Anh ta thì thào nói rõ từng tiếng ở bên tai của cô: “Bây giờ em là vợ của tôi, cho nên em phải thực hiện nghĩa vụ của người làm vợ! Nếu như em vẫn hi vọng Lục Ly Dã còn sống tốt thì..."
Anh ta nói đến đó lại bế Hướng Tình lên.
"Bỉ ổi!"
Viền mắt Hướng Tình đỏ hoe nhưng cô không thể nói gì nữa, chỉ có thể cố nhịn rồi lại cố nén nhịn!
Hoàng Ngân rất không muốn để con gái mình đi, nhưng Hướng Tình muốn đi theo Morri, bà cũng không có cách nào. Dù sao bây giờ hai người đã là vợ chồng!
Tối hôm đó, Morri đưa Hướng Tình đến một biệt thự trên núi ở vùng ngoại thành.
Thu xếp xong cho cô, anh ta không hề căn dặn một lời nào đã dẫn Ngô Dữ Sinh đi, chỉ để lại mấy cô giúp việc và mấy chục vệ sĩ áo đen chờ ở bên ngoài.
So với nói là bảo vệ cô thì không bằng nói là bọn họ giám sát cô.
Hướng Tình không đi làm, thậm chí cũng không có tâm tư đâu để xin nghỉ. Cô cứ nằm ở trên giường mơ mơ màng màng như vậy.
Cô hết ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ.
Đám người giúp việc đi vào đưa cơm cho cô nhưng cô không để ý tới, cũng không muốn ăn một miếng nào. Có đôi khi cô thậm chí nghĩ mình còn không bằng chết như vậy ở trên chiếc giường này thì tốt biết mấy.
Rất nhiều đêm, cô đều nằm mơ...
Những cảnh trong mơ không ngừng hiện ra trong đầu cô...
Cô mơ thấy Lục Ly Dã gõ cửa sổ phòng cô. Cô mở cửa ra và anh ta ôm cô vào trong lòng, không ngừng hôn cô.
Hôn rồi hôn, sau đó Hướng Tình sẽ khóc.
Khóc một lúc thì cô tỉnh lại...
Vừa tỉnh lại, bên khóe mắt cô đều là nước mắt.
Chợt có đôi tay lạnh lẽo lau nước mắt trên mặt cô, sau đó cô rơi vào trong một lồng ngực rắn chắc. Giọng nói lạnh lùng của Morri nặng nề vang lên bên tai của cô: “Bảo em kết hôn với tôi lại khốn khổ như vậy sao?"
"Đúng, không chỉ đơn giản có đau khổ mà còn có buồn nôn nữa! Rất buồn nôn..."
Hướng Tình mở mắt ra, trong đôi mắt lạnh lùng hoàn toàn không che giấu sự căm hận trừng mắt nhìn anh ta.
Trong chớp mắt tiếp theo, cô đã bị Morri đè xuống dưới người.
Cơ thể anh ta đặc biệt cường tráng nên cô căn bản không phải là đối thủ. Hơn nữa, vì nhiều ngày không ăn nên giờ phút này, Hướng Tình thậm chí chỉ nói mấy câu cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nói gì tới chuyện đấu sức với người đàn ông này chứ?
"Cao Hướng Tình, nhưng Morri tôi lại thích em..."
Đôi mắt anh ta nóng rực, sáng ngời nhìn Hướng Tình dưới thân mình.
Ánh mắt kia nóng như lửa khiến Hướng Tình cảm giác như bị bỏng rát.
Ngón tay anh ta giữ chặt lấy cằm cô, trong giây lát, đôi môi ẩm ướt, ấm nóng đã mạnh mẽ cuốn lấy môi cô.
Đầu lưỡi anh ta vừa đưa vào trong miệng Hướng Tình đã bị cô hung hăng cắn chặt.
Bất ngờ chính là Morri cũng không tránh, cứ mặc cho cô cắn như vậy.
