Lục Ly Dã nghiêm mặt: "Em không phải con dâu tương lai của nhà anh sao? Chẳng lẽ em còn hy vọng cậu đây cưới người khác?"
Hướng Tình cắn môi dưới, giương mắt nhìn Lý Vân Họa ở đối diện đang nhìn chằm chằm bọn họ thì thầm, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy: "Mỗi ngày bác gái đều ngóng trông anh có thể sinh cho bác ấy một đứa cháu, nhưng em bây giờ..."
"Vấn đề lại vòng trở lại!"
"Không phải em muốn vòng lại, nhưng đây quả thật chính là vấn đề tồn tại giữa hai chúng ta!"
Đây là vấn đề mà dù cô muốn trốn cũng trốn không thoát!
Cho dù bây giờ hai người họ gạt ba mẹ anh đi đăng ký kết hôn, vậy thì thế nào? Bọn họ có thể giấu diếm cả đời sao? Đến lúc đó không thể sinh con, nói không chừng lại tạo ra chuyện gì không vui.
Hơn nữa đây vốn không phải là chuyện đơn giản, chỉ nói qua vài câu là xong, nói khó nghe một chút, đây là khiến cho nhà người ta đoạn tử tuyệt tôn, trong lòng Hướng Tình sao có thể an ổn được?
"Được! Anh đồng ý với em, đợi anh thành thật nói chuyện với ba mẹ, được không?"
"...Được."
Thật ra Hướng Tình có chút sợ hãi.
Cô có chút không đành lòng nhìn vẻ mặt thất vọng của bác gái, mình chiếm lấy con trai của họ, dù ít dù nhiều cũng có chút ích kỷ.
Cả một ngày nay, tâm trạng của Hướng Tình nặng nề giống như đeo chì, làm chuyện gì cũng không có hứng thú, cũng không thể nặn ra dù chỉ một nét cười.
Sau khi ăn cơm trưa, Lý Vân Họa thừa dịp Hướng Tình lên tầng nghỉ trưa, đi tìm con trai của mình nói việc nhà.
"Hôm nay Hướng Tình sao vậy? Dường như tâm trạng vô cùng không tốt? Sao vậy? Là do tới nhà mình khiến con bé không vui sao?"
"Không phải đâu, mẹ đừng đoán linh tinh!"
"Vậy con bé làm sao vậy? Bộ dáng tâm sự nặng nề, mẹ làm người bề trên cũng không thể hỏi nhiều, sợ con bé chê mẹ lắm chuyện."
Lý Vân Họa vô cùng quan tâm cô con dâu tương lai này của mình.
"Mẹ, con có chuyện này muốn nói với mẹ."
Thật ra, Lục Ly Dã cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Chuyện này dù sao cũng không phải là tin tức tốt đối với ba mẹ anh ta.
"Ừ, con nói đi?"
"Chuyện là như thế này..."
Lục Ly Dã suy nghĩ một chút, vẫn nên kể lại từ đầu câu chuyện cho mẹ nghe: "Thật ra trước kia Hướng Tình từng mang thai đứa bé của con, nhưng bởi vì một chút ngoài ý muốn, đứa bé trong bụng cô ấy đã bị...sảy..."
"Cái gì???"
Mặt Lý Vân Họa lộ ra sốt ruột: "Sao lại sảy thai? Có phải do hai đứa không cẩn thận không? Chuyện lớn như vậy sao con không nói với ba mẹ một tiếng? Đám nhóc con như hai đứa biết chăm sóc phụ nữ có thai sao, thật sự là hoang đường!"
"Mẹ, mẹ nghe con nói đã, mẹ đừng kích động..."
"Mẹ có thể không kích động sao? Mất đi là cháu trai của mẹ! Đám nhóc con các con bây giờ thật sự là quá không ổn trọng rồi!"
Lý Vân Họa nhắc tới cháu trai đã mất đi của mình, trong lòng giống như bị chèn một tảng đá lớn, khiến bà không thở nổi.
