Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 60: Sau này cách xa mỹ hoa ra một chút




Cô vội vàng nhét áo gió vào trong ngực anh, ánh mắt né tránh, không dám nhìn anh ở đối diện nữa, cả gương mặt đỏ rực như cà chua chín: "À, cảm ơn anh đã đi truyền dịch với tôi, cảm ơn anh đã đưa tôi về... Còn nữa, cảm ơn áo của anh..." 

Hoàng Ngân liên tiếp nói một loạt câu cảm ơn. 

Cao Dương Thành nhận lấy áo gió của mình từ trong tay cô, nhưng lại bắt được bàn tay ấm áp nhỏ bé của cô dưới lớp áo gió dễ như trở bàn tay. 

Trong lòng bàn tay cô, tất cả đều là mồ hôi mỏng. 

Trong lòng Hoàng Ngân hoảng sợ, trong mắt nổi lên một lớp sương mù ửng đỏ, bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay anh giãy một cái, đổi lại lại là anh nắm chặt lại như giở trò xấu. 

Hoàng Ngân ngước mắt, vô tội nhìn anh. 

Mà sự vô tội yếu đuối kia lại đánh trúng vào tim Cao Dương Thành, anh phát hiện ra mình lại ham muốn cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay kia, khiến anh không nỡ buông tay. 

“Cao Dương Thành…” 

Hoàng Ngân khẽ giãy giụa một cái, gương mặt lộ ra vẻ lúng túng, hơi ngượng ngùng. 

Cao Dương Thành nắm chặt lấy bàn tay cô, sau đó buông tay cô ra. 

Hoàng Ngân vội vã thu tay lại, vẫn còn hơi ngượng ngùng: "Tôi về trước đây, anh... đi đường cẩn thận, lái xe chậm thôi." 

Cao Hoàng Dương dựa đầu vào lưng ghế, không nhìn cô, chỉ khẽ nói: “Tôi hơi mệt.” 

Giọng anh hơi khàn, không khó để nghe ra mấy phần uể oải. 

Hoàng Ngân đau lòng nhìn anh một cái, trong lòng hơi áy náy: “Xin lỗi anh, là tôi làm lỡ mất thời gian nghỉ ngơi của anh.” 

Nói rồi, cô lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua thời gian: “Đã ba giờ rồi sao?” 

Cô gãi đầu, hơi ảo não: “Vậy mà tôi lại ngủ một thời gian dài như vậy! Ôi, sao anh không gọi tôi tỉnh dậy sớm một chút!” 

Cao Dương Thành không trả lời cô, chỉ nghiêng đầu nhìn cô, khoé miệng tựa như còn chứa đựng nụ cười nhạt. 

“Làm sao bây giờ? Hình như tôi không lái xe nổi nữa.” 

Hoàng Ngân thấy hơi có lỗi, trong lòng tràn đầy sự ấm áp anh cho. 

Suy nghĩ một chút, cô cũng học dáng vẻ của anh, hơi nghiêng đầu dựa lưng vào ghế ngồi, mắt lẳng lặng nhìn anh: “Hay là tôi ở đây với anh để anh nghỉ ngơi một lát trước nhé.” 

Ý cười nơi khoé miệng Cao Dương Thành càng thêm sâu. 

Anh muốn cô ở lại, nhưng lời nói ra lại ngược lại. 

“Đùa cô thôi, về ngủ đi!” 

Anh đưa tay vỗ nhẹ lên má phải của Hoàng Ngân như đang dỗ một đứa trẻ. 

Một động tác lơ đãng lại tràn đầy sự cưng chiều khiến Hoàng Ngân kinh ngạc. 

Giây phút kia dường như lại trở về bốn năm trước, trở về những năm tháng anh nuông chiều mình trong lòng bàn tay kia! 

Lòng Hoàng Ngân căng thẳng, đau đớn kéo tới, bén nhọn. 

Thấy Hoàng Ngân không nhúc nhích, Cao Dương Thành lại thúc giục cô: “Nhanh lên nào, đi về đi, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi nữa.” 

Sao anh nỡ để cô ở lại đây cùng chịu giày vò với anh chứ! 

Hoàng Ngân không yên tâm nhìn anh: “Vậy anh thật sự vẫn có thể lái xe sao? Mệt mỏi mà lái xe sẽ rất nguy hiểm đó.” 

“Vậy cô có muốn tiễn tôi về không?” 

