Cô nhớ lúc cô bị bệnh nằm trong bệnh viện, Lục Ly Dã đã thức trắng đêm không ngủ ở bên cô, nói chuyện cùng cô, kể chuyện cười… Nghĩ ra mọi cách làm vết thương của cô bớt đau đớn.
Thình lình, trên tủ đầu giường chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, nháy mắt đem suy nghĩ của Hướng Tình từ quá khứ trở về.
Cô cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua tên người gọi đến, liền cứng người.
Không phải ai khác gọi điện thoại tới mà chính là… Morri!
Hướng Tình quét mắt nhìn Lục Ly Dã đang ngủ say trên giường, ấn nút tắt chuông điện thoại, sau một hồi rối rắm mới đi ra ban công nhận điện thoại của anh.
“Đang ở đâu?”
Đầu bên kia, Morri hỏi cô.
Hướng Tình nhíu mày: “Anh không có tư cách hỏi thăm tình hình của tôi!”
Ở đầu bên kia điện thoại chợt im lặng một cách chết chóc.
Một lát sau: “Xuống dưới…”
Anh ra lệnh cho cô qua điện thoại.
Trong lòng Hướng Tình sợ hãi…
“Anh ở đâu?”
Cô căng thẳng hỏi dò anh.
Đứng ở ban công ngoài trời, theo bản năng ánh mắt cô nhìn xuống tầng dưới tìm kiếm, thấy được một chiếc xe Bentley quen thuộc ở tầng một.
Trái tim Hướng Tình lại cảm thấy nặng nề…
“Tôi ngủ rồi, anh đi đi!”
Cô không muốn nói chuyện với anh.
“Hoặc là em xuống đây, hoặc là anh đi lên trên đó!”
Thái độ của Morri trước giờ luôn ngang ngược.
Hướng Tình nghe vậy thật sự có chút tức giận, bàn tay cầm đi động nắm chặt lại: “Được, tôi đi xuống dưới đó!”
Cúp điện thoại, ngay cả áo khoác cô cũng không mặc liền đi ra cửa, vội vàng xuống tầng một.
Tầng một, Morri đang đứng ở bên ngoài xe Bentley, kiên nhẫn đợi cô.
Gió lạnh thổi qua mái tóc, làm cho bộ dạng lạnh lùng của anh càng thêm sâu sắc bén nhọn.
Ánh mắt nhìn Hướng Tình nặng nề, phức tạp, lại như có thêm vài phần bất đắc dĩ.
Vừa thấy Hướng Tình, anh không nói một lời, lập tức đem cô ôm vào trong ngực của mình, một tay ôm lấy eo cô, một tay khác giữ sau gáy của cô, để cô vùi trong ngực của mình, cảm nhận được hơi ấm trong lồng ngực của anh, cùng nhịp tim của anh vì cô mà loạn nhịp: “Có nhớ anh không?”
Anh hỏi.
Câu hỏi nói ra một cách rất nghiêm túc.
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, dường như còn lộ ra vài phần tang thương và mệt mỏi.
Thực sự, Hướng Tình đã lâu chưa gặp anh, cô thậm chí còn không để ý anh đã đi đâu, làm gì.
Ở trong mắt cô, mọi thứ về người đàn ông này đều không liên quan gì đến mình!
“Morri, anh thả tôi ra…”
Hướng Tình giãy dụa.
Khẩn trương muốn thoát ra khỏi giam cầm của anh.
Morri thả lỏng đầu của cô, tay lại ôm eo cô chặt thêm một chút, ánh mắt nóng rực nhìn cô, đáy mắt trước sau như một tĩnh lặng thoáng qua một chút âm u: “Hướng Tình, em không bao giờ biết được, anh yêu em nhiều như thế nào…”
Trong lòng anh, cơ thể mềm mại của Hướng Tình có phần hơi cứng đờ.
Morri…
Thậm chí Hướng Tình không rõ anh cuối cùng là loại đàn ông như thế nào!