"Mẹ!!"
Lục Ly Dã cắt đứt lời nói của mẹ, tự trách nói: "Từ lần ngoài ý muốn đó, thân thể của Hướng Tình bị tổn thương rất nghiêm trọng, bác sĩ nói sau này có thể cô ấy sẽ rất khó mang thai lại!"
Lời của Lục Ly Dã khiến Lý Vân Họa sửng sốt, vẻ mặt có chút cứng ngắc: "Con...Con nói như thế là có ý gì?"
"Mẹ, rất có thể sau này con và Hướng Tình không thể sinh cháu trai cho mẹ được, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc nãy Hướng Tình không chịu nhận bao lì xì của mẹ."
"Sao...sao lại có thể như vậy?"
Hiển nhiên Lý Vân Họa không thể chấp nhận được sự thật này: "Ly Dã, chuyện này...Chuyện này không có biện pháp khác sao?"
"Không có."
Lục Ly Dã cố ý nói ra kết quả xấu nhất.
Anh ta không muốn cho mẹ hy vọng, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, đến lúc đó áp lực của Hướng Tình cũng sẽ rất lớn.
Cho nên nói ra kết quả xấu nhất, mọi người không có hy vọng, vậy mọi chuyện đều không quá mức gian nan.
"Sao...Tại sao lại có thể như vậy?"
Lý Vân Họa khó có thể tin, thì thào tự hỏi, nói chuyện không thể hoàn chỉnh câu, vẻ mặt khổ sở: "Mẹ...Mẹ đã chuẩn bị rất nhiều quần áo cho cháu của mẹ! Bây giờ con lại nói con không thể sinh cháu trai cho mẹ, con nói mẹ...con nói mẹ sao có thể chịu đựng được đây!"
Lý Vân Họa nói xong cũng sắp khóc rồi.
Lục Ly Dã bước lên phía trước ôm lấy bà: "Mẹ, đây là sự thật, dù đau khổ hơn nữa chúng ta cũng phải chấp nhận, đúng không?"
"Nhưng, con trai..."
"Vâng?"
"Không phải con còn chưa kết hôn với Hướng Tình sao?"
"Mẹ?!"
Lục Ly Dã không dám tin nhìn mẹ mình.
Lý Vân Họa nặng nề thở dài: "Aiz, thôi đi thôi đi! Mẹ cũng chỉ nói như thế, nếu thật sự muốn để cô gái khác tới làm con dâu nhà họ Lục chúng ta, mẹ cũng không vừa ý! Mẹ thật sự rất thích đứa bé Hướng Tình này, nhưng...Nhưng mẹ cũng rất muốn có cháu trai!"
Lý Vân Họa nói xong lại muốn khóc.
"Mẹ, chuyện đứa bé, chúng ta không thể cưỡng cầu, đúng không? Mẹ nghĩ thoáng một chút là được rồi! Bây giờ mẹ muốn con đi cưới một người phụ nữ khác, vậy mẹ nghĩ cũng đừng nghĩ, con trai của mẹ chắc chắn sẽ không làm như vậy! Hơn nữa, Hướng Tình không thể mang thai nữa cũng bởi vì con không chăm sóc tốt cho cô ấy, ngay cả chuyện cô ấy mang thai con cũng không biết, muốn trách cũng phải trách con trai của mẹ!"
"Được rồi, được rồi, con cũng đừng an ủi mẹ, để mẹ yên lặng một lát..."
Lý Vân Họa phất tay ý bảo con trai đi ra chỗ khác.
Lúc này bà quả thật cần phải được yên tĩnh một mình.
Vấn đề nghiêm trọng như vậy, sao có thể là chuyện mà con trai nói một hai câu là có thể suy nghĩ cẩn thận, nghĩ thoáng được?
Đến bữa tối, Lý Vân Họa chỉ ăn vài miếng cơm đã rời bàn.