Cao Dương Thành lập tức tiếp lời hỏi cô, nơi khoé miệng vẫn là nụ cười nhạt ấy. 

"..." 

Mặt Hoàng Ngân đỏ lên: “Không cần đâu, kỹ thuật lái xe của tôi kém, vậy… tôi xuống trước đây.” 

“Ừ, ngủ ngon.” 

"Ngủ ngon.” 

Hoàng Ngân đẩy cửa ra, xuống xe. 

Cửa mới khép lại, cửa sổ xe lại bị Hoàng Ngân gõ. 

Cao Dương Thành hạ cửa sổ xe xuống, không hiểu nhìn cô: “Sao vậy?” 

“Sau khi về đến nhà, anh gửi tin nhắn cho tôi nhé.” 

Hoàng Ngân hơi không yên tâm về anh. 

“Được.” 

Cao Dương Thành cong khóe miệng. 

“Vậy tôi đi vào trước đây, anh cũng mau đi về đi.” 

“Ừ.” 

Cao Dương Thành gật đầu, ánh mắt lướt qua cô, nhìn con ngõ nhỏ đen như mực sau lưng cô, đôi mày kiếm khẽ chau lại: “Chỗ này cách nhà cô bao xa?” 

“Không xa, năm phút đi đường mà thôi.” 

Cao Dương Thành nghe xong, nhíu mày, sau đó mở cửa xe ra, đôi chân dài bước ra, xuống xe. 

Hoàng Ngân lẳng lặng nhìn anh. 

“Đi thôi, tôi đưa cô đến dưới tầng.” 

Nói rồi, anh cất bước, dẫn đầu đi về phía trước. 

Hoàng Ngân vội vàng đuổi theo, cùng biến mất vào con ngõ nhỏ đen như mực theo dáng người mạnh mẽ của anh: “Thật ra không cần đâu, mỗi ngày tôi đều đi về như vậy.” 

“Cô không sợ sao?” 

Cao Dương Thành hỏi cô, sau đó đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Hoàng Ngân một cách chính xác. 

Tim Hoàng Ngân đập mạnh, cơ thể hơi cứng lại, trong chớp mắt, bàn tay nhỏ bé đã căng thẳng đến mức đổ ra một lớp mồ hôi mỏng. 

Rõ ràng cô muốn chống cự nhưng toàn thân cô dường như không thể rút ra được chút sức lực nào để từ chối sự gần gũi ấm áp này của anh. 

Trong lúc nhất thời, cô cứ ngây ngô để anh nắm lấy như vậy, một đường đi vào trong ngõ nhỏ. 

Trong giây phút ấy, Hoàng Ngân hy vọng biết bao nhiêu, rằng thời gian chậm lại một chút, chậm lại một chút nữa… 

Để bọn họ cứ nắm tay nhau như vậy, từ từ, từ từ đi tiếp, một đường đi đến bạc đầu, đi đến điểm cuối của sinh mệnh. 

Nghĩ đến đây, lòng Hoàng Ngân đắng chát, khoé mắt không tự chủ được lại ẩm ướt. 

“Đang nghĩ gì vậy?” 

Bỗng nhiên, Cao Dương Thành hỏi cô. 

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô như tiếng đàn êm tai, khiến cô hơi hoảng hốt. 

“Không có gì.” 

Hoàng Ngân vội vàng lắc đầu. 

Trước mắt xuất hiện một chút ánh sáng ảm đạm, cô rút tay mình từ trong tay anh về không chút dấu vết, mấp máy môi, mỉm cười: “Tôi đến rồi.” 

Cao Dương Thành nhìn ngôi nhà tạm bợ trước mắt, chau mày, không thể tin nổi nhìn Hoàng Ngân: “Đoàn Vũ Đạt để cô ở đây?” 

“Không, không phải.” 

Hoàng Ngân nói hơi ấp úng, cô đút hai tay vào túi sau quần jeans: “Mẹ tôi và em tôi ở đây.” 

Đôi mày kiếm của Cao Dương Thành cau lại: “Cô không ở cùng Đoàn Vũ Đạt mà lại ở cùng mẹ cô?” 

Ánh mắt tìm tòi của anh càng ngày càng âm trầm, nhìn chằm chằm Hoàng Ngân như đang nghiên cứu một con chuột bạch: “Đỗ Hoàng Ngân, cô thế này sẽ khiến tôi cảm thấy thật ra cô và Đoàn Vũ Đạt sống không tốt chút nào!” 