Ngang ngược? Hèn hạ? Không từ thủ đoạn?
Thế nhưng, mỗi lần đều cứu cô ở trong nước sôi lửa bỏng, thậm chỉ không tiếc cả mạng sống…Hướng Tình không biết có phải đây là cái mà anh gọi là tình yêu hay không, nhưng “yêu” cô như thế này càng nhiều, càng khiến cô nghẹt thở, lại để trong lòng cô mang theo càng ngày càng nhiều cảm giác mang nợ anh.
“Về nhà”.
Morri nói.
Anh trước giờ đều nói vắn tắt ngắn gọn.
“Không, tôi ngủ rồi, tôi không qua đó”.
Lục Ly Dã bị thương nặng bây giờ còn đang nằm ở phòng cô. Sao có có thể đi cùng anh được? Làm sao có thể yên tâm bỏ đi!
“Lên xe…”
Đối với lời nói của Hướng Tình, anh lựa chọn bỏ qua.
“Morri, tôi nói là tôi không đi!”
Hướng Tình hơi nóng nảy.
“Phải đi! Đêm nay cùng anh…”
Lời nói của anh ẩn chứa hung hăng, lại có phần lạnh lùng, chớp mắt tiếp theo liền nâng cao gương mặt đang ảo não của cô cúi đầu xuống ngang ngược chiếm lấy môi cô… “ưm ưm ưm…”
Hướng Tình giãy dụa, muốn tránh khỏi nụ hôn cưỡng ép này của anh.
Tuynhiên, so với anh, sức lực của cô thực sự quá yếu, cô căn bản không phải đối thủ của anh.
Hai tay không an phận bị anh một tay giữ lại ở sau lưng cô, khiến cô không thể động đậy một chút nào.
Bất đắc dĩ, Hướng Tình đành phải dùng chân.
Nhắm hướng phía chân của anh lặng lẽ đá một cước, sau đó nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn của anh. Một giây sau, anh ôm cô xoay người đem cô đè lại trên thân xe, hai chân khép lại kẹp lấy đôi chân không yên phận của cô, để cô không thể làm gì được nữa.
Mà đôi môi mỏng hôn cô, càng trở nên tùy ý.anh càng bất chấp mọi thứ hôn cô…
Đầu lưỡi nóng ẩm nhanh chóng len vào miệng cô, chiếm lấy lãnh địa anh luôn khao khát.
“Thả…Bỏ…”
Hướng Tình muốn kêu to lên nhưng môi vẫn bị anh bịt kín, khiến cô không thể phát lên một tiếng kêu cứu nào.
Bởi vì giãy dụa quá nhiều đến mức sức lực của cô có chút cạn kiệt, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi… đến cuối cùng, tất cả sức lực của cô đều đã cạn kiệt.
Hướng Tình không còn chút xíu sức lực để giãy dụa, chỉ có thể yếu ớt mềm mại trong lòng anh mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Nụ hôn cuối cùng cũng dừng lại.
Không đợi Hướng Tình kịp kháng cự, trong nháy mắt cả người đã bị Morri ôm ngang lên ném vào trong xe, sau đó anh cũng nhanh chóng ngồi xuống: “Lái xe…”
Anh đóng cửa lại, hoàn toàn không để ý tới tiếng la hét của Hướng Tình, lệnh cho tài xế chạy xe đi.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đi…
Chỉ để lại tiếng vọng xe chạy.
Quẩn quanh bên tai Lục Ly Dã, khiến anh khó chịu như thể có một tảng đá đang đè nặng trong ngực mình.
Anh đứng ở ban công, quay người, lấy một bao thuốc lá trong túi ra, hút.
Cúi đầu, hút hai cái thật sâu đem khói thuốc tràn vào trong phối, mong muốn dùng khói thuốc nồng đậm này làm tê liệt đau đớn trong lòng.
Một cảnh ân ái dưới tầng một vừa rồi, là anh tận mắt nhìn thấy.
Hai người đó dựa lên trên thân xe, hôn nhau triền miên đến như vậy…
Có vài giây xúc động anh dường như muốn lao xuống tầng một, đoạt lại cô từ trong lòng anh.
Nhưng mà nghĩ lại, Lục Ly Dã anh lấy thân phận gì để đi xuống đó? Bạn trai? Hay người tình?
Anh ngẩng đầu lên trời thả một vòng khói thuốc.
Khói xanh mông lung, ánh mắt anh có chút mơ hồ.
Mặt kệ là bạn trai cũng được, nhân tình cũng được, nhưng đứng trước người được gọi là “chồng” cô, anh mãi mãi cũng không có chỗ đứng của mình.
Chồng…
Oh…
Giữa Cao Hướng Tình và Morri, cuối cùng là một người có ý một người vô tâm hay là đúng như Morri đã nói… “hai bên tình nguyện!”
Lục Ly Dã thật sự nhìn không rõ!
…Trên xe…
“Dừng xe lại, để cho tôi xuống xe, tôi phải quay về…”
Hướng Tình không ngừng cậy khóa xe, muốn xuống xe, thấy lái xe không hề có chút dấu hiệu sẽ dừng xe, cô càng sốt ruột đến mức không ngừng đập vào chỗ lái xe ngồi: “Dừng xe! Có nghe không, tôi bảo anh dừng xe lại…”
Morri mệt mỏi dựa lưng vào ghế ngồi, từ từ nhắm hai mắt lại, mặc kệ Hướng Tình làm loạn.
Cánh tay dài ôm lên vòng eo thon của cô, vỗ vỗ nhẹ, giống như đang an ủi cảm xúc nóng nảy của cô: “Yên lặng chút…”
Anh giống như ra lệnh, nhưng lại giống như dỗ dành.
Hướng Tình kéo tay anh đang đặt ở eo mình ra, cúi đầu, chuyển giọng van nài anh ta: “Morri, anh để tôi trở về được không? Chỉ đêm nay thôi… Đêm nay để cho tôi về nhà! Ngày mai tôi sẽ về biệt thự cùng anh”.
Hướng Tình bị anh ta làm cho thực sự không còn cách nào.
Bỏ mặc Lục Ly Dã bị thương ở nhà mình, cô thật sự không yên tâm!
Lời nói của Hướng Tình thành công khiến Morri mở mắt ra.
Ánh mắt trước sau như một luôn tĩnh lặng của anh giờ phút này, lạnh lẽo đến mức làm cho người ta sợ hãi, anh híp mắt nguy hiểm nói: “Lục Ly Dã đang ở trong nhà em?”
Anh không đợi nghe câu trả lời của Hướng Tình, tiếp tục nói: “Nếu như anh đoán không nhầm anh ta bây giờ đang bị thương nặng, có lẽ ngay cả xuống giường cũng khó. Nếu lúc này anh ra tay với anh ta, muốn lấy mạng của anh ta hẳn là dễ như trở bàn tay nhỉ?” Sắc mặt Hướng Tình bỗng nhiên tái đi…
“Anh đang uy hiếp tôi?”
Giọng nói của cô hơi run.
Morri cười nhạt, không trực tiếp trả lời cô: “Ngoan ngoãn ngồi im đừng có làm ồn nữa, anh mệt…”
Hai tay Hướng Tình đặt phía trước siết chặt lại.
Thật sự cô không dám làm ầm lên nữa.
Morri nói không sai, bây giờ Lục Ly Dã bị thương nặng, vả lại, anh là ông trùm xã hội đen vốn dĩ cùng Lục Ly Dã đối đầu với nhau, bọn họ nếu muốn sống mái với nhau cũng không phải không có khả năng!
Mà nếu thật sự muốn quyết đấu, Lục Ly Dã đang bị thương nặng chắc chắn sẽ không có lợi gì!
Hơn nữa, với loại người hèn hạ như Morri, nhất định sẽ không nhẹ tay với Lục Ly Dã! Có lẽ, đối với anh mà nói, giết người cũng không có vấn đề gì cả!
Morri sâu xa thăm dò Hướng Tình một chút, đôi mắt nâu của cô rõ ràng đã có chút ảm đạm.
Điểm yếu của cô gái này, mãi mãi cũng vẫn là Lục Ly Dã…
Lại không biết, Lục Ly Dã khó đối phó như vậy!
Ngay tại hai ngày trước, Morris thiếu chút nữa thua trên tay Lục Ly Dã, may mắn thay, Lục Ly Dã nể tình hắn lần trước xả thân cứu mạng Hướng Tình, viên đạn không xuyên qua tim, mà rơi ngay chân trái hắn.
Cũng vì bị đạn bắn vào chân trái nên khi anh ta bắn viên đạn cuối cùng vào tim Lục Ly Dã mới bị lệch đi hai ba cm!
Morri cũng không muốn lấy mạng Lục Ly Dã! Cũng không phải là nể ân tình trước đây… Mà là anh biết, Lục Ly Dã chính là điểm yếu của Hướng Tình.
Nếu như anh ta thực sự chết ở trên tay anh, có lẽ, cả đời này Cao Hướng Tình cũng sẽ không tha thứ cho anh… Bởi vì yêu cô, cho nên anh lựa chọn nhượng bộ.
Cao Hướng Tình, em mãi mãi không biết được, em ở trong tim anh có bao nhiêu quan trọng… “qua ít ngày là qua tết…”
Anh bỗng nhiên mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh trong xe, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hướng Tình, không để ý đến cô giãy dụa bỏ vào trong lòng bàn tay mình xoa xoa: “Cùng anh về nước Anh”.
Hướng Tình đột nhiên khẽ giật mình.
Nhất thời, toàn thân cứng đơ như hóa đá.
“Không, không muốn”.
Cô gắng sức đem tay mình rút ra khỏi tay của anh, ngoảnh mặt đi nhìn ra cửa sổ: “Anh tôi khó khăn lắm mới trở về, tôi muốn ở bên cạnh người nhà của mình”.
“Được…”
Morri lại không có nửa phần do dự, đáp ứng cô.
Anh quá dễ dàng khiến Hướng Tình có chút kinh ngạc.
Quay đầu lại nhìn anh, anh bất đắc dĩ nhăn mày: “Vậy anh đành đưa ba mẹ đến đây gặp con dâu của họ”.
“…”
Trong lòng Hướng Tình bây giờ không rõ là cảm giác gì.
Thật sự, cô không thể nói được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu… Theo lý mà nói, cô căn bản có thể không để ý đến cảm nhận của Morri, nhưng lúc thấy hắn khó xử, cô lại cảm giác mình có chút nhẫn tâm.
Nhưng nhẫn tâm thì sao?
Hôn nhân sai lầm này vốn là do anh ta gây ra!
Tâm tình của cô, ngày càng thêm mệt mỏi.
…
Đi vào trong biệt thự, Hướng Tình liền ngồi im ở đại sảnh.
Morri vỗ vỗ đầu cô: “Ầm ĩ không có kết quả nên mệt mỏi à? Trở về phòng ngủ đi”.
Hướng Tình do dự một lúc, đột nhiên nói: “Morri, chúng ta ly hôn đi…”
Đôi mắt nâu của Morri tối lại, không để ý tới câu hỏi của cô, thúc giục: “Nhanh đi ngủ đi!”
“Morri, trả lời vấn đề của tôi…”
Hướng Tình đứng dậy, không cho phép anh bỏ qua vấn đề của mình.
Morri nhíu mày, ánh mắt sâu sắc nhìn cô, hổi lâu mới nhả ra ba chữ: “Không thể nào!”
“Tôi có thể đơn phương ly hôn!”
Hướng Tình kiên trì.