Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 493: Tôi chính là quy tắc




Hồ Thạch trông bộ dạng của hai cô gái như sắp cãi nhau đến nơi liền vội vàng chạy đến giảng hòa: “Cô Cao, hiện tại cũng chưa cần phỏng vấn gấp, ngồi xuống làm quen cùng mọi người đi nào."

Dẫu sao Kiều An cũng là người của cậu chủ Lê nên dĩ nhiên là Hồ Thạch không dám tùy tiện đắc tội và cũng không cần thiết phải đắc tội!

Hướng Tình không muốn làm khó Hồ Thạch, nghe ông ta nói vậy liền lặng lẽ ngồi vào một góc đối diện với Lục Li Dã.

Cho dù Hướng Tình không nhướng mắt nhìn lên thì vẫn có thể cảm nhận được có một đôi mắt sắc lẹm rõ ràng đang nhìn xoáy vào cô từ phía đối diện.

Hướng Tình giả bộ không nhận ra và tiếp tục yên lặng ngồi đó, buông mắt, nhàn nhã thưởng thức ly cocktail trước mặt.

Mặc cho ánh mắt đối diện như muốn nhìn thủng cô, cô vẫn hoàn toàn làm như không thấy.

Tuy không nhìn sang nhưng chỉ có cô mới hiểu rõ lòng mình, con tim rạn nứt của cô đã sớm bị từng hành động, từng ánh mắt, từng câu nói của Lục Li Dã cào cấu cho vừa nhột lại vừa đau. Sự lãnh đạm lúc này chẳng qua cũng chỉ là tấm áo giả bộ kiên cường cô khoác lên mà thôi.

Lột tấm áo ấy xuống thì bên trong đã sớm bị đâm thành hàng ngàn vết thương, đau thương chảy ngược thành sông...

Chẳng biêt là kẻ ngu xuẩn nào đã đề xuất muốn chơi cái trò chơi nói thật hay mạo hiểm ngốc nghếch gì đó.

Hướng Tình cảm thấy rất chi là trẻ con!

Khi Hồ Thạch tới mời cô, cô căn bản là khinh thường không muốn tham gia.

Dĩ nhiên là cô không để lộ ra ngoài mặt mà chỉ cười khẽ: “Tổng giám đốc Hồ, mọi người chơi đi! Tôi ngồi đợi ở đây cũng được."

"Cô Cao, chắc là cô không dám chơi chứ gì?"

Kiều An dựa đầu vào ngực Lục Li Dã khiêu khích cô.

Hướng Tình thật sự rất ghét cô gái này.

So với Tần Lịch Lịch còn khiến người ta ngán ngẩm hơn!

Nhất là cái điệu bộ ngả ngớn trong lồng ngực của Lục Li Dã...

Là rắn hay là ruồi nhặng vậy, tự cho mình là động vật thân mềm không xương sao?

Hướng Tình đứng dậy, nhếch nhếch khóe miệng với Kiều An: “Không có trò chơi nào mà Hướng Tình này không dám chơi!"

Kiều An quay đầu hỏi Lục Li Dã bên cạnh mình, giở điệu cười xinh đẹp giả dối, giọng nói cũng mềm nhũn hơn hẳn: “Cậu Lê, anh chơi không?"

Lục Li Dã buông tay, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “OK."

Lúc đồng ý, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hướng Tình.

Nhất thời khiến cho cả người cô cảm thấy không được tự nhiên.

Trò chơi xoay mấy vòng vẫn chưa xoay tới chỗ Hướng Tình.

Hướng Tình lại càng rảnh tay vui vẻ, thỉnh thoảng có người mời rượu, cô cũng không từ chối, ai mời cô cũng đều uống một hơi cạn sạch.

Tửu lượng của cô rất thấp, vốn không nên uống rượu, nhưng khi nhìn thấy đôi “Nam nữ chó má” không ngừng gặm nhắm lỗ tai, vờn tóc mai lẫn nhau ở phía đối diện, thì tâm trạng của cô cũng không khá hơn được chút nào.

Tâm trạng không vui thì dĩ nhiên là phải mượn rượu giải sầu.

Được lắm! “Đôi nam nữ chó má”, cô thừa nhận mình dùng từ hơi quá trớn! Nhưng đó chính là cảm nhận chân thật nhất trong lòng cô lúc này!

Vừa mới uống xong một ly thì kết quả là thẻ