“Cái gì?!!”
Hướng Tình nghe xong, tay cầm điện thoại của cô phút chốc lạnh ngắt: “Mẹ, mẹ đừng vội, con…bọn con tới ngay!!”
Cúp máy, Hướng Tình ôm lấy Tiểu Bách đang tranh cãi đùa nghịch, nói với Lục Li Dã: “Nhanh lên, anh ôm Tiểu My theo, mau đến bệnh viện nhanh!!”
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Lục Li Dã vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mặt Hướng Tình tái mét: “ Là con có chuyện…”
Lục Li Dã vừa nghe, vội vàng ôm lấy Tiểu My, đến cả đến túi xách cũng không kịp lấy đã xông ra cửa.
Hai đứa nhóc hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thái độ của cô và chú nó thì đoán được là xảy ra chuyện lớn rồi, nên cũng ngoan ngoãn thắt dây an toàn ngồi ở ghế sau, không dám động đậy, ngay cả đến cuộc đấu khẩu vừa rồi cũng chấm dứt luôn.
Suốt dọc đường Lục Li Dã một tay lái xe, tay còn lại nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Hướng Tình, an ủi cô: “Không sao đâu, em đừng lo…”
Sắc mặt Hướng Tình trắng bệch, nhìn Lục Li Dã nói: “Thật sự em rất sợ…”
“Đừng sợ, dù xảy ra chuyện gì, không phải vẫn còn anh ở đây sao?”
Lục Li Dã cố gắng để cho không khí thoải mái hơn.
“Nhưng nếu con của tụi mình…”
“Hướng Tình!”
Lục Li Dã cắt ngang lời Hướng Tình: “Em sớm đã biết mang thai hộ xác suất thành công rất thấp, lúc đó em hứa với anh những gì? Em đã hứa: nếu như thất bại cũng sẽ không để ảnh hưởng đến tâm trạng của mình! Nếu như em vì thất bại mà buồn bực trong lòng thì lần sau anh sẽ không đồng ý nữa.”
“Em xin lỗi…”
Hướng Tình giải thích: “Em biết là tỷ lệ thất bại rất cao, nhưng em vẫn nuôi hy vọng!”
“Nghĩ thoáng một chút, ngoan…mấy chuyện này, tùy vào duyên phận, của mình thì sẽ là của mình, nếu như ông trời không cho, chúng ta miễn cưỡng cũng đâu được! Hơn nữa, bây giờ chúng ta không phải vẫn hạnh phúc vui vẻ sao? Đâu phải vì thiếu đi cái gì thì sẽ không hạnh phúc?”
“…Vâng.”
Hướng Tình gật gật đầu.
Thực chất chỉ là cô không muốn để lại điều gì hối tiếc cho những người bên cạnh yêu thương cô mà thôi!
Hai người rất nhanh đã tới bệnh viện, người mang thai hộ đã vào phòng cấp cứu, theo lời bác sỹ thì đứa bé có khả năng không giữ lại được, bây giờ chỉ đành nghe theo ý trời mà thôi.
Ban đầu Hướng Tình đã nói là sẽ không buồn, nhưng khi bác sỹ nói đứa bé rất khó giữ được thì nước mắt của Hướng Tình không biết từ đâu đã lăn dài trên má, và bất ngờ, mắt cô nhắm lại và không còn biết gì nữa.
“Hướng Tình!”
“Hướng Tình!! Em sao vậy??”
Lục Li Dã ôm lấy cô chạy nhanh đến phòng cấp cứu.
Bác sỹ vừa kiểm tra cho Hướng Tình xong, mọi người đã lập tức xúm lại: “Bác sỹ, sao rồi ạ?”
“Không sao, chỉ là cô ấy hơi bị kích động! Nhưng mà, cô Lục mang thai, sau này cố gắng đừng để cô ấy bị kích động nữa! Như vậy không tốt cho đứa bé trong bụng …”
“Sao?”
Hoàng Ngân có chút không hiểu rõ lời bác sỹ nói: “Bác sỹ, anh vừa mới nói cái gì? Có…có thai? Ai có thai?”
“Là cô Lục đây, con gái của bà!”
Bác sỹ Lâm chỉ vào Hướng Tình đang nằm trên giường bệnh, nhìn nét mặt kinh ngạc của mọi người, bác sỹ mới sực nhớ: “Hóa ra, mọi người không biết cô Lục đang mang thai à? Đứa bé trong bụng đã được gần hai tháng rồi!”
“Hả??”
Tất cả mọi người nhìn nhau ngơ ngác, rất lâu sau, mới bình tĩnh trở lại, rồi lại tiếp tục ngạc nhiên không dám tin đó là sự thật.
“Bác sỹ Lâm, ông nói vợ tôi mang thai? Ông chắc chắn chứ?”
“Tôi chắc chắn!! Lát nữa sẽ có bác sỹ khoa sản đến kiểm tra lại, tình hình cụ thể, mọi người có thể hỏi bác sỹ bên khoa sản.”
