Lục Li Dã đồng ý: "Liên Vân, cô chuẩn bị một bộ quần áo cho Hướng Tình thay."
"Vâng, không thành vấn đề."
Liên Vân vô cùng vui vẻ: "Chị Hướng Tình, bọn em chuyển đến nơi này lâu như vậy, nhưng chưa có hôm nào vui như hôm nay. Bây giờ em sẽ đi chuẩn bị quần áo cho chị ngay."
"Cám ơn em, Liên Vân."
Trong đêm, bốn người, ngồi sóng vai ngang hàng trên sân thượng nhỏ ngoài trời.
Trò chuyện tâm sự, bàn chuyện cuộc đời, bàn đủ loại biến cố xảy ra gần đây, từ khách sạn Thái tử cho tới cuộc sống bây giờ.
Vì thật sự quá mệt mỏi, mới trò chuyện được một chút Hướng Tình đã ghé vào vai Lục Li Dã ngủ thiếp đi.
Liên Vân vỗ vỗ bả vai Lục Li Dã, khẽ động viên anh: "Anh Dã, việc đứa bé chúng ta đừng để ở trong lòng, sau này còn có cơ hội."
"Ừ."
Lục Li Dã gật đầu cảm ơn, liếc nhìn Hướng Tình trong ngực: "Chỉ sợ trong lòng mẹ đứa bé không quên được."
"Khuyên bảo, giảng giải cho chị ấy nhiều một chút là được, loại chuyện này, cũng không thể quá xoáy vào vết thương."
"Ừ, đúng rồi Liên Vân, nếu cô có thời gian, thì đi cùng cô ấy ra ngoài dạo phố nhiều chút, giải sầu một chút, tôi sợ bận chuyện vụ án sẽ không chăm sóc tốt cho cô ấy được."
"Không có việc gì, chút chuyện này cứ giao cho em là được, anh cứ làm việc của anh đi."
"Cảm ơn cô."
"Anh Dã, người một nhà không nên khách sáo, chúng ta đã bên nhau thời gian dài như vậy, nếu anh còn nói những lời khách sáo như vậy thì thật không có ý nghĩa."
"Cũng phải."
Lục Li Dã cười cười, đứng dậy, ôm ngang Hướng Tình bế lên: "Tôi ôm cô ấy vào ngủ trước, hai người cũng nghỉ sớm một chút."
"Đi thôi, đi thôi."
Lục Li Dã ôm Hướng Tình đi vào phòng khách.
Dù sao cũng là nhà thuê có hai phòng, diện tích cũng không lớn lắm, phòng khách thì càng nhỏ, sau khi kê giường, nói chung cũng chỉ còn đủ chỗ xoay người. Đương nhiên, giường cũng không lớn, rộng khoảng một mét rưỡi, vừa đủ hai người nằm.
Lục Li Dã cẩn thận đặt Hướng Tình lên trên giường, sợ đánh thức cô.
Nhưng không ngờ vừa chạm vào trên đệm mềm mại, Hướng Tình lập tức bị đánh thức.
Cô nheo đôi mắt đẹp nhìn Lục Li Dã trước mắt chỉ cách mình nửa tấc, hàng lông mi dầy khẽ chớp, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, in sâu vào đáy mắt Lục Li Dã, khiến con ngươi anh không khỏi co lại.
"Anh đánh thức em rồi."
Anh khẽ nói.
Hơi thở nóng ướt, lướt nhẹ qua mũi Hướng Tình, quyện vào hơi thở cực nóng của cô, đan xen nhau khiến lòng cô khẽ rung động. Cô vòng tay ôm lấy cổ của anh, chợt như nghĩ tới điều gì, mắt ướt tối lại, buông lỏng cánh tay nhỏ ôm cổ anh ra.
Động tác của cô không để lại dấu vết nhưng vẫn làm Lục Li Dã chú ý.
"Em sao thế?"
Anh nhíu lông mày lưỡi mác.
Hướng Tình lắc đầu.
Lục Li Dã buông cô xuống, cơ thể nghiêng về phía trước xích lại gần cô.