Sắc mặt Hoàng Ngân khẽ cứng lại, cô liếm môi, suy nghĩ hồi lâu mới tìm ra một lý do: “Anh cũng biết công việc của anh và Vũ Đạt rồi mà, bình thường bận tới mức thời gian ở nhà cũng rất ít…” 

“Lời này của cô đang ám chỉ tôi bình thường cô khá cô đơn?” Cao Dương Thành nhướn cao đôi lông mày rậm. 

“Không, tôi không có ý đó.” Hoàng Ngân vội vàng xua tay, đỏ mặt giải thích: “Anh cũng biết ở Thành Bắc anh ấy có một căn biệt thự, nhưng bình thường thời gian anh ấy ở nhà rất ít, một mình tôi ở cũng sợ, vì vậy khi Vũ Đạt không có ở đây, tôi lại quay về nhà mình.” 

Lòng Cao Dương Thành hơi trầm xuống, ánh mắt trong nháy mắt lạnh thêm mấy phần. 

Cô sợ tối sao? Cô không sợ. Con ngõ nhỏ tối tăm như vậy mà cô còn dám đi một mình thì cô còn sợ gì? Cô sợ cô đơn, sợ cảm giác hư vô lạnh lẽo khi không có Đoàn Vũ Đạt kề bên hả? 

Nghĩ tới những điều này, không hiểu sao trong lòng anh thấy hơi ngột ngạt. 

“Tôi đi vào trước, anh mau về nghỉ ngơi cho khoẻ đi.” 

“Ừ.” 

Cao Dương Thành lạnh nhạt ừ một câu. 

“Tạm biệt.” Hoàng Ngân vẫy tay, sau khi nói tạm biệt, cô vội vã đi vào rồi biến mất nơi hành lang. 

Đứng trên tầng, Hoàng Ngân kinh ngạc nhìn dáng người cô độc dưới tầng một, mãi đến khi anh hoàn toàn hoà vào trong màn đêm, cô mới không nỡ thu lại ánh mắt. 

Trong lòng bàn tay dường như còn lưu lại nhiệt độ của anh, ấm áp đến mức khiến trái tim cô không ngừng loạn nhịp. 

*** 

Tan việc, Hoàng Ngân vội vàng tới bệnh viện, Dương Dương vẫn còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, không được nhìn, Hoàng Ngân chỉ có thể ngồi bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt cùng cậu bé. 

“Chị, chị…” 

“Thanh Nga, sao em lại đến đây?” 

Đỗ Thanh Nga mang theo hộp cơm đi đến chỗ Hoàng Ngân: “Em đến đưa cơm cho chị, còn nóng đó, chị mau ăn đi.” 

Trong lòng Hoàng Ngân rất cảm động: “Đợi lát nữa chị tùy tiện ăn gì đấy là được rồi, sao phải cố ý mang cơm tới làm gì.” 

“Mẹ nói chị bị bệnh, không thể ăn ở bên ngoài nên kêu em đưa cơm tới cho chị.” Đỗ Thanh Nga nói xong bèn đứng dậy đi đến gần cửa phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn Dương Dương bên trong qua cửa sổ thủy tinh, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại: “Chị, bác sĩ nói khi nào thì Dương Dương có thể ra ngoài?” 

Hoàng Ngân lắc đầu, tâm trạng hơi cô đơn: “Tạm thời vẫn chưa biết, còn phải xem tình hình, Dương Dương lúc tốt lúc xấu…” 

Hoàng Ngân thấp giọng thở dài, trong lòng lại nặng nề hơn. 

Đỗ Thanh Nga ngồi xuống bên cạnh Hoàng Ngân, cũng thở dài: “Chị nói xem chuyện ghép tủy này khó đến vậy sao? Đến bây giờ vẫn không có tin tức gì.” 

Lời nói của Đỗ Thanh Nga lại một lần nữa khiến Hoàng Ngân nhớ đến Cao Dương Thành. 

Người đàn ông có thể tạo ra tỷ lệ 25% cho Dương Dương cùng cô kia, cô có nên thật sự thử một lần? 

Hoàng Ngân không có ý kiến gì. 

“Đúng rồi, chị, chị đoán xem sáng nay đi làm em gặp được ai ở dưới tầng?” 

Lúc Đỗ Thanh Nga nói những lời này, ánh mắt loé lên nét vui vẻ. 

“Ừ?” 

Hoàng Ngân ngờ vực nhìn cô ấy. 