Lúc đầu, miệng Hướng Tình còn nới lỏng, nhưng thấy anh ta không tránh thì trong lòng càng tức giận hơn, hàm răng cắn xuống cũng mạnh hơn.
Mãi đến khi cắn ra máu rồi, cô cũng không có ý định nhả ra.
Sau đó, có lẽ vì thật sự quá mệt nên cuối cùng... Hướng Tình vẫn thả lỏng miệng.
Nước mắt không nén được mà tràn ra khỏi mi.
Morri vẫn không chịu thả cô ra, dù đau nữa vẫn hôn cô mà không chịu bỏ cuộc, cuốn lấy đôi môi mềm mại của cô, chiếm lấy khoang miệng ngọt ngào thơm tho của cô... "Tôi yêu em nên mới cưới em! Một ngày nào đó, tôi sẽ làm cho trái tim của em cũng giống như tôi vậy..."
Từ trước đến nay, Morri đã quyết định chuyện gì, thì không có chuyện không thể!
Lại giống như có cô và cưới cô vậy!
Nhưng...
"Morri, anh vĩnh viễn cũng không đợi được đến ngày đó đâu..."
Từ giờ phút Morri muốn kết hôn với Cao Hướng Tình thì đã xác định anh ta mãi mãi mất Cao Hướng Tình cô rồi!
Hướng Tình sống đờ đẫn qua bốn ngày, sang ngày thứ năm, cô cuối cùng cũng bắt đầu đi làm.
Sau khi đi làm, tâm trạng cô vẫn không quá ổn định, có đôi khi sẽ ngây người nhìn chằm chằm vào quyển lịch trên bàn rất lâu.
Thời gian một tuần...
Từng ngày trôi qua rất nhanh, Lục Ly Dã cũng sắp trở về rồi.
Sau khi anh ta trở về, mình nên đối mặt với anh ta thế nào đây?
Mình lại phải tự nói cho anh ta biết sự thật chuyện mình đã kết hôn... Hướng Tình ôm cái đầu đang đau đớn, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Cô căn bản không thể nào nói ra được những lời này!
...
Một tuần lại thêm hai ngày.
Gương mặt quen thuộc của Lục Ly Dã cuối cùng cũng xuất hiện ở trước mắt Hướng Tình.
Hết giờ làm việc, cô mới ra khỏi công ty liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn trong chiếc áo choàng dài màu đen đang lười biếng dựa vào chiếc xe Maybach màu đen tuyệt vời.
Anh ta đang cúi đầu, thỉnh thoảng lại hút thuốc.
Gió lạnh thổi tới làm tàn thuốc trong tay anh ta lúc sáng lúc tối, khói thuốc mông lung kết hợp với gương mặt điển trai làm cho mọi người phải điên đảo.
Anh ta đứng ở đó, cho dù không có bất kỳ động tác nào cũng đã là hình ảnh cám dỗ làm cho người khác không thể nào dời mắt.
Viền mắt Hướng Tình chợt ướt...
Dường như cảm giác được đôi mắt khác thường của cô, Lục Ly Dã đang cúi đầu hút thuốc chợt ngẩng đầu lên.
Đôi mắt phượng thâm trầm vừa đối diện với đôi mắt ngân ngấn nước của Hướng Tình đã chợt sáng lên. Trong giây lát, anh ta nhanh chóng dụi tắt điếu thuốc trong tay, hai tay đút trong túi và bước nhanh về phía cô.
Anh ta càng tới gần thì Hướng Tình càng hoảng loạn.
Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng có phần né tránh nhìn thẳng vào anh ta.
Lục Ly Dã còn chưa tới gần đã nhận ra sự khác thường của Hướng Tình.
"Em làm gì vậy? Mới một tuần không gặp đã tính giả vờ thanh cao với cậu đây à?"
Lục Ly Dã đi tới, ngang ngược giữ chặt lấy cằm nhỏ của cô và cười hỏi.
