô Đỗ chê quà của tôi thì cứ ném đi! Huống chi...” Anh nhìn lướt qua món quà đặt trên tủ đầu giường giống hệt của mình, hờ hững nói: “Đúng là cũng không có giá trị gì!”
“Đừng! Đừng vứt, Dương Dương thích mà!”
Dương Dương vừa nghe vậy, sợ đến đỏ mắt. Cậu bé ôm thật chặt món quà chú Cao tặng, dáng vẻ sợ hãi cứ như ai đó đột nhiên tranh đồ của cậu vậy.
“Tôi còn có việc, về trước đây.” Cao Dương Thành nghĩ, nếu mình còn nán lại trong căn phòng này một giây nữa chẳng khác nào chịu hành hạ! Thì ra con của bọn họ đã được ba tuổi. Sau khi rời khỏi anh, ngay tháng sau Đỗ Hoàng Ngân và Đoàn Vũ Đạt đã có đứa con thuộc về bọn họ.
Không thể không nói, cho dù đã qua bốn năm, nhưng chuyện này đối với anh vẫn như một cái gai đâm sâu vào lòng, không tài nào rút ra được.
Sự tồn tại của Tiểu Dương Dương luôn nhắc nhở anh rằng, Đỗ Hoàng Ngân từng phản bội anh là sự thật!
Cao Dương Thành ra khỏi phòng bệnh ngột ngạt. Trái tim anh chưa bao giờ bị đè nén đến như vậy. Anh lấy khăn giấy lau kem trên mặt mình, trong đầu lại hiện lên hình ảnh vừa xảy ra trong phòng bệnh. Hai người ôm nhau mờ ám trên giường, nụ hôn thành kính, và còn tiếng gọi “ba mẹ” nóng bỏng của cậu nhóc.
A!
Thì ra Đỗ Hoàng Ngân luôn miệng nói người thân bị bệnh nặng là con trai của cô và Đoàn Vũ Đạt!
Nếu là vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng.
Làm một người mẹ, quả thật cô có thể làm được bất cứ chuyện gì từ bán rượu, bán bao cao su cho đến bán thân chỉ vì con trai mình. Thảo nào trên bụng cô có một vết sẹo, hiển nhiên đó là dấu vết sinh nở, vậy mà anh lại không nghĩ tới.
Cũng khó trách hôm đó Khuất Mỹ Hoa nói Đỗ Hoàng Ngân và Đoàn Vũ Đạt đang chuẩn bị sinh con!
Đúng vậy, phương pháp cứu con trai tốt nhất chính là sinh thêm một đứa nữa!
Đột nhiên Cao Dương Thành hiểu ra tại sao Đỗ Hoàng Ngân lại sợ mang thai con của anh đến vậy! Vì cứu con trai mình, đương nhiên cô chỉ có thể mang thai giọt máu của Đoàn Vũ Đạt! Mà anh và cô, nói khó nghe một chút chính là thỏa mãn dục vọng mà!
Vốn dĩ chỉ là một giao dịch, chỉ tại mình anh coi nó là thật mà thôi.
Cao Dương Thành đút hai tay vào túi áo khoác, mặt vô cảm đi về bãi đậu xe. Anh cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng không khí lạnh lẽo toát ra trên người đã bán đứng nỗi lòng anh.
“Bác sĩ Cao!” Đột nhiên một giọng nói quen thuộc gọi anh từ đằng sau. Ngoại từ Đỗ Hoàng Ngân ra thì còn là ai được nữa.
Cao Dương Thành phớt lờ tiếp tục đi về phía trước.
“Bác sĩ Cao!”
Hoàng Ngân vẫn đuổi theo. Cô chặn anh lại rồi đưa tờ khăn giấy cho anh, song bấy giờ mới phát hiện gương mặt tuấn tú kia đã chẳng còn dấu vết của kem bơ từ lâu rồi.
Cao Dương Thành nhướng mày nhìn khăn giấy trong tay cô, anh cười lạnh, nói với giọng châm chọc: “Mất công đuổi theo đến tận đây chỉ để đưa một tờ giấy thôi à? Không sợ chồng cũ ghen sao?”
Hoàng Ngân lúng ta lúng túng thu tay lại, hơi ái ngại: “Xin lỗi vì đã để Dương Dương bôi kem vào anh.”
“Đỗ Hoàng Ngân, suốt này nói câu xin lỗi, cô có thấy phiền không?” Cao Dương Thành hơi bực bội. Bởi vì chẳng ai thích nghe hai từ xin lỗi kia. Sau khi đã bị tổn thương mới nói hai tiếng xin lỗi thì có tác dụng quái gì.
Hoàng Ngân lặng lẽ hít sâu, trong lòng bỗng dưng buồn bực. Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng lại bị nghẹn nơi cổ họng, chẳng thể thốt nổi một câu.
“Cảm ơn anh đã chăm chút chuẩn bị quà cho Dương Dương, nó rất thích.”
Nghe Hoàng Ngân nói xong, Cao Dương Thành chỉ nhếch môi cười lạnh, không buồn tiếp lời.
