Anh hiển nhiên không muốn nói với Tần Lịch Lịch quá nhiều.
Nói xong, anh kéo tay Hướng Tình chuẩn bị rời đi.
Tần Lịch Lịch liền nắm lấy cổ tay của anh: “Li Dã, anh thật sự muốn khởi tố em sao?!”
Lục Li Dã tỏ vẻ không thoải mái nhíu mày: “Buông tay!”
“Em… em thừa nhận, em thừa nhận em chưa được sự đồng ý của anh, tự tiện lấy đồ của anh, là em đã sai!! Em sai rồi, Li Dã, nhưng … nhưng dù thế nào đi nữa, đứa bé trong bụng em, thật sự là của anh mà!! Là ruột thịt của anh mà!! Anh có thể đừng khởi kiện em không, sao anh nỡ lòng được?!! Hơn nữa…hơn nữa chị Hướng Tình không phải là không thể có con sao? Em bây giờ đã mang thai con anh rồi, không phải càng tốt sao? Ít ra thì anh không lo không có người nối dõi…”
“Câm miệng!!!”
Tần Lịch Lịch chưa kịp nói xong, đã bị Lục Li Dã lớn tiếng chặn lại.
Anh trầm ngâm tiến đến gần Tần Lịch Lịch, lạnh lùng lên tiếng: “Tần Lịch Lịch, tôi Lục Li Dã không phải không đánh phụ nữ, hôm nay nếu cô không phải là sản phụ, tôi nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho cô!! Còn nữa, đừng giở trò làm nhục mình trước mặt tôi, tôi nói cho cô biết, tôi Lục Li Dã cho dù là không có con cháu nối dõi tông đường, cũng tuyệt đối không cưới cô!! Đối với tôi, cô chẳng qua cũng chỉ là loại đàn bà bán tử cung của mình để thăng tiến mà thôi!!”
Dứt lời, anh liền kéo Hướng Tình đi theo hướng bãi đỗ xe.
Trên mặt Hướng Tình trắng bệch không một giọt máu, thoáng nhìn Lục Li Dã đã biết ngay cô đang có gì đó không ổn.
Anh đưa cánh tay vòng qua ôm lấy eo cô, khiến cho cô dựa sát vào anh hơn: “Sao vậy? Không vui sao?”
Hướng Tình ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt đỏ hay, Lục Li Dã nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng, liền dừng bước: “Sao vậy! Sao vậy nè!! Em yếu đuối vậy sao, không giống như Cao Hướng Tình mà bổn thiếu gia quen biết á!!”
Anh nâng mặt của Hướng Tình lên, không ngừng lau nước mắt cho cô, anh cuối đầu nhỏ tiếng an ủi cô: “Sao rồi? Chúng ta không phải đã nói trước rồi sao? Chuyện này với chúng ta không phải là vấn đề, đúng không? Chúng ta sớm đã nghĩ ra cách giải quyết rồi mà, đúng không?”
“…Dạ.”
Hướng Tình ngoan ngoãn gật đầu, tự mình lau nước mắt, cô mím môi: “Nhưng khi em nghĩ đến, trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.”
“Được rồi được rồi, không khó chịu nữa!”
Lục Li Dã một tay ôm Hướng Tình vào lòng mình, tay kia không ngừng vỗ về lưng cô: “Còn con nít sao, nói cái là khóc liền!
“Li Dã…”
“Hả?”
“Thật sự Tần Lịch Lịch nói cũng đúng, nếu cô ta sinh đứa bé ra, thì anh có con rồi…”
“Làm gì vậy? Bộ em muốn làm mẹ thật sao?!”
Lục Li Dã vuốt vuốt chiếc mũi đỏ bừng của Hướng Tình: “Được rồi, chuyện này anh sẽ nghĩ cách giải quyết sớm, đi, lên xe, anh dẫn em đi ăn món ngon!”