Anh ta lại khẽ nhíu mày: “Nhìn thấy cậu chủ đây bình yên ra ngoài mà em còn mất hứng như vậy sao?!"
"Anh... anh đừng như vậy..."
Nửa viền mắt Hướng Tình đã ướt.
Cô thò tay kéo bàn tay anh ta đang nắm lấy cằm mình xuống.
Có thể thấy được anh ta khỏe mạnh xuất hiện ở trước mặt mình, cô thật sự vui vẻ hơn bất kỳ lúc nào khác!
Nhưng...
Vào giờ phút này, cho dù vui mấy đi nữa thì cô cũng không có cách nào làm cho mình cười lên được.
"Anh thế nào?"
Lục Ly Dã nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ nhìn Hướng Tình: “Chuyện gì xảy ra vậy? Chỉ ra muộn có hai ngày mà em lại cáu kỉnh với cậu đây sao?"
"Không, ý em không phải vậy..."
Hướng Tình cúi đầu, tránh né ánh mắt của Lục Ly Dã, căn bản không dám nhìn anh ta.
Lục Ly Dã cảm thấy Hướng Tình thật sự bất thường.
Anh ta lại ngang ngược nắm lấy cằm của cô, một tay khác vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của cô và kéo cô vào trong lòng mình: “Không phải đã nói sau khi anh ra, em sẽ uống với anh không say không về sao? Tại sao anh vừa ra mà em lại la hét, khó chịu với anh thế? Em nói cho anh biết, anh đã làm gì mà chọc giận em vậy? Cho dù em có giận anh thì ít nhất cũng phải cho anh biết nguyên nhân chứ?"
Hướng Tình ở trong lòng anh ta cảm thấy không tự nhiên, cố giãy giụa: “Lục Ly Dã, anh... anh đừng như vậy..."
Cô thật sự kích động nhiều lần muốn mở miệng nói cho anh biết sự thật, nhưng... bảo cô làm sao nói ra được đây?
"Anh thả em ra trước đã..."
"Không thả..."
Từ trước đến nay anh ta đã quen ngang ngược rồi.
Hướng Tình chán nản đẩy anh ta: “Em bảo anh thả em ra!"
Cô thật sự tức giận, nhưng là tức giận với chính bản thân mình.
Giận mình không thể giữ lời hứa với anh, lại giận mình không có can đảm nói sự thật cho anh ta biết... Không ngờ, Hướng Tình mới đẩy anh ta, Lục Ly Dã đã thả tay ra và lảo đảo lùi lại hai bước, tay kia theo bản năng che ngực mình.
Gương mặt anh ta tái đi nhưng ánh mắt nhìn Hướng Tình vẫn lộ vẻ nuông chiều: “Cao Hướng Tình, em nổi giận làm gì vậy? Em định mưu sát chồng sao?"
Hướng Tình thấy thế mới phát giác không đúng, chỉ là câu nói “mưu sát chồng” lại làm cho trái tim cô đau đớn.
Cô lo lắng bước tới, ân cần hỏi anh ta: “Sao vậy? Em chỉ đẩy nhẹ thôi mà..."
Lục Ly Dã thấy cô cuối cùng đã nói chuyện nhẹ nhàng liền giơ tay kéo cô trở lại trong lòng mình: “Bị thương nhẹ, nằm ở trong bệnh viện hai ngày!"
Thật ra, anh ta nói là bị thương nhẹ nhưng chính xác là bị thương nặng, nằm mê man ở trong bệnh viện hai ngày hai đêm vẫn không tỉnh, mãi đến khi hôm nay là ngày thứ ba mới đỡ hơn một chút, ít nhất có thể cử động nhưng vẫn đang sốt cao. Anh ta còn chưa ra viện đã lén chạy ra ngoài gặp cô thôi.
"Bị thương à?"
Trên mặt Hướng Tình rõ ràng lo lắng: “Để em xem bị thương chỗ nào, có nghiêm trọng không?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, Lục Ly Dã cảm thấy mình có bị thương nặng nữa cũng đáng giá.