Hoàng Ngân cũng không biết nên nói gì, cô có nên hỏi anh chuyện kết hôn không nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, cô không có tư cách để hỏi anh.
“Vậy... không có chuyện gì nữa, tôi đi vào trước đây. Anh nhớ lái xe cẩn thận.” Hoàng Ngân dứt lời liền lướt qua Cao Dương Thành, định bụng rời đi.
“Chờ một chút.” Cao Dương Thành cất giọng lạnh băng gọi Hoàng Ngân lại.
Hoàng Ngân quay đầu, khó hiểu nhìn anh.
Cao Dương Thành đút hai tay vào túi, đôi mắt lạnh lẽo, khóe môi mỉm cười hờ hững: “Đỗ Hoàng Ngân, cô hãy nói đi, rốt cuộc cô tiếp cận tôi với mục đích gì?”
Hoàng Ngân giật mình. Nụ cười nghiêm túc trước mặt và đôi mắt lạnh lẽo vô cùng tựa con dao sắc bén có thể phanh ngực cô bất cứ lúc nào.
“Rốt cuộc cô tiếp cận tôi với mục đích gì?” Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, cau mày hỏi lại cô, giọng nói càng thêm phần rét lạnh. Anh nhấc chân đi về phía cô, hơi thở băng giá phả lên người Hoàng Ngân khiến cô run cầm cập.
“Anh có ý gì?” Hoàng Ngân khó hiểu nhìn anh đăm đăm.
Cao Dương Thành tóm lấy cổ tay cô, hất mạnh làm cả người Hoàng Ngân nằm lên đuôi xe và bị anh đè lên.
Bị đập như vậy, tấm lưng cô đau ê ẩm, Hoàng Ngân khó khăn thở dốc, tức giận trợn trừng mắt nhìn Cao Dương Thành: “Anh muốn làm gì?”
“Đỗ Hoàng Ngân, tôi nên hỏi cô câu này mới phải!”
Cao Dương Thành ngang ngược bóp cằm cô: “Đừng nói với tôi là Đoàn Vũ Đạt không cho con của cô tiền chữa bệnh đấy nhé! Cô muốn lấy thứ gì từ tôi? Tiền ư? Đoàn Vũ Đạt thiếu mấy đồng bạc kia ư?”
Hoàng Ngân cắn môi, sắc mặt trắng bệch.
Cô hít sâu, gật đầu: “Phải, anh ấy không thiếu mấy đồng bạc kia, nhưng... tôi thiếu! Nếu không phải anh ấy một mực cáng đáng tiền chữa trị cho Dương Dương, làm sao tôi có thể gắng gượng được đến bây giờ.”
Hoàng Ngân cụp mắt, những gì cô nói đúng là sự thật. Cô nợ tiền Đoàn Vũ Đạt, nợ nhiều không sao kể xiết, nhiều đến nỗi cô có kiếm mấy chục năm cũng không trả nổi.
Hoàng Ngân ngang ngạnh ngẩng đầu lên rồi cười nhạt, ánh mắt thê lương khiến người ta đau lòng: “Anh còn nhớ tôi từng kể giấc mơ của tôi cho anh không?”
Nói đến giấc mơ của mình, ánh mắt Hoàng Ngân tràn ngập niềm tin và chân thành.
Con ngươi Cao Dương Thành co lại.
Giọng Hoàng Ngân nhẹ nhàng tinh tế kể về giấc mơ của mình, như thể sợ nói to sẽ quấy nhiễu giấc mơ đẹp còn chưa chắp cánh thành hiện thực ấy.
“Tôi đi vào một quán cà phê sách trong thị trấn nhỏ yên tĩnh, đẩy cánh cửa sổ trong quán cà phê ra, đằng trước là một biển hoa màu tím. Những người ngồi trong quán đắm mình trong ánh nắng, tay cầm sách và lặng lẽ hưởng thụ từng giây từng phút tươi đẹp trôi qua. Tiếng đàn dương cầm du dương bên tai họ, mà bên chiếc đàn dương cầm chính là tiểu thiên sứ Hướng Dương của tôi đang lướt tay trên những phím đàn...”
Hoàng Ngân nói tới đây, mắt đã ướt đẫm.
“Biển hoa và Dương Dương là giấc mơ của tôi. Mà mơ ước của Dương Dương chính là tương lai nó được sống với cây đàn piano. Vì nó, tôi phải trả giá hết thảy để chắp cánh cho giấc mộng của mình, cho con trai một tương lai tươi đẹp nhất. Thế nhưng mẹ của nó là tôi đây lại thiếu đôi cánh đó...” Mà đôi cánh đó chính là tiền!
Từng có đợt Hoàng Ngân rất nỗ lực muốn kiếm thật nhiều tiền. Cô muốn chữa bệnh cho Dương Dương, muốn cố gắng hoàn thành giấc mơ của mình, muốn mua cho Dương Dương một cây đàn piano, muốn thuê thầy giáo dạy đàn tốt nhất cho con mình, cũng muốn dẫn cậu bé đi qua từng ngày trong giấc mơ lãng mạn này...
