Bác sĩ Cao vẫn đang cúi đầu xem báo không hề ngẩng lên, cuối cùng cũng ngước mắt nhìn con gái mình.
"Bạn trai con đang làm gì? Bao nhiêu tuổi? Gia đình làm gì?"
Bác sĩ Cao gấp tờ báo trong tay, liên tục hỏi con gái mình mấy vấn đề.
Hướng Tình còn tưởng mẹ mình mới là người hỏi những lời này, không ngờ ba lại cướp lời ngay trước mặt mẹ.
Xem ra, người đàn ông thường ngày vẫn ung dung bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với chuyện lớn trong cả đời của con gái mình thì thật sự không có cách nào bình tĩnh được!
"Con muốn tạm thời giữ bí mật về chuyện này đã!"
Hướng Tình không nói.
"Thế nào? Con còn định úp úp mở mở với ba mẹ mình nữa à?"
Hoàng Ngân khẽ nhíu mày, có phần không vui.
"Được rồi, ba mẹ cứ yên tâm đi. Anh ấy là người tốt, đặc biệt tốt với con gái của ba mẹ! Con giữ bí mật như vậy thì nhất định phải có nguyên nhân của mình! Con hứa với ba mẹ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì một tuần sau sẽ dẫn anh ấy tới gặp hai người, có được không?"
"Hai con đã qua lại với nhau bao lâu? Đã phát triển đến mức nào rồi?"
Bác sĩ Cao tiếp tục truy hỏi.
Hướng Tình trợn mắt: “Ba, đây là chuyện riêng của con, con từ chối khai báo!"
"Đủ lông đủ cánh rồi?!"
Bác sĩ Cao nghiêm mặt và trừng mắt với con gái mình.
Đây thật sự là lần đầu tiên ông ra oai ở trước mặt con gái.
"Mẹ, mẹ xem ba kìa..."
Hướng Tình thấy ba có vẻ không dễ gạt thì đành phải xoay sang làm nũng với mẹ mình.
"Con đừng hy vọng ở mẹ! Ba con làm vậy còn không phải vì lo lắng cho con sao? "
Hoàng Ngân quyết định kéo con gái mình về ngồi trước bàn ăn: “Ba con lo lắng con gái mình bị người xấu cướp đi, cho nên mới kích động như vậy thôi. Con phải thông cảm cho ông ấy mới đúng chứ!"
"Anh ấy không phải là người xấu. Anh ấy là người con gái mẹ yêu đấy!"
Hướng Tình cố gắng giải thích rõ ràng.
"Được rồi, được rồi!! Con đừng mở miệng nói yêu, ngậm miệng cũng nói yêu nữa!"
Bác sĩ Cao nghe được lại càng mất kiên nhẫn.
Con gái mình nuôi mấy chục năm, đang yên đang lành lại bị một thằng nhóc xấu xa bắt đi mất. Mấu chốt là ai, bộ dạng thế nào mà ông cũng không biết. Nếu chẳng may thật sự là một tên khốn lừa tiền, lừa thân xác thì làm thế nào?
Nếu đúng là vậy, ông chắc hẳn phải đánh tên khốn kiếp đó đến mức ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra được mới thôi!
Thảo nào mọi người đều nói ba vợ và con rể là tình địch trời sinh!
Đây còn không phải là vậy sao? Vẫn chưa gặp mà trong lòng người làm ba như ông đã thấy chua loét rồi!
"Không cần chờ một tuần nữa làm gì, tối nay con dẫn về cho mọi người gặp mặt đi!"
Ông đề nghị.
"Không được, phải chờ một tuần nữa. Bây giờ anh ấy còn bận đi công tác, không có ở trong nước!"
Hướng Tình cảm thấy mình thật sự nhanh trí.
Nhưng trong lòng cô thấy hối hận khi để lộ tin tức mình có bạn trai cho ba mẹ biết sớm như vậy!
Ôi, còn không phải vì quá hưng phấn nên không thể chờ đợi được sao?!
"Được rồi! Vậy ba mẹ cũng có thể xem ảnh chứ?"
"..."
Đây thật sự là lần đầu tiên Hướng Tình cảm thấy ba mình khó chơi như vậy.