“Dạ dạ!!”
Lục Li Dã vui sướng gật đầu.
Trong phòng bệnh, chỉ có Cao Dương Thành là yên lặng nhất, ông ngồi xuống bên giường bệnh, yên lặng bắt mạch cho cô.
Ông vốn trầm tính, ngay lúc này, gặp phải tình huống như vậy mà vẫn không thấy ông có chút bối rối nào, thậm chí sắc mặt còn có chút trầm tư.
Hoàng Ngân gấp gáp không đợi thêm được nữa, bà liền bước ra khỏi phòng: “Để mẹ đi tìm bác sỹ khoa sản qua đây! Lần này không ai được phép đụng tới cháu tôi nữa, không thì tôi sẽ kiện cho người đó táng gia bại sản mới thôi!!”
Hoàng Ngân liền phóng đi như bay.
Hồi lâu, bác sỹ bên khoa phụ sản đến.
Quả nhiên, sau khi khám lại, bác sỹ xác nhận Hướng Tình đã mang thai!!
Lần này không còn gì nghi ngờ nữa, đây đúng là tin vui động trời đối với gia đình họ.
Trước đó mấy mươi phút, họ vừa nhận được tin dữ, đứa bé trong bụng người mang thai hộ có nguy cơ sảy, bọn họ chưa kịp buồn, thì lại có tin vui có thêm một đứa bé mới gia nhập vào gia tộc của họ… Mọi người thật không biết nên vui hay nên buồn.
“Thật tốt quá, thật tốt quá…”
Hoàng Ngân đứng trước cửa sổ, thành tâm cầu nguyện: “Cám ơn trời đã mang đứa bé này đến cho chúng tôi, thành thật cám ơn…”
“Bác sỹ.”
Cao Dương Thành gọi bác sỹ ra ngoài phòng bệnh.
“Viện trưởng Cao!”
Bác sỹ lễ phép đáp lại.
Cao Dương Thành cũng không nhiều lời với cô, nói thẳng: “Cơ thể của con gái tôi như thế nào, cô hãy nói thật cho tôi biết!”
“…Vâng.”
Bác sỹ gật đầu nói: “Viện trưởng, sức khỏe của con gái ông, chắc ông biết rõ, tử cung của cô ấy hơi mỏng, tỷ lệ mang thai là một phần nghìn, giờ có thai đúng là tin mừng, nhưng có giữ được đứa bé không, đó mới là vấn đề cần lo lắng!”
“Cô biết tôi không thích nghe những lời này!”
Sắc mặt của Cao Dương Thành trở nên lạnh lùng: “Bất kể thế nào đi nữa cũng phải nghĩ cách giữ đứa bé lại! Ngoài ra, tôi không thể không nhắc lại lần nữa, bác sỹ lần trước bị mua chuộc, kết quả bây giờ như thế nào, tôi nghĩ mọi người cũng đã biết rõ, cho nên, tôi không hy vọng chuyện tương tự sẽ xảy ra lần nữa!!”
“Dạ! Sẽ không có chuyện đó đâu ạ, viện trưởng Cao hãy yên tâm.”
“Ừ…”
Cao Dương Thành trầm ngâm trả lời.
“Vậy giờ để tôi cho y tá sắp xếp cho cô Lục nhập viện.”
“Được!”
Bác sỹ đi khỏi, Cao Dương Thành vừa chuẩn bị quay vào phòng bệnh, Hoàng Ngân cũng vừa lúc mới từ trong phòng đi ra.
“Bác sỹ nói sao?”
Bà sốt ruột hỏi chồng mình.
“Có hơi nguy hiểm.”
Cao Dương Thành không muốn giấu vợ mình, sợ bà ôm hy vọng quá, vì dù sao thì đứa bé này tỷ lệ giữ được vẫn rất thấp.
Sắc mặt của Hoàng Ngân hơi thay đổi, gật đầu, cắn môi: “Cũng có thể đoán trước được, dù gì thì tử cung của nó rất mỏng…”
“Hoàng Ngân, em gọi điện thoại cho dì Lý nấu canh bồi bổ cho Hướng Tình, chút nữa kêu chú Trần về lấy!”
“Biết rồi, biết rồi!”
Hoàng Ngân đi sang bên để gọi điện thoại cho bà bảo mẫu.
Trong phòng bệnh, Lục Li Dã ngồi ở bên giường, Hướng Tình mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Không chờ Lục Li Dã lên tiếng, Hướng Tình liền hỏi anh: “Li Dã, con của chúng ta… sao rồi?”
Lục Li Dã nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, cười cười: “Giờ có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?”
Hướng Tình ngẩn người, suy nghĩ: “Vậy nghe tin xấu trước!”
“Tin xấu… là đứa con thụ tinh nhân tạo của chúng ta đã mất rồi…”
Hướng Tình nghe vậy, mắt cô tối lại, khóe mắt hơi đỏ, cô muốn khóc, nhưng lại không muốn Lục Li Dã lo lắng.