Nhưng giấc mơ của cô lại bị thực tế bẻ gãy cánh hết lần này đến lần khác. Không bay cao được mà cũng chẳng nhúc nhích được...
Đôi mắt đen như mực của Cao Dương Thành trở nên tối tăm, cái lạnh xâm chiếm đáy mắt anh cho đến khi sương tuyết trải rộng, đủ để đóng băng hết thảy.
Giấc mơ biển hoa của cô từng có anh. Mà hôm nay anh đã không còn ở đấy, lại thành chiếc cầu nối cho cô hoàn thành ước mơ của mình.
Cao Dương Thành thâm trầm nhìn Đỗ Hoàng Ngân trước mặt, đột nhiên anh cực kỳ hận cô. Tròng mắt anh thít lại, anh cúi đầu hé môi, cắn mạnh lên cổ Hoàng Ngân.
“A...” Hoàng Ngân đau đến mức hét to, hai tay đẩy ngực Cao Dương Thành ra: “Anh làm gì thế! Đau quá! Đau quá!”
Cao Dương Thành giữ chặt hai tay Hoàng Ngân, cô càng kêu đau, anh càng cắn cô mạnh hơn. Dường như anh đang trút hết những yêu hận bị đè nén trong lòng nhiều năm qua lên người cô, đồng thời trừng phạt sự do dự và ích kỷ của cô.
Bốn năm trước, cô do dự giữa hai người đàn ông, mà bốn năm sau cô vẫn vậy!
Cô chơi đùa anh không biết chán, luôn không chú ý đến cảm nhận của anh. Cô cũng chẳng buồn hỏi xem trái tim của anh có biết đau hay không!
“Đau...”
“Cao Dương Thành, đau quá... Anh điên à, mau thả tôi ra! Thả tôi ra, đau quá... Hu hu...” Hoàng Ngân đau đến mức co quắp trong lòng anh, ngay cả lúc nói chuyện, bờ môi cũng run run.
Cao Dương Thành chán ghét đẩy cô ra, đôi môi anh còn dính vết máu loang lổ của cô. Anh hờ hững đưa tay lau đi, nhìn Hoàng Ngân mặt mũi trắng bệch với ánh mắt lạnh căm, cười khẩy: “Thật hiếm khi cô cũng biết đau đấy!”
Hoàng Ngân đỏ mắt nhìn anh, đang định nói gì đó thì anh đã lên tiếng trước.
“Đỗ Hoàng Ngân, từ hôm nay trở đi, giao dịch của chúng ta hoàn toàn kết thúc!” Giọng anh vừa nhanh vừa dứt khoát.
Hoàng Ngân chết lặng, đầu óc gần như ngừng hoạt động.
Cao Dương Thành nói xong thì đi lướt qua cô, mở cửa xe rồi ngồi lên, sau cùng đóng sầm cửa lại.
Bấy giờ Hoàng Ngân mới tỉnh táo lại, vội vàng gõ cửa xe anh: “Cao Dương Thành, Cao Dương Thành...”
Nhưng Cao Dương Thành chẳng buồn ngó ngàng đến cô nữa, cứ thế khởi động xe rồi phóng đi như gió lốc, khiến Hoàng Ngân đang bám vào xe ngã nhào xuống đất, đau đến mức nước mắt cô suýt nữa trào ra.
Qua kính chiếu hậu, Cao Dương Thành nhìn thấy rõ ràng cảnh cô đang chật vật ngồi dưới đất.
Đôi mắt tối tăm như đầm nước sâu hút ánh lên vẻ thương tiếc thoáng qua. Anh buộc phải mở to mắt, để thứ tình yêu nực cười kia đừng lan tràn thêm nữa.
Cao Dương Thành đạp chân ga hết mức, chiếc xe như tên lửa lao ra khỏi bệnh viện, nhanh chóng len lỏi giữa dòng xe cộ chật như nêm cối.
Tiếng săm lốp xe cọ xát với mặt đất phát ra tiếng “két” kinh người. Cao Dương Thành đột ngột phanh gấp, dừng xe lại bên đường.
“Chết tiệt!” Lồng ngực anh lên xuống kịch liệt, khó mà che giấu cơn tức giận và nỗi oán hận đang trào dâng nơi đáy lòng.
Anh buồn bực rút một điếu thuốc lá từ trong hộp ra, châm lửa rồi rít vài hơi để xoa dịu cảm giác khó chịu trong lòng. Anh mệt mỏi tựa đầu vào ghế, tròng mắt đen nhánh thâm trầm và đục ngầu bị khói thuốc bao phủ.
Đỗ Hoàng Ngân, Đoàn Vũ Đạt...
Hai cái tên này luôn đi liền với nhau, tựa như một lời nguyền chiếm lấy toàn bộ lý trí anh. Nó cũng giống như một chiếc cưa điện, cứa vào trái tim sắt thép của anh.
Bốn năm trước, anh không thể nào tin nổi Đỗ Hoàng Ngân suốt ngày kề cận theo đuôi anh lại thật sự phản bội anh...
Trí nhớ anh như dòng thác lũ quay trở về bốn năm trước.