"Ba, ba xem ảnh làm gì? Không cần xem đâu, anh ấy vô cùng đẹp trai! Chắc chắn không kém hơn ba và anh con đâu, chiều cao 1m88, cũng rất tốt!"
Hướng Tình vẫn vô cùng kiêu ngạo về điểm này.
"Ba muốn nhìn tướng mạo!"
Cao Dương Thành tức giận trừng mắt với con gái mình.
"Ba, ba không làm bác sĩ mà đổi sang thầy coi tướng từ khi nào thế? Ba có thể đoán được số mệnh cơ à!"
Hướng Tình nói xong chỉ vào hai má của mình, mặt dày nói: “Vậy ba xem cho con đi, xem thử khi nào thì con gái ba có thể kết hôn."
"... Cô bé này, con không làm ba con tức chết thì không chịu được à!!"
Hoàng Ngân cũng không thể nghe nổi nữa!
"Được rồi, được rồi, con đừng có lề mề nữa, nhanh đi làm đi! Chờ tuần sau, con dẫn người về xem thế nào rồi nói sau!"
Con gái mình thì mình hiểu rõ. Con nó đã xác định không muốn nói ra chuyện gì thì cho dù có kề dao lên cổ, nó cũng sẽ không nói ra nửa lời.
"Cảm ơn mẹ, vậy con đi trước đây!"
Hướng Tình nói xong liền cầm lấy túi muốn rời đi.
Gương mặt Cao Dương Thành sa sầm xuống, lạnh lùng nói:“Chờ một lát!"
Ông gọi con gái mình lại: “Còn một vấn đề cuối cùng, con phải trả lời, con và nó đã từng ngủ với nhau chưa?
"Chồng à..."
Hoàng Ngân không ngờ chồng mình lại đột nhiên hỏi trắng ra như vậy.
"..."
Hướng Tình lập tức nghẹn lời, cảm giác như có một đàn quạ vừa bay qua đỉnh đầu vậy. Cô nghiêm túc trả lời ba mình: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Ba, ba không thể nào là người có tư tưởng cổ hủ như vậy chứ! Năm đó chưa cưới mà ba còn có thể làm cho mẹ con sinh ra anh con đấy. Bây giờ, ba hỏi con đã ngủ với người ta chưa, ba cảm thấy thế nào?"
Hướng Tình vừa nói dứt lời đã đổi lấy một cái đập của mẹ vào đầu. Bà cảnh cáo cô: “Nếu con dám chưa cưới đã có thai, xem mẹ có đánh gãy hai chân con hay không!!"
"Đau..."
Hướng Tình khẽ xoa đầu mình, bĩu môi: “Mẹ, con biết mà. Bọn con có dùng các biện pháp tránh thai nên mẹ yên tâm đi."
Yên tâm, có quỷ mới yên tâm nổi!
Hoàng Ngân tức giận lại không có chỗ nào trút.
Cao Dương Thành còn muốn hỏi con gái mình xem kỳ kinh nguyệt của cô vào lúc nào, không ngờ cô đã xách túi bỏ chạy sớm như vậy.
Ôi, quả nhiên thành ngữ có câu nói rất đúng, con gái lớn không giữ được!
Cao Dương Thành thở dài, hỏi vợ mình: “Con bé có kinh nguyệt vào lúc nào?"
"Hình như là giữa tháng! Anh làm gì mà nghi thần nghi quỷ thế? Con bé mới nói có bạn trai, chẳng lẽ anh lại nghi nó có thai rồi à?"
Hoàng Ngân thật sự cảm thấy chồng mình quá khoa trương rồi.
"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn! Nếu con bé thật sự có thai thì phải cưới! Sinh non không tốt cho sức khỏe của nó."
Dù sao Cao Dương Thành cũng là bác sĩ, cho nên tương đối nhạy cảm với chuyện thế này.
"Nếu vậy, chờ buổi tối con bé về, em sẽ cố gắng nói chuyện với nó, bảo nó chú ý một chút."
"... Ừ."
Khi Hướng Tình lái xe tới công ty, đi được nửa đường thì cô bỗng nhiên cảm thấy dạ dày khó chịu, cứ cuộn lên làm cho cô thấy buồn nôn.