Hướng Tình biết Lục Lý Dã đã nói chuyện với mẹ anh, cũng hiểu rõ bà không muốn ăn cơm là vì chuyện mình không thể sinh con được, Hướng Tình đột nhiên cảm thấy thật khó khăn.
Cô cắn đầu đũa, sau đó cũng bỏ bát đũa của mình xuống, đi theo Lý Vân Họa vào phòng ngủ của bà.
"Bác gái..."
Cô đứng phía sau ngoan ngoãn hô một tiếng.
Lý Vân Họa xoay người nhìn cô, miễn cường nặn ra một nụ cười, ân cần hỏi: "Sao lại không ăn cơm nữa? Nhanh trở về ăn thêm một ít đi."
"Bác gái, con thấy bác cũng chưa ăn được mấy đâu."
Hướng Tình không đi.
Lý Vân Họa ngồi xuống cạnh đầu giường, cười cười: "Bác không sao, bác đang giảm cân mà!"
Hướng Tình biết bà vì không muốn khiến cô khổ sở nên mới nói dối.
Hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút run sợ: "Bác gái, con biết, bác là vì chuyện của con nên mới ăn không ngon miệng."
"Suỵt, cái gì mà chuyện của con! Con đừng nghĩ như vậy, tới đây, ngồi xuống..."
Lý Vân Họa lôi kéo Hướng Tình ngồi xuống trên ghế sofa.
Từ nhỏ bà đã là người mềm lòng, vừa nhìn thấy bộ dáng áy náy này của Hướng Tình, Lý Vân Họa cũng không thể oán trách gì nữa.
Đương nhiên, vốn cũng không phải là lỗi của Hướng Tình.
"Bác gái, nếu trong lòng bác có suy nghĩ gì, bác cứ nói trực tiếp với con, con...thật ra con có thể hiểu được."
Lý Vân Họa cười: "Vậy nếu bây giờ bác muốn con rời khỏi tiểu Dã thì sao?"
Hướng Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bà, vẻ mặt hiện lên mấy phần lúng túng, nhưng nhìn thấy nụ cười nửa thật nửa giả bên môi Lý Vân Họa, cô lại có chút không nghĩ thông tâm tư lúc này của bà.
Sau một lúc lâu, Lý Vân Họa nở nụ cười nhợt nhạt: "Được rồi, chọc con thôi! Sao bác có thể ép con rời khỏi tiểu Dã chứ! Bác cũng chỉ muốn thử xem phản ứng của con thôi!"
Lý Vân Họa kéo tay Hướng Tình: "Tình à, tuy nhà họ Lục chúng ta không thể có cháu trai quả thật là một chuyện đáng tiếc, nhưng nếu như bậc bề trên chúng ta quả thật bởi vì chuyện này mà ép buộc con dâu rời đi, vậy cũng sẽ tạo ra tiếc nuối lớn trong cuộc đời của các con! Bác cũng là người từng trải, năm đó mẹ và ba của tiểu Dã cũng yêu nhau yêu đến chết đi sống lại, nhắc tới kinh nghiệm mà nhân sinh không thể không trải qua, vậy chính là tình yêu, nhưng tình yêu lại là chuyện giày vò người ta nhất, con xem trong cuộc sống này có bao nhiêu người vì yêu mà hạnh phúc, đau đớn, thậm chí đánh mất tính mạng! Nói thật ra, mấy chục năm nay bác nhìn con trai mình trưởng thành, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy thẳng bé đối xử nghiêm túc như vậy với một cô gái, cũng là lần đầu tiên cảm thấy con trai mình đã thực sự trưởng thành! Đây chắc chắn không thể thiếu công lao của con, cho nên...Mặc kệ như thế nào, bác cũng chỉ nhận một đứa con dâu là con! Con cũng đừng suy nghĩ linh tinh nữa, nếu thật sự không được, cùng lắm thì chúng là nhận nuôi một đứa bé, đúng không? Nhận nuôi một đứa bé cùng với tự mình sinh thật ra cũng giống nhau, đều là con của mình!"