Lục Li Dã kéo Hướng Tình chuẩn bị lên xe, nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng người hét lớn: “Chảy máu rồi!! Có người chảy máu rồi!! Mau, có người ở đó không, đến giúp một tay mau?!”
Hướng Tình và Lục Li Dã cùng lúc quay đầu nhìn, thì thấy ở bậc thang cách đó không xa, Tần Lịch Lịch bị ngã ngồi ở đó, mặt cô trắng bệch, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tay đang ôm bụng của mình, chiếc quần của cô đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Chết rồi, Tần Lịch Lịch xảy ra chuyện rồi!”
Hướng Tình hét lớn, kéo theo Lục Li Dã chạy nhanh đến chỗ Tần Lịch Lịch: “Mau, đưa cô ta đi bệnh viện!!”
…
Bên trong bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu!
“Thật đáng tiếc, đứa bé trong bụng không giữ được, xin chia buồn.”
Lời nói của bác sỹ khiến cho Hướng Tình lo lắng nhìn Lục Li Dã.
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh, lo lắng hỏi anh: “Li Dã, anh không sao chứ?”
Lục Li Dã nhướng nhướng mi, lắc đầu thở dài: “Không biết hình dung cảm giác như thế nào.”
Hướng Tình thở dài.
Không cần biết anh đối với Tần Lịch Lịch như thế nào, cũng mặc kệ đứa bé trong bụng cô ta từ đâu mà có, nhưng dù sao đó cũng là giọt máu của anh, nếu anh nói anh không quan tâm, chắc chắn không đúng sự thật.
Nhưng trong lòng lại đặc biệt khó chịu, nhưng dù vậy cũng không sao.
Cho nên, ngay cả đến chính anh còn không thể hình dung được cái cảm giác phức tạp đó, đại khái chắc là ngũ vị thập cẩm, vị gì cũng có.
Anh kéo Hướng Tình đi ra ngoài.
“Chúng ta không đợi cô ấy ra sao?”
Hướng Tình hỏi Lục Li Dã.
“Không đợi.”
Bước chân của Lục Li Dã không hề giảm tốc: “Đưa cô ta đến bệnh viện chẳng qua chỉ vì đạo nghĩa mà thôi, cho dù bây giờ bên lề đường gặp phải sản phụ bị sảy, chúng ta cũng nghĩa hiệp không suy nghĩ nhiều mà đưa người ta đến bệnh viện thôi! Chỉ đơn giản là quan hệ giống vậy thôi!”
“…”
Hướng Tình gật gật đầu.
“Vậy chúng ta như vậy có quá đáng quá không?”
Hướng Tình nghĩ nghĩ, nghiên đầu hỏi anh: “Đứa bé mà cô ta mất đi, dù sao cũng là …”
‘của anh’ hai chữ này, Hướng Tình cuối cùng vẫn không dám nói ra.
Bản thân cô cũng là người vừa bị sảy thai, cô hiểu rất rõ nỗi đau mất con đó.
“Được rồi! Như bây giờ thì đã coi như hoàn toàn chấm dứt dây dưa giữa anh và cô ta, trong cái rủi lại có cái may, đi thôi! Anh đưa em đi ăn! Tối nay chúng ta phải ăn mừng mới được!!”
Lục Li Dã kéo Hướng Tình lên xe.
Anh khom người cài dây an toàn cho cô, Hướng Tình đột nhiên lên tiếng: “Li Dã, hay tối nay chúng ta tự nấu cơm đi!”
“Tự mình nấu??”
Lục Li Dã nhìn cô tỏ vẻ nghi ngờ: “Em biết nấu sao?”
“Không rành lắm nha!”
Hướng Tình thành thật nói: “Nhưng mà, chúng ta có thể thử mà, chuyện gì cũng có lần đầu tiên mà, đúng không? Hơn nữa, anh sẽ giúp em mà?”
“Anh giúp em??!”
Lục Li Dã nhịn không được cười lớn, nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Ok! Hôm nay tâm trạng cũng đang vui, cho phép em hành hạ dạ dày của bổn thiếu gia thử xem, vậy đi thôi! Qua nhà anh!”
“Dạ, được ạ!”
Hướng Tình nhất thời vui ngất ngây.
Lục Li Dã nhìn cô từ kính chiếu hậu, cũng hứng khởi trêu cô: “Gì vậy? Cao Hướng Tình, sao anh cảm giác em nói về nhà anh nấu cơm chỉ là lý do, thật chất là muốn theo anh về nhà đây mà…”
Hướng Tình nhìn anh như bị anh nói trúng tim đen, má cô ửng đỏ lên: “Nói cái gì vậy! Anh tự cao quá rồi đó? Nếu vậy thôi thì mình đi ra ngoài ăn đi!”
Lục Li Dã cười lớn tiếng: “Bắt đầu từ đêm nay, em dọn hẳn qua ở với anh luôn đi!”
“Được thôi!”
Hướng Tình trả lời liền mà không một chút do dự hay đắn đo, giống như phản xạ quá nhanh nghe được câu hỏi liền trả lời.
Vừa trả lời xong, mới phát hiện ra Lục Li Dã đang nhìn mình chầm chầm với ánh mắt rực lửa và tràn đầy yêu thương, cô mới phát giác vừa rồi thái độ của mình phản ứng trả lời quá nhanh, không hề biết mắc cỡ rụt rè là gì.
Hướng Tình ngượng ngùng chỉnh lại phần tóc trước trán: “Chuyện đó… cái đó…”
Cô muốn tìm cách giải thích, nhưng lại không tìm ra được từ ngữ nào để giải thích che đậy, khiến cho Lục Li Dã đắc ý lớn tiếng cười ha ha.
Bị anh cười nhạo, Hướng Tình càng ngượng hơn, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống đó.
“Ah! Đúng rồi, mau gọi điện cho Tống cùng Liên Vân, báo tin vui cho họ, sẵn tiện mời họ ăn cơm luôn!!”
Hướng Tình vỗ vỗ đầu mình, liền lấy điện thoại gọi cho Liên Vân.
“Chực chực! Coi bộ tối nay em hành hạ một mình anh vẫn không đủ, còn muốn kéo hai đứa nó theo luôn! Cũng được, bổn thiếu gia bị ngộ độc thực phẩm mà chết thì cũng có hai người đó chết chung làm bạn!”
Hướng Tình tức giận nói anh: “Chút nữa em sẽ cho thuốc vào chén cơm của anh! Anh cẩn thận đó nha!”
Vừa nói xong, điện thoại gọi cho Liên Vân cũng vừa kết nối thông.
Đầu dây bên kia, Liên Vân rất nhanh đã bắt điện thoại: “Chị Hướng Tình, chúc mừng chị nha! Nghe nói vụ kiện tụng của chị đã thắng rồi hả!!”
“Đúng vậy! Em từ đâu nắm được tin nhanh vậy, chị còn định gọi điện để báo cho em biết nè!”
“Anh Dã đã gọi điện báo cho tụi em biết từ sớm rồi!”
Thì ra là thế.
Hướng Tình xem liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình, lại thở dài, quả nhiên vẫn là anh xử lý chu đáo hơn.
“Liên Vân, tối nay em và Tống ghé qua nhà Li Dã ăn cơm tối nha! Chúng ta phải ăn mừng chiến thắng!”
“Dạ!!” Liên Vân vui mừng trả lời: “Dạ được, đợi chút hết giờ làm, em và Tống sẽ bắn qua đó liền, tối nay chúng ta sẽ không say không về nha!”
“Được, vậy chị đợi tụi em nha!!”
“Ừ…Giờ tụi mình đi chợ trước.”
…
Hai người dừng xe lại trước cửa chợ.
Lục Li Dã là người chưa bao giờ bước chân vào chợ, còn Hướng Tình, thực tế thì số lần cô đi chợ có thể đếm trên đầu ngón tay, dù gì thì cô cũng là thiên kim tiểu thư mà.
“Anh thích ăn gì nè?”
Hướng Tình ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi anh.
Lục Li Dã lắc đầu, cố tình tỏ vẻ không hợp tác với cô: “Anh nghĩ nếu như là em nấu thì chắc không món nào hợp với anh!”
“…”
Hướng Tình trợn mắt nhìn anh: “Lục Li Dã, sao anh không giống với những người đàn ông đang yêu khác vậy! theo lý mà nói, khi bạn gái mình hỏi câu hỏi như vậy, câu trả lời phải là ‘chỉ cần là em nấu, món nào anh cũng thích’ mới đúng chứ? Nhưng sao anh thì lại ngược lại với người ta vậy!”
Hướng Tình có chút giận dỗi.
“Người đàn ông đang yêu khác?”
Lục Li Dã nhíu mày nhìn cô, ngón tay dài của anh cầm lấy cằm của cô rồi nâng lên, con ngươi nhìn xoáy vào mắt cô: “Thành thật khai báo cho anh biết, trước anh, em đã có mấy người bạn trai?”
Hướng Tình chớp chớp mắt, liền đoán được người đàn ông này đang ghen, nhưng mà…: “Vậy còn anh? Thưa ông Lục, cho hỏi trước khi anh gặp được em, anh đã trải qua bao nhiêu người phụ nữ? Anh chắc chắn anh đếm hết không?”
“…”
Cô vừa dứt lời, Lục Li Dã nhất thời liền tỏ vẻ thờ ơ lãng đi.
Anh buông tay ra, kéo cô đi vào trong chợ: “Anh thích ăn bông cải xanh, không! Không đúng, chính xác là, chỉ cần là em nấu, bất kể là món gì, cho dù là thuốc độc, anh cũng thích ăn!!”
Vừa học đã áp dụng ngay, thay vì lãng tránh đổi đề tài, chi bằng nhắm thẳng vào tim cô mà nói, Ha! Nhưng đáng tiếc là muộn rồi!!
Anh càng như vậy, càng chứng minh anh chột dạ!!
Hướng Tình nhíu mày nhìn anh dò xét: “Ông lục, xin ông vui lòng đừng chuyển đề tài, xin ông hãy trả lời câu hỏi của tôi.”
“Cục cưng à, người phụ nữ mà cứ dò xét quá khứ của người đàn ông là điều làm ngu xuẩn nhất đó, em hiểu không?”
Câu nói này lại rất đúng.
“Được rồi! Vậy anh cho em một con số tổng là được rồi…”
“Tổng số?”
“Đúng rồi, số lượng bạn gái đã từng yêu đó.”
“…”
Lục Li Dã có chút hối hận rồi.
Hối hận lúc nãy mình không nên hỏi cái câu hỏi ngu xuẩn đó, kết quả… kết quả là tự đẩy mình vào hố luôn!!
‘Gậy ông đập lưng ông’ chính là đây!
“Nếu như em hỏi người mà anh yêu có bao nhiêu người thì anh đảm bảo chỉ có một người!! Ngoại trừ em Cao Hướng Tình, anh nói thật, anh không có quan hệ với người khác giới nào mà có thể dùng từ ‘yêu đương’ để đặt tên cho mối quan hệ đó! Anh không yêu bọn họ, một người cũng không…”
Vừa dứt lời, Lục Li Dã chọn một bó bông cải xanh, đưa cho ông chủ nhờ ông cân.
“Vậy anh đối với những người phụ nữ khác thì sao?”
Được thôi! Câu trả lời này thực chất Hướng Tình rất thích nghe.
“Những người phụ nữ khác…”
Lục Li Dã nghĩ nghĩ, rồi chỉ dùng vỏn vẹn bốn từ để hình dung: “Tuổi trẻ háo thắng.”
Hướng Tình nghiên đầu, liếc nhìn anh, cười cười rồi gật đầu: “Đáp rất hay! Được rồi, chuyện này coi như anh đã qua, tha cho anh đó!”