“Sao chị lại không đoán được ra!” Đỗ Thanh Nga cố ý khiến người khác tò mò, qua một hồi lâu mới cười hì hì nói: “Là bác sĩ Cao.” 

"Bác sĩ Cao?” Hoàng Ngân giật mình: “Cao Dương Thành?” 

Lẽ nào tối qua anh không lái xe về mà ngủ trên xe cả đêm? 

"Đúng vậy!" Đỗ Thanh Nga gật đầu liên tục: “Chị cũng không ngờ phải không? Lúc em nhìn thấy anh ấy cũng ngớ người ra hồi lâu. Xe của anh ấy đỗ ở trong con ngõ nhỏ trước nhà chúng ta, hình như anh ấy ngủ trong xe cả đêm! Chị, chị nói xem sao anh ấy lại đến gần nhà chúng ta nhỉ? Kỳ lạ quá, lẽ nào anh ấy có bạn trong khu nhà chúng ta? Nếu là như vậy thì quá tốt rồi, lần sau em còn có thể ra tay từ chỗ bạn anh ấy, đến gần anh ấy! Ôi, đúng rồi, chị, chị vẫn không biết phải không, bác sĩ Cao vẫn chưa kết hôn đâu! Nhắc đến cũng thật sự buồn cười, ngày kết hôn đó, ông nội của Khuất Mỹ Hoa lại đi mất, chị, chị nói xem đây có phải là ý trời hay không?” 

Đỗ Thanh Nga nói một thôi một hồi, Hoàng Ngân nghe đến mức mơ hồ. 

Hoàng Ngân đột nhiên nghĩ đến, nếu mình thật sự sinh thêm một đứa bé nữa với Cao Dương Thành, vậy còn Đỗ Thanh Nga? Thanh Nga có thể chấp nhận không? Đối với cô ấy mà nói, có phải đây cũng là một loại tổn thương lớn hay không? 

Hoàng Ngân đột nhiên cảm thấy đầu hơi đau. 

Nhưng nháy mắt, cô lại nhận ra một việc, cô quay đầu, khó hiểu nhìn cô ấy: “Thanh Nga, sao em biết chuyện bác sĩ Cao chưa kết hôn?” 

Đỗ Thanh Nga nhún vai: “Khuất Mỹ Hoa nói.” 

Hoàng Ngân nhíu mày: “Cô Khuất không phải đang ở thành phố S sao?” 

“Đúng vậy, cô ta gọi điện thoại nói với em.” 

Đôi lông mày thanh tú của Hoàng Ngân nhíu lại sâu hơn, trong lòng bỗng dựng lên vẻ đề phòng: “Rốt cuộc là chuyện gì? Sao em lại có số điện thoại của cô ta? Em thân với cô ta lắm sao? Hai người bình thường vẫn thường xuyên liên lạc? Còn quan hệ, quan hệ thế nào?” 

Đỗ Thanh Nga đột nhiên bị Hoàng Ngân ập tới hỏi nhiều như vậy, nhất thời ngẩn người ở đó, rất lâu sau cũng vẫn chưa hoàn hồn, sau đó dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm chị mình: “Chị, chị làm sao vậy? Không phải em chỉ liên lạc với Khuất Mỹ Hoa thôi hay sao, chị căng thẳng như vậy làm gì? Chị sợ cô ta còn ăn thịt được em hay sao?” 

“Vậy em trả lời câu hỏi của chị trước đã.” Vẻ mặt Hoàng Ngân căng thẳng nhìn cô ấy. 

“Em với cô ta còn có thể có quan hệ thế nào? Cô ta là tình địch của em mà! Em có thể tốt với cô ta hay sao? Có điều, nói thật ra con người cô ta cũng không tệ, bình thường em khó chịu với cô ta vài câu, cô ta cũng không để bụng, còn tỏ thái độ thánh thiện nữa. Trước kia em không quan tâm đến cô ta, nhưng mấy ngày trước cô ta còn thường xuyên đến tiệm đồ ngọt của tụi em ăn đồ ngọt, vậy nên em với cô ta cũng dần thân thuộc. Thỉnh thoảng sẽ liên lạc với nhau, nhưng cũng không thường xuyên.” 

Thấy thái độ này của Đỗ Thanh Nga, trong lòng Hoàng Ngân thoáng buông bỏ khúc mắc: “Tóm lại nếu em không có chuyện gì, sau này cách xa cô ta ra một chút.”