Hai tay anh nâng gương mặt gầy gò của cô lên, ngón tay thay cô chỉnh lại tóc rối chỗ thái dương, thở dài: "Hướng Tình, anh biết trải qua mấy ngày nay, em chắc chắn khó chịu hơn bất cứ ai, lòng em chắc chắn đau hơn anh trăm nghìn lần, nhưng việc đã đến mức không thể cứu vãn được nữa, chúng ta những người còn sống nhất định phải nghĩ thoáng một chút. Dù bé yêu của chúng ta đã đi lên Thiên Đường, nhưng chắc cũng không hi vọng chúng ta vì nó mà không ngừng đau khổ, đúng không?"
Nghe Lục Li Dã nói một hồi, hai mắt Hướng Tình đẫm nước.
Nghĩ đến bé yêu sắp thành hình của mình, lòng cô không kìm được đau đớn, nỗi hận và tức giận với Morri càng không thể dịu đi.
Lục Li Dã cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đẫm nước của cô: "Sau này chúng ta vẫn còn cơ hội, phải không?"
Một câu, lại làm cho cơ thể mềm mại của Hướng Tình hơi cứng lại, sắc mặt hơi trắng bệch.
Vẻ mặt bỗng chốc ảm đạm, cô lắc đầu: "Bác sĩ nói thành tử cung của em quá mỏng, nên sau này việc có thai sẽ rất khó."
Lời của Hướng Tình khiến Lục Li Dã sững sờ, nhưng anh nhanh chóng mỉm cười: "Bác sĩ thường thích nói quá lên, hơn nữa, không có cũng chẳng sao, từ trước đến nay anh không bắt buộc loại chuyện này, không liên quan, anh không thèm để ý."
Dứt lời, Lục Li Dã hôn lên chóp mũi Hướng Tình.
"Anh không để ý?"
Hướng Tình biết vì làm cô yên lòng, nên anh mới nói như vậy.
Cô hít sâu một hơi, lắc đầu, hốc mắt đỏ bừng: "Dù anh không để ý, cha mẹ anh cũng sẽ để ý. Làm sao lại không thèm để ý đến việc em không thể sinh con chứ, anh là con trai độc nhất trong nhà đấy."
Hai tay Hướng Tình níu lấy vạt áo Lục Li Dã, mỉm cười: "Chờ sau khi việc kiện cáo kết thúc, em muốn một mình rời đi."
"Câu nói này đầy hàm nghĩa, anh có thể hiểu thành là em đang có ý chia tay anh không?"
Hướng Tình cười tươi hơn, dùng nó để che giấu khó chịu trong lòng mình: "Gần như vậy."
"Gần như vậy?"
Lục Li Dã nhíu mày, anh bất ngờ nhưng cũng không nổi giận: "Cao Hướng Tình, tính cả lần này, đã là lần thứ ba em nhắc tới việc chia tay với anh rồi. Nói thật, Lục Li Dã anh đã quen nhiều bạn gái, đây là lần đầu bị một người phụ nữ hết lần này đến lần khác vứt bỏ."
Trước kia, luôn chỉ có anh là người vứt bỏ người khác, làm gì có chuyện người khác vứt bỏ anh.
Cao Hướng Tình cô chắc chắn là người đầu tiên.
"Lý do em nói chia tay với anh, là vì em sợ mình không thể sinh đứa bé cho nhà họ Lục, nhưng Cao Hướng Tình, anh nên nói với em cái gì mới đúng đây? Ngốc? Đần? Dại?"
"Hả?”
Hướng Tình ngắt lời anh, đập vào ngực anh một cái, giận dữ: "Rốt cuộc anh muốn nói gì chứ?"
"Em biết bây giờ y thuật phát triển đến mức nào không? Em chưa từng nghe cái gọi là "mang thai hộ’ à?"
"Mang thai hộ?"
"Đúng!"