Cô khó chịu nhíu mày.
Nhắc tới cũng lạ, gần đây cô ăn không ngon miệng thì cũng thôi, còn luôn buồn nôn là sao chứ?
Chẳng lẽ dạ dày có vấn đề gì sao?
Bỗng nhiên, Hướng Tình nhớ tới trước khi mình ra ngoài, ba mẹ cô có nói gì đó tới chuyện chưa cưới đã có thai... Suy nghĩ trong đầu cô bỗng nhiên loạn cả lên...
Cô chợt giẫm phanh và đỗ xe ở bên đường.
Nghĩ đến chuyện này cũng thật sự có chút kỳ lạ. Hình như kinh nguyệt của mình đã quá một tháng rưỡi rồi, bình thường thật sự có quá nhiều việc nên cô không ngờ lại quên mất chuyện này.
Nhưng...
Không phải Lục Ly Dã đã dùng biện pháp tránh thai rồi sao? Cô làm sao có thể mang thai được chứ?!
Có lẽ chỉ là do dạ dày có vấn đề thôi?
Hướng Tình quyết định hết giờ làm hôm nay sẽ tới bệnh viện kiểm tra cẩn thận.
Sau khi nghĩ tới đây, Hướng Tình lại khởi động xe đi tới công ty.
Không quan tâm là chuyện gì, nói chung cứ chờ hết giờ làm đi tới bệnh viện khám thì sẽ biết. Cho nên, bây giờ cô vẫn nên nghiêm túc đi làm thôi!
Vào buổi trưa, Hướng Tình bất ngờ nhận được điện thoại của Morri.
"Xuống dưới lầu."
Trong điện thoại, anh ta thậm chí không chào hỏi đã trực tiếp ra lệnh.
Hướng Tình hơi sửng sốt, theo bản năng cúi đầu xuyên qua cửa sổ để nhìn xuống tầng một. Cô chỉ thấy có một chiếc Bingley màu đen đỗ ở cửa công ty của bọn họ.
Lúc này, cậu chủ Mạc ra ngoài đặc biệt khiêm tốn, khiêm tốn đến mức không giống với phong cách của anh ta.
"Ngài Mạc..."
"Xuống đây!"
Hướng Tình còn muốn nói thêm nhưng đã bị Morri ngắt lời.
Chỉ nghe anh ta nói bóng gió thêm một câu: “Nếu như còn muốn Lê Dã sống sót…"
Trong lòng Hướng Tình bỗng nhiên thấy ớn lạnh, thoáng cái đã cúp máy và chạy vội xuống dưới tầng.
Dọc đường đi, cô va phải đồng nghiệp cũng không kịp dừng lại nói “xin lỗi”.
"Hướng Tình, xảy ra chuyện gì vậy? Sao nhìn vẻ mặt cô khó coi thế..."
"Không..."
Nghe đồng nghiệp có lòng tốt hỏi thăm, Hướng Tình hoàn toàn không có tâm tư nào trả lời, chỉ trả lời một câu cho có lệ rồi chạy vội về phía cửa ra.
Trên chiếc xe Bentley, Ngô Dữ Sinh ngồi ở chỗ ghế lái phụ.
Morri nhắm mắt, dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Trên gương mặt điển trai lãnh đạm của anh ta không có quá nhiều cảm xúc.
Dường như cảm giác được Hướng Tình xuất hiện, anh ta chợt mở mắt ra.
Trong đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn chăm chú vào Hướng Tình, ánh mắt tối lại, một lát sau đôi môi mỏng mới mở ra nói: “Lên xe."
"Morri, anh vừa nói..."
"Lên xe!! Đừng để cho tôi phải lặp lại lần thứ hai."
Vẻ mặt Morri càng thêm lạnh lùng.
Hướng Tình không dám chậm trễ, vội vàng ngồi lên xe.
Dù sao, người trong miệng anh ta nói tới chính là Lục Ly Dã!
"Lái xe…"
Morri ra lệnh cho tài xế.
Hướng Tình không biết bọn họ đi đâu nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Cô ngồi ở trong xe mà có cảm giác như ngồi trên bàn chông.