Anh ta đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đầy khẩn trương của cô trong bàn tay nóng ấm của mình: “Làm gì vậy? Muốn vén quần áo của cậu chủ đây lên kiểm tra ngay tại đây à? Chúng ta lên xe trước đã..."
Anh ta vỗ nhẹ vào thắt lưng của Hướng Tình và ra hiệu cho cô lên xe.
Hướng Tình ngập ngừng một chút, sau đó, theo anh ta lên xe.
Vừa rồi cô động tới chỗ vết thương trên ngực nên khi lên xe vẫn còn đau, nhưng anh ta cố nhịn.
Trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Hướng Tình nhìn thấy lại hoảng sợ.
Cô lấy khăn tay vội vàng lau mồ hôi cho anh ta, sờ trán của anh ta mà giật mình: “Anh sốt cao quá..."
"Không sao, lúc đi anh đã uống thuốc hạ sốt rồi."
"Anh để cho em xem thử vết thương của anh đã!"
Gương mặt Hướng Tình có phần trắng bệch.
"Không cần đâu!"
"Để cho em xem thử…"
Hướng Tình kiên trì.
Có đôi khi Lục Ly Dã cảm thấy cô nhóc này thật sự rất bướng bỉnh.
"Em khẳng định muốn xem à?"
"Ừ!"
"Được rồi! Sau khi xem xong, em không được khóc! Hoặc là anh sẽ không cho xem!"
Còn quy định nhiều như vậy nữa!
"... Được."
Hướng Tình gật đầu.
Lục Ly Dã không giấu diếm nữa.
Anh ta kéo áo khoác ra, cởi cúc áo sơ mi và lén nhìn Hướng Tình đang khẩn trương, sau đó mới kéo áo sơ mi ra.
Sau áo sơ mi là một lớp băng được quấn chặt.
Đúng là vừa rồi Hướng Tình hơi dùng sức nên miệng vết thương bị nứt ra, máu đã nhuộm đỏ lớp băng trắng.
Hướng Tình nhìn thấy liền giật mình, mi tâm đột nhiên giật giật vài cái. Cô hít sâu một hơi, nước mắt lại dâng lên và áy náy nhìn anh ta: “Anh bị chảy rất nhiều máu, chúng ta về bệnh viện trước đã!"
"Không có việc gì đâu, chỉ là vấn đề nhỏ thôi."
Lục Ly Dã nói rất nhẹ nhàng thoải mái: “Anh không quay lại bệnh viện đâu! Thật vất vả mới thoát ra được đấy!"
Anh ta nói xong liền cúi đầu cài cúc áo sơ mi: “Chúng ta tìm một chỗ phóng túng một chút đi, chỉ hai chúng ta thôi!"
"Anh đã như vậy còn phóng túng thế nào nữa?"
Vào giờ phút này, trong lòng Hướng Tình cảm giác đủ cả đắng cay mặn ngọt.
Phóng túng...
Bây giờ Cao Hướng Tình lấy thân phận gì để sống phóng túng với anh ta?! Cô lại có tư cách gì để sống phóng túng với anh ta chứ?
"Anh đừng lấy sức khỏe của mình ra đùa nữa, anh quay về bệnh viện! Em sẽ lái xe..."
Ánh mắt Hướng Tình hơi né tránh, căn bản không dám nhìn Lục Ly Dã.
Cô nói xong liền muốn xuống xe đi tới chỗ ghế lái.
"Chờ đã!"
Lục Ly Dã cản cô lại.
Bàn tay anh ta ngang ngược nâng gương mặt của cô lên, cho dù bị thương nhưng lực tay lại không hề yếu.
Anh ta ép Hướng Tình phải nhìn thẳng vào mình, khẽ nhíu mày tỏ ra bất mãn nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Hôm nay, em từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều đặc biệt kỳ lạ! Ngay cả nhìn cậu chủ đây cũng có vẻ chột dạ..."