Lục Li Dã quấn quấn sợi tóc của cô: "Lấy trứng trong cơ thể em, rồi dùng t*ng trùng của anh, nhờ người khác mang thai hộ, chín tháng mười ngày sau, đứa bé sinh ra vẫn là con của chúng ta. Em nói xem, nếu như em vì vấn đề có thể sinh con hay không giận dỗi với anh, có phải vô cùng ngớ ngẩn hay không?"
"Thật không vậy?"
Trong mắt Hướng Tình hơi sáng rỡ: "Dù em đã từng nghe nói, nhưng chưa hề gặp chuyện này, đúng là hơi khó tin."
Lục Li Dã thấy tâm trạng Hướng Tình khá hơn, trong lòng cũng thoáng yên tâm, anh nắm chặt hai tay cô, đặt trong ngực mình: "Em thấy anh giống như đang nói dối sao?"
"Không giống."
Hướng Tình mỉm cười, rồi nhếch miệng: "Dù sao không thể tự mang thai con, vẫn hơi tiếc nuối."
“Nghĩ đi nghĩ lại thì như thế có lợi cho duy trì vóc dáng đấy, cũng có chỗ đáng mừng."
"Em biết anh đang an ủi em."
Hướng Tình ngước đôi mắt quyến rũ, cười lên, cô nghiêng đầu, nhìn Lục Li Dã: "Vâng, bây giờ vụ kiện của chúng ta còn chưa xong, bàn những chuyện này có phải hơi sớm hay không?"
"Chúng ta đây gọi là chuẩn bị chu đáo, may là nhắc đến, nếu không một buổi sáng nào đó tỉnh dậy, bà xã của anh đã chạy mất rồi."
Khuôn mặt Hướng Tình hơi ửng đỏ: "Bây giờ em vẫn chưa phải bà xã của anh.”
Nói đến đây, Lục Li Dã lại nghĩ tới cô vì mình mà hi sinh hôn nhân, không khỏi thở dài: "Em thật ngốc..."
"Li Dã, anh nói..."
Bàn tay nhỏ bé của Hướng Tình không an phận chuyển động tới cúc áo áo sơ mi của anh, giống như nhàm chán vuốt vuốt: "Bác trai bác gái có để ý chuyện em kết hôn lần hai không?"
"Sẽ không đâu."
Lục Li Dã không hề suy nghĩ trả lời Hướng Tình.
Dứt lời, anh lấy điện thoại di động ra, sau khi loay hoay mấy giây: "Mẹ, mẹ chờ một chút, Hướng Tình có mấy câu muốn hỏi mẹ."
Anh lại có thể gọi điện thoại cho mẹ.
Cứ như vậy Hướng Tình trực tiếp bị anh trở tay không kịp: "Anh làm gì thế?"
Cô hoảng hốt hạ giọng, cố hết sức dùng khẩu hình hỏi anh.
Lục Li Dã ôm cô, miệng cười xấu xa: "Nhanh lên, mẹ anh đang gọi em đấy."
Dứt lời, anh đưa điện thoại đến bên tai Hướng Tình.
"Dạ?"
Hướng Tình hơi ngẩn ra, lập tức nghe thấy đầu điện thoại kia Lý Vân Họa đang nhiệt tình gọi cô: "Hướng Tình đấy à, bây giờ cháu đang ở cùng Li Dã sao? Chà, chuyện của cháu, bác đã nghe nó nói rồi, đứa bé này, những ngày này thật đúng là khổ cho cháu..."
"Bác gái..."
"Mấy ngày nữa cháu ra toà à?"
Lý Vân Họa ân cần hỏi Hướng Tình.
"Vâng."
Hướng Tình lên tiếng: "Không còn mấy ngày nữa, cháu rất căng thẳng."
"Đừng căng thẳng, càng căng thẳng càng khó làm được việc, cháu yên tâm đi, có Li Dã ở đó, nó có thể giúp cháu."
Lục Li Dã nhíu mày, hiếm thấy mẹ anh tin tưởng anh như lúc này.
"Cháu nghĩ xem, chuyện này Li Dã còn gấp hơn cháu đấy. Nếu thua kiện thì vợ nó sẽ chạy theo người ta, vậy nó phải che chở nàng dâu, không phải còn sứt đầu mẻ trán thay cháu tìm chứng cứ, tìm tư liệu đấy chứ?"
Lý Vân Họa thay Hướng Tình phân tích có bài bản hẳn hoi.
Hướng Tình quan sát Lục Li Dã đang nghe lén bên cạnh, nhịn không được bật cười.
Lục Li Dã cũng cười theo.
"Mẹ, đúng là hiểu con chỉ có mẹ."
Anh dán vào một bên mặt Hướng Tình, nói vọng vào điện thoại một tiếng.
Sau đó, thuận tiện hôn lên mặt Hướng Tình một cái.
Hướng Tình ngượng ngùng một tay đẩy anh, thì nghe thấy Lý Vân Họa ở trong điện thoại nói: "Hướng Tình, nếu chuyện này giải quyết xong, cháu và Li Dã về nhà một chuyến, bác sẽ nấu đồ ăn ngon cho cháu. Lần trước hai chúng ta gặp mặt vội vàng, cũng chưa nói chuyện được nhiều, trở về trong lòng bác thấy chưa thoải mái."
"Bác gái, cháu thật xin lỗi, lần đó..."
Nghĩ đến tình hình ngày đó, Hướng Tình cũng hơi hối hận.
"Còn nói xin lỗi với bác làm gì. Đừng nói nữa, ba chữ này, bác không nhận được. Nếu con thật muốn bác vui vẻ, thì nhanh chóng cùng Li Dã trở lại thăm bác và ba nó nhé.”
"Vâng..."
Hướng Tình vui vẻ đồng ý: "Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, cháu và Li Dã sẽ lập tức cùng về thành phố S thăm hai bác ạ."
"Được được được, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy nhé."
"Vâng!"
"Nào, em đưa điện thoại cho anh, anh còn mấy câu muốn nói với mẹ."
Dứt lời, Lục Li Dã trực tiếp cầm lấy điện thoại trong tay Hướng Tình: "Mẹ, Hướng Tình hỏi mẹ và ba, là hai người có ngại chuyện cô ấy kết hôn lần hai hay không?"
"..."
Hướng Tình cạn lời, đấm lên ngực anh, nhìn anh chằm chằm vẻ giận dỗi.
Chợt nghe thấy đầu bên kia Lý Vân Họa nghiêm túc: "Cái gì kết hôn lần hai, hay hai lần cưới, con bé này đã là nàng dâu mẹ chọn từ lâu rồi. Bây giờ người ta tiến thoái lưỡng nan như thế, còn không phải vì thằng nhóc hư hỏng là con sao. Con đừng có phụ nó đấy...."
"Vâng, vâng."
Lục Li Dã liên tục gật đầu, không ngừng nháy mắt với Hướng Tình, dùng khẩu hình nói với cô: "Bây giờ em đã yên tâm chưa?"
"Vâng, mẹ, con không tán gẫu nữa, mẹ và ba mau ngủ đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, chú ý nghỉ ngơi."
"Được, hai con cũng nghỉ ngơi sớm một chút, không cần quan tâm mẹ và ba con, mẹ cúp máy đây."
Hai đầu đồng thời cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Lục Li Dã đặt điện thoại di động về đầu giường, anh chống cằm, nằm nghiêng bên cạnh Hướng Tình, một tay khác kéo chăn: "Bây giờ có thể yên tâm đi ngủ chưa?"
Hướng Tình giúp anh lấy chăn.
Không biết sao, một động tác thật đơn giản như vậy, lại ấm áp không nói nên lời.
Anh bao Hướng Tình thật chặt, khiến cô cảm thấy ấm áp từ trái tim.
Cảm giác này... đã rất lâu không cảm nhận được.
Mà Hướng Tình cũng xem như đã hiểu một việc...
Chỉ cần ở cùng người mình yêu, dù uống một ngụm nước lạnh buốt, thì bạn cũng sẽ cảm thấy lòng ấm áp.