Trong lòng cô chẳng khác nào bị gai cào, muốn hỏi nhưng ngại vì có Ngô Dữ Sinh và tài xế ở đó nên không thể tùy tiện mở miệng.
Dù sao, thân phận của Lục Ly Dã cũng đặc biệt!!
Cô phải thận trọng từ lời nói đến việc làm mới phải!
Chiếc xe chạy về một hướng nào đó.
Chỉ là càng đi, Hướng Tình càng phát hiện ra đoạn đường này thật sự quen thuộc đến không thể tưởng tượng nổi.
"Đây... Đây không phải là hướng đi tới nhà tôi sao?"
Hướng Tình kinh ngạc không hiểu nhìn Morri bên cạnh: “Anh rốt cuộc có ý gì vậy?"
Cô không hiểu nhưng bầu không khí kỳ lạ này làm cô thấy phiền lòng.
Morri chỉ thản nhiên liếc nhìn Hướng Tình: “Đến nơi thì sẽ biết!"
Sau đó, anh ta không nói thêm bất kỳ một câu nào khác.
Càng như vậy, trong lòng Hướng Tình lại càng không có cách nào bình tĩnh được.
Không đến nửa giờ sau, chiếc xe đã dừng lại ở dưới khu căn hộ của Hướng Tình.
Trong nhà không có ai.
Mẹ cô đã đi làm, ba cô đi tới bệnh viện rồi.
"Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết lý do không?"
Hướng Tình rõ ràng đã mất kiên nhẫn.
Morri chỉnh lại quần áo của mình, sau đó ra lệnh cho người lái xe và Ngô Dữ Sinh phía trước: “Hai người xuống trước chờ đi!"
"Vâng…"
"Đứng xa một chút! Không có lệnh của tôi thì không ai được tới gần!"
"Vâng!"
Morri lạnh lùng ra lệnh làm cho Hướng Tình không khỏi khiếp sợ.
Cô thật sự không đoán được người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì.
Ngô Dữ Sinh và tài xế nhanh chóng xuống xe. Cửa xe vừa mới đóng lại, Hướng Tình đã nóng lòng hỏi một câu: “Lê Dã đâu? Anh ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?!"
"Hắn còn đang ở nơi hắn nên ở, không có chuyện gì cả!"
Morri hờ hững trả lời một câu.
Sau đó, anh ta lại nói một câu không đầu không cuối: “Nhưng Lê Dã mà em nhắc tới còn thiếu một cái họ! Hắn không phải tên là Lê Dã mà là Lục Ly Dã!"
Đôi mắt nâu của Morri híp lại đầy vẻ nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Hướng Tình không hề chớp mắt, kín đáo quan sát từng hành động cử chỉ của cô, thậm chí là bất kỳ cảm xúc nhỏ nào trên gương mặt cô.
Hơi thở của Hướng Tình trở nên nặng nề...
Gương mặt cô cũng tái đi.
Đôi môi cô khẽ run lên và cúi đầu thì thầm nói: “Tôi không biết anh rốt cuộc đang nói gì cả!"
Cô nói xong liền muốn đẩy cửa xuống xe.
Morri không ngăn cản cô, chỉ lạnh lùng hỏi ngược lại: “Nếu như tôi không đoán sai, hắn sẽ có một hoạt động lớn vào bảy ngày sau đúng không?"
Bàn tay Hướng Tình nắm chốt cửa bỗng nhiên cứng đờ.
Lưng cô cũng cứng đờ.
Morri dường như tương đối hài lòng về phản ứng của cô.
Đôi môi mỏng của anh ta hơi nhếch lên, lộ ra đường cong gợi cảm, nói tiếp: “Lục Ly Dã, cảnh sát lẻn vào làm nội ứng! Bây giờ chỉ cần Morri tôi gọi một cuộc điện thoại thì hắn có thể chết ở trong khách sạn Thái Tử ngay hôm nay. Sợ rằng vụ giao dịch ma túy vào một tuần sau cũng sẽ đổ xuống sông xuống biển thôi!"
Anh ta nói xong còn thật sự móc một cái điện thoại từ trong túi ra.