Nói tới đây Hướng Tình không nhịn được liếc nhìn trộm Lục Li Dã: “Trong bụng người ta còn đang mang thai đứa con của anh đấy...”
“Bây giờ anh và em sẽ phân tích kỹ càng một chút! Đầu tiên, nói tới Tần Lịch Lịch, bây giờ cô ta đang mang thai đứa con của anh, nhưng Lục Li Dã anh vẫn muốn ở bên cạnh em, nói thay em? Bởi vì anh không yêu cô ta, anh chỉ yêu em! Cho nên Lục Li Dã anh mới không để ý cái gọi là tình thân mà kiên trì bảo vệ em! Đây chính là điểm đầu tiên em có thể chứng minh với tòa là anh yêu em!”
“Thứ hai, đứa con trong bụng của Tần Lịch Lịch có được là do phương pháp thụ tinh nhân tạo! Thậm chí bây giờ anh nghi ngờ rằng tối đó anh và cô ta không phát sinh chuyện gì cả! Em có thể nói với toà rằng nếu như Lục Li Dã anh yêu cô ta, thì sao cô ta phải đi thụ tinh nhân tạo? Đã vậy lại còn muốn giấu giếm cha ruột của đứa bé? Bởi vì cô ta biết cha ruột của đứa bé căn bản không hề yêu cô ta!”
“Con trai của cô ấy là do thụ tinh nhân tạo?”
Hướng Tình kinh ngạc.
“Đúng, thụ tinh nhân tạo, chính xác trăm phần trăm! Đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách để cho bác sĩ của cô ta đưa ra bằng chứng cô ta đã làm thủ thuật này.”
“Nhưng cô ta sẽ đồng ý sao?”
“Nếu như cảnh sát đi tìm cô ta, em cảm thấy cô ta có đồng ý không?”
"..."
Hướng Tình bật cười: “Quả nhiên mượn danh nghĩa rất dễ làm việc.”
“Thứ ba, em còn nhớ chữ “Lục” kia trên ngực em hay không? Trên ngực anh cũng có khắc một chữ “Tình” giống vậy, đến lúc đó chỉ cần vợ chồng người bạn kia của anh chịu ra tòa làm nhân chứng cho chúng ta thì quan tòa có thể biết tình cảm giữa chúng ta là thật hay giả.”
“Chữ ‘Lục’ kia...”
Hướng Tình cắn môi dưới, hơi chút áy náy, cô thở dài nói: “Vài ngày trước đã bị Morri nhìn thấy, anh ta lôi em đến tiệm xăm bắt xóa đi cho bằng được! Em không muốn, nhưng mà em tránh không được anh ta...”
Tay Lục Li Dã chống cằm, mắt híp lại, liếc nhìn Hướng Tình với vẻ nguy hiểm: “Xem ra đúng là bất cứ thứ gì anh cho em, em cũng đều tìm mọi cách xóa bỏ nhỉ...”
“Em thật sự không cố ý đâu...”
“Được! Vậy cũng tốt, chúng ta sẽ nhờ người đã giúp em xóa hình xăm đến làm chứng cho chúng ta. Như vậy, càng có thể tăng thêm độ tin tưởng!”
Hiếm thấy Lục Li Dã lại không làm khó Hướng Tình như vậy.
“Ngoài ra, muốn phán quyết ly hôn thì cần có mấy điểm quan trọng, mà một trong số đó chính là, hai vợ chồng có sống ly thân hay không?”
Lục Li Dã nói tới đây, ánh mắt sâu thẳm mang theo hàm ý xâu xa nhìn Hướng Tình.
Hướng Tình cũng nhìn lại anh, cô nói thật với anh ta: “Từ lúc em và anh ta kết hôn cho tới bây giờ, rất ít khi ở chung với nhau, chỉ có mấy ngày trước khi ký tên thì em có ở trong biệt thự của anh ta vài ngày, về điều này quản gia của biệt thự có thể chứng minh cho em, nhưng hiển nhiên ông ta sẽ không ra tòa làm chứng cho chúng ta đâu. Còn nữa từ lúc kết hôn cho tới nay em và anh ta cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện vợ chồng thực sự nào đâu.”
“Chưa từng làm chuyện vợ chồng thực sự?”
Đối với kết quả này, Lục Li Dã vừa mừng vừa sợ, nhưng nhiều hơn chính là kinh ngạc.
“Vẻ mặt này của anh là có ý gì? Không tin em à?”
Hướng Tình cố ý lườm anh một cái.
Lục Li Dã vuốt cằm của Hướng Tình, cố ý trêu cô: “Morri không phải là đàn ông à?”
“Lục Li Dã!”
Hướng Tình buồn bực hất tay anh ra.
Lục Li Dã cười xấu xa nói: “Nói thẳng ra vẫn là em không đủ sức hấp dẫn!”
“Vâng vâng vâng, là do em không đủ sức hấp dẫn được chưa? Bây giờ hai chúng ta có thể nói cho xong vụ kiện cáo này rồi lại bàn đến chuyện khác được không?”
“Nhìn em căng thẳng như vậy...”
Lục Li Dã giơ tay ra vỗ gương mặt hơi tái nhợt của cô, anh vẫy người phục vụ: “Phục vụ, cho một ly nước ấm.”
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã bưng nước ấm đến, Lục Li Dã đặt vào trong tay Hướng Tình: “Em uống chút nước cho ấm người trước, bây giờ chúng ta vẫn còn thời gian, cũng không cần vội trong lúc này...”
“...Cảm ơn anh.”
Hướng Tình nhận ly nước ấm anh đưa, sau khi uống một hớp lớn xong cô híp mắt nhìn Lục Li Dã, vẻ mặt khâm phục khó che giấu: “Lục Li Dã, em phát hiện hình như chuyện gì anh cũng hiểu. Em rất bất ngờ, sao anh hiểu pháp luật nhiều như vậy.”
“Em rất bất ngờ sao?”
Lục Li Dã cầm thìa tùy ý khuấy cà phê trong ly.
“Ừm, em rất bất ngờ.”
Hướng Tình gật gù: “Anh cho em cảm giác hình như lĩnh vực nào anh cũng đều hiểu. Chẳng lẽ bộ đội đặc chủng như các anh cũng phải tìm hiểu những lĩnh vực này sao?”
Lục Li Dã hơi buồn cười, đầu hơi dựa vào ghế nói: “Bà ngoại anh là luật sư, chuyên xử lý các vụ án ly hôn, có điều bây giờ bà cụ đã qua đời được mấy năm rồi...”
Nhắc tới bà ngoại đã qua đời, vẻ mặt bất cần từ trước đến nay của Lục Li Dã lại lộ ra vẻ tiếc nuối và cô đơn khó thấy.
“Xin lỗi, em vô ý nhắc đến chuyện đau lòng của anh.”
Hướng Tình xin lỗi.
“Có gì đâu mà xin lỗi, sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường tình của con người! Được rồi, bây giờ chúng ta nói tiếp về vụ án.”
“Được...”
“Lần sau ra tòa, tất cả mọi thứ đều phải dựa vào sự biện hộ của em, lúc ra tòa, em tuyệt đối không được căng thẳng! Nếu như em nói không lại luật sư của đối phương cũng không sao, vậy thì chúng ta sẽ biểu diễn một vở kịch tình cảm sướt mướt...”
“Ý anh có thế nào?”
“Dùng tình cảm để khiến người khác động lòng, dùng đạo lý để khiến người khác hiểu rõ! Tòa cũng là người có trái tim, nói lý không lại thì nói tình, tranh thủ sự cảm thông của quan tòa cũng là một điểm quan trọng để chiến thắng trong vụ kiện, nhất là đối với những vụ án ly hôn!”
“... Được rồi! Vậy em sẽ cố gắng hết sức.”
Hướng Tình nhấp một ngụm cà phê trong ly gật gù, nhưng cô cũng không tự tin cho lắm.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ra tòa, kết quả lại còn bảo cô tự mình biện hộ. Chuyện này ít nhiều gì cũng thử thách năng lực của người ta đấy.
“Được rồi, em về trước cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt, còn về chuyện chứng cứ, cứ giao cho anh xử lý!”
“Vụ án vẫn còn treo lơ lửng, em cũng không có lòng dạ nào nghỉ ngơi, nếu không anh để em cùng hành động với các anh đi, như vậy ít nhiều gì trong lòng em cũng có phần nắm chắc.”
“Được!Vậy thì bây giờ anh có một chuyện thực sự cần gấp cho em đi làm đây.”
“Chuyện gì?”
Hướng Tình nháy mắt, nghi ngờ nhìn Lục Li Dã.
“Em đi một chuyến đến biệt thự của Morri hơn nữa phải thừa lúc anh ta không có ở nhà.”
“Hả?”
“Em đi tìm quản gia của biệt thự.”
“Bảo ông ta ra tòa làm chứng cho chúng ta?”
Hướng Tình không ủng hộ: “Ông ta không thể nào làm chứng cho chúng ta được đâu.”
“Em chỉ cần đến tìm ông ta, nhờ ông ta ra tòa làm chứng, nhưng rất rõ ràng là em sẽ bị từ chối! Mà lúc này chuyện em cần làm chính là dẫn dắt nội dung nói chuyện giữa em và ông ta, ít nhất là làm cho ông ta thừa nhận trước mặt em là Morri có ở riêng mấy ngày với em.”
“Nhưng mà thừa nhận trước mặt em có tác dụng gì không? Nếu chỉ là đơn phương một phía, quan tòa có chấp nhận hay không?”
“Nếu chỉ là do em nói, đương nhiên là vô dụng. Nhưng nếu như chính miệng ông ta nói ra, vậy thì không giống nhau! Vì thế đến lúc đó em cầm theo cái này đi tìm ông ta.”
Lục Li Dã nói xong lấy bút ghi âm ra, trượt tới trước mặt Hướng Tình: “Bằng chứng, chỉ cần không xâm phạm đến quyền riêng tư của đối phương thì có thể sẽ được tiếp nhận! Đến lúc đó ông ta có ra tòa làm chứng hay không cũng không quan trọng!”
Hướng Tình cầm bút ghi âm trong tay, cô khó tin nhìn Lục Li Dã ngồi đối diện: “Anh xác định thật sự anh không tốt nghiệp chuyên ngành luật sư đấy à?”
“Anh đây học nghệ thuật!”
“...”
“Lục Li Dã, nếu không anh giúp em ra toà đi! Anh biết ăn nói như thế, lối suy nghĩ lại rất rõ ràng, nếu như có anh ở đó nhất định chúng ta có thể thắng kiện!”
Bỗng nhiên Hướng Tình trở nên tràn đầy tự tin.
Tuy rằng ngay phiên tòa lúc nãy bọn họ đã không thành công, nhưng bởi vì có sự tồn tại của Lục Li Dã nên cô lại cảm thấy tràn trề tinh thần.
Giống như mọi thứ trước mắt đều trở nên sáng tỏ.
“Anh không có cách nào ra tòa giúp em! Em cho rằng ra tòa đơn giản như vậy sao, muốn ngồi lên đó phải cần có chứng chỉ hành nghề luật sư đấy!”
“Xem em này… vậy mà quên mất một chuyện!”
Hướng Tình vỗ đầu của mình một, lè lưỡi một cái: “Vậy anh phải đồng ý với em, anh phải ngồi bên dưới nhìn em, cổ vũ cho em đó!”
“Không thành vấn đề! Chắc chắn anh sẽ có mặt.”
“Được, anh hứa rồi đó nhé!”
Hướng Tình ngoắc tay giao kèo với anh.
“Anh hứa!”
“Vậy bắt đầu từ bây giờ chúng ta chia nhau ra hành động!”
Hướng Tình đứng dậy, cả người tràn trề sinh khí.
Lục Li Dã cũng đứng dậy theo: “Cho dù có lấy đươc bằng chứng hay không, buổi tối trước mười hai giờ em phải đến tập hợp tại nhà trọ của Tống đấy."
Đi đến nhà trọ của Tống kia là phòng ngừa người của Morri đứng chặn ngay cổng biệt thự chụp hình làm bằng chứng.
Mặc kệ thế nào bọn họ cũng phải làm việc cẩn thận.
“Được! Đến lúc đó anh chỉ cần gửi địa chỉ nhà trọ của Tống cho em là được.”
Sau khi hai người bước ra từ quán cà phê liền chia nhau ra hành động.
Hướng Tình cầm bút ghi âm đi tới biệt thự của Morri.
Lục Li Dã lái xe về phía bệnh viện, trong lúc lái xe anh ta gọi điện cho cảnh sát Đông nói: “Anh tìm người giúp tôi điều tra bác sĩ Bạch ở khoa phụ sản của bệnh viện Lam Đồng, dẫn người đến Cục cảnh sát điều tra.”
Khi Lục Li Dã đến bệnh viện vừa lúc người của Cục cảnh sát cũng tới.
“Lão đại!”
Vừa thấy Lục Li Dã đến bọn họ vội chào hỏi anh.
“Dẫn người đến Cục Cảnh sát một chuyến!”
“Dạ!”
Lục Li Dã không đi theo bọn họ vào trong, chỉ ngồi đợi trên xe mình.
Rất nhanh, bác sĩ Bạch đã bị người của Cục Cảnh sát dẫn ra.
Dọc theo đường đi, mọi người bàn tàn xôn xao: “Bác sĩ Bạch xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lúc nãy nghe cảnh sát nói là nhận tiền của người bệnh, thu hối lộ, lén lút giúp bệnh nhân làm thủ thuật thụ tinh nhân tạo, kết quả hình như bị người ta đâm sọt rồi.”
“Trời ạ! Vậy cô ta sẽ không ngồi tù chứ?”
“Chuyện đó ai mà biết?”
Xe của Cục Cảnh sát nhanh chóng chở bác sĩ Bạch đi, Lục Li Dã theo sát phía sau.
Lúc anh ta bước vào Cục Cảnh sát, bác sĩ Bạch đã bị dẫn đến phòng thẩm vấn: “Ai ghi chép biên bản cho cô ta?”
“Người còn chưa đến kịp.”
“Để tự tôi làm thôi!”
Lục Li Dã cầm bút lên sau đó tiến vào “phòng kín”.
“Bác sĩ Bạch, thành thật khai ra đi!”
Lục Li Dã gác chân lên ghế, anh không nói lời thừa thãi, hỏi thẳng cô ta.
“Sếp à! Anh bảo tôi khai cái gì? Tôi cũng không biết các anh bắt tôi về đây làm cái gì!”
Cô ta vẫn còn vòng vo với Lục Li Dã.
“Không chịu khai thật đúng không?”
Ngược lại Lục Li Dã cũng không vội: “Được, nếu cô không chịu nhận tội thì tôi cũng không ép cô. Có điều bác sĩ Bạch à, cô cũng đừng trách tôi không nhắc nhở trước, có tội nhưng không nhận đến lúc đó quan tòa phán quyết tội sẽ nặng thêm! Chuyện cô và Tần Lịch Lịch trộm t*ng trùng của tôi làm thủ thuật, cảnh sát chúng tôi đã gần như nắm hết chứng cứ trong tay, nhưng mỗi một chứng cứ đều không có lợi với cô. Ví dụ như cô đã xúi giục Tần Lịch Lịch trộm t*ng trùng, còn cả chuyện cô nhận 900 triệu tiền hối lộ từ Tần Lịch Lịch. Số tiền khổng lồ này đủ để đè chết cô!”
“Không phải! Tất cả mọi chuyện đều không phải như vậy! Có phải Tần Lịch Lịch nói tôi xúi giục cô ta làm như vậy không?”
Vừa nghe Lục Li Dã nói xong câu này tâm trạng của bác sĩ Bạch lập tức trở nên kích động.
Thật ra tất cả những lời nói lúc nãy anh ta hỏi đều là do Lục Li Dã tự bịa đặt ra.
Lục Li Dã rất giỏi trong việc dọa người khi thẩm vấn. Ở trong này mỗi người đều giống như chim sợ cành cong, chỉ cần gài bẫy cô ta, cô ta sẽ gấp không chịu nổi chui vào tròng.
“Nếu cô nói sự việc không phải là như vậy, vậy thì bác sĩ Bạch tôi hy vọng cô có thể nói ra tất cả những gì cô biết. Nhưng nếu như sau khi chúng tôi điều tra phát hiện cô nói dối, vậy thì tội của cô sẽ càng nặng thêm!”
“Được, tôi nói, tôi nói...”