“Khoan khóc đã.”
Lục Li Dã lau nước mắt cho cô: “Còn có tin tốt nữa, em muốn nghe không?”
“Anh nói…”
Hướng Tình cố gắng gượng cười.
“Tin tốt là…bác sỹ nói, chúng ta có con rồi!”
Ánh mắt Lục Li Dã nhìn Hướng Tình thật chân thật, như đang cháy lên niềm vui hạnh phúc.
“Gì… anh nói vậy ý gì??”
Hướng Tình nhíu mi, thắc mắc nhìn anh: “Chúng ta có con rồi là sao?”
Hướng Tình nín thở hỏi anh.
“Bác sỹ nói… em mang thai rồi!!”
Lục Li Dã vừa nói xong, môi anh nở nụ cười hạnh phúc.
Mắt Hướng Tình trừng to như muốn nổ ra, cái miệng nhỏ của cô há to, nhưng không lên tiếng được.
Một lúc lâu sau…
“Bác sỹ nói, em…em có thai?!! Sao như vậy được? Li Dã, anh có nghe nhằm không, hay là, anh nói vậy để em đỡ buồn?”
Hướng Tình không tin.
Không phải không muốn tin tưởng, mà là đó là chuyện không thể tin được, đến nghĩ còn không nghĩ dám tới!!
Cô có thai??!!
Đối với cô mà nói, đây là chuyện xa xôi viễn vong biết chừng nào, sao cô dám nghĩ tới được? Nói gì đến hy vọng… “Là thật!!”
Câu trả lời chắc nịch của Lục Li Dã cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô: “Là do bác sỹ nói, thật trăm phần ngàn!! Em xem, đây là hình siêu âm màu của em! Bác sỹ nói đứa bé phát triển rất tốt, nhưng mà em không được kích động, cho nên chúng ta phải tịnh dưỡng một thời gian! Có thể tạm thời phải ở trong bệnh viện một thời gian, được không?”
Không khó để nhìn ra Lục Li Dã cũng đang rất kích động.
Hướng Tình lại kích động muốn khóc, nhìn tấm ảnh siêu âm trong tay để phía trước ngực, nước mắt trong chốc lát đã lăn dài trên má: “Li Dã, đây đúng thật là tin vui động trời…”
“…Ừ, đúng!! Cho nên ông trời cũng thương chúng ta.”
Bất giác Lục Li Dã đưa tay xoa xoa chiếc bụng còn chưa nhô lên của cô.
Thật sự không thể tin được, ở chỗ này, có một sinh mệnh mới đang nảy mầm… “Bác sỹ nói em phải nằm viện sao?”
Hướng Tình nhìn anh với đôi mắt đầy nước, lo lắng hỏi: “Có phải con có vấn đề gì không? Hay là do tử cung của em quá mỏng, cho nên có chút nguy hiểm…”
“Em đừng lo lắng quá, ở trong bệnh viện, bác sỹ sẽ chăm sóc em thật tốt, em chỉ cần chuyên tâm dưỡng thai, được không?”
“Dạ!!”
Hướng Tình gật đầu, nở nụ cười: “Anh yên tâm, em sẽ duy trì tâm trạng thật thoải mái, anh không cần lo lắng cho em, em biết, tâm trạng của em tốt, thì mới có hứng ăn, mà có hứng ăn nhiều thì em bé trong bụng mới đủ dinh dưỡng, đủ dinh dưỡng thì em bé mới khỏe!”
Không biết tại sao, nhưng bỗng nhiên Lục Li Dã có chút cảm động.
Cảm động trên đời này có thứ vĩ đại nhất chính là tình yêu thương của mẹ.
Đứa bé…là món quà mà Hướng Tình mong chờ nhiều năm nay, nay có rồi, trong lòng anh bỗng cảm thấy có chút cay cay, nồng nồng, đau lòng giùm cô, vì anh biết mấy năm qua không hề dễ dàng đối với cô.
Anh yêu thương xoa đầu cô, giọng khàn khàn khen cô: “Ngoan…”
Chuyện mang thai hộ coi như đã kết thúc.
Còn Hướng Tình thì lại trở thành tâm điểm như viên ngọc quốc bảo của cả hai gia đình Cao-Lục.
Lý Vân Họa vừa biết tin con dâu mang thai, liền từ thành phố S dọn qua thành phố A, bỏ một mình chồng bà ở lại thành phố S.
Thực chất Lục Thanh Lâm cũng muốn đi chung, nhưng đành bất lực vì công việc quá bận bịu, hơn nữa ông đi theo thì cũng không giúp được gì, theo đúng như lời Lý Vân Họa nói: ông đi theo chỉ làm vướng chân vướng tay, càng thêm phiền phức mà thôi.
Cho nên Lục Thanh Lâm chỉ còn cách mỗi cuối tuần đều đi thành phố A một chuyến, thăm vợ, thăm con, mà quan trọng nhất là thăm cô con dâu và đứa cháu trong bụng cô bé!