Hướng Tình cảm động đến khóe mắt đỏ bừng, nước mặt chực trào ra khỏi khóe mi: "Bác gái, cám ơn bác..."
"Tới tới, nhanh nhận lấy bao lì xì! Đây là của con, nếu thật sự không chịu nhận, vậy chứng minh con không muốn làm con dâu nhà họ Lục!"
Lý Vân Họa lại nhét bao lì xì lúc nãy không thể tặng đi vào trong tay Hướng Tình.
Lúc này Hướng Tình không từ chối nữa, yên tâm nhận lấy: "Cám ơn bác gái! Khiến bác gái tốn kém rồi..."
"Nói cái gì vậy, mẹ lấy được đứa con dâu tốt như thế này về nhà, chút tiền ấy có là gì!"
"Bác gái, thật sự cám ơn bác..."
Rất nhiều lời cám ơn nghẹn lại trong lồng ngực Hướng Tình, muốn nói ra, lại không biết nên nói như thế nào.
"Cám ơn bác đã hiểu cho cuộc hôn nhân sai lầm của con, cũng cám ơn bác đã hiểu cho bệnh của con,.. có thể gặp được mẹ chồng tốt như người, là may mắn đời này của Cao Hướng Tình con!"
Có đôi khi, một người phụ nữa gặp được một mẹ chồng tốt, thật sự còn quan trọng hơn cả việc tìm được một người chồng tốt!
Mà hiển nhiên, Hướng Tình đã gặp được cả hai!
"Nhanh nhanh, đừng khóc, đừng khóc nữa! Đợi lát nữa bị tiểu Dã nhìn thấy lại tưởng mẹ bắt nạt con! Nhanh ra ngoài ăn cơm nào..."
"Bác gái, người cũng ra ngoài ăn thêm chút gì đi!"
"Được được! Bác cũng ra ngoài ăn cơm!"
Hai người đã thẳng thắn hết mọi chuyện, ngay cả khẩu vị dường như cũng tốt hơn không ít.
Lục Ly Dã nhìn thấy bao lì xì trong tay Hướng Tình, nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện.
Hiển nhiên mẹ chồng nàng dâu hai người đã nói rõ mọi chuyện, sau này sẽ không còn chuyện gì phiền lòng nữa rồi!
Lý Vân Họa vừa ngồi vào bàn đã nói: "Ly Dã, chuyện của con và Hướng Tình cũng đã định rồi, vậy dù sao con cũng nên sắp xếp cho ba mẹ hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm chứ? Chuyện kết hôn của hai đứa, bốn người chúng ta cần phải bàn bạc cẩn thận mới được!"
"Được ạ, không thành vấn đề, chỉ muốn xem bao giờ ba mẹ có thời gian?"
"Để tỏ lòng thành, vẫn nên để chúng ta tự mình đến nhà thăm hỏi mới lễ phép, con đi hỏi bên phía ba mẹ vợ của con xem lúc nào bọn họ có thời gian rảnh thì chúng ta sẽ tới gặp mặt."
"Bác gái, ba mẹ của con bất cứ lúc nào cũng có thời gian, hoan nghênh hai bác đến nhà con!"
Bỗng chốc tâm trạng của Hướng Tình trở nên vô cùng tốt đẹp.
Chỉ là, ba mẹ gặp mặt...
Lần gặp mặt này rất chính thức, dù ít dù nhiều vẫn khiến Hướng Tình có chút căng thẳng.
Ngày hai gia đình gặp nhau, hài hòa lại ấm áp, không căng thẳng giống như Hướng tình tưởng tượng, dường như tất cả mọi chuyện đều đang đi theo trình tự mà bọn họ mong đợi.
Về phần ngày kết hôn, mọi người tỏ vẻ sẽ nghe theo hai người trẻ tuổi.
Mà dường như Hướng Tình và Lục Ly Dã cũng không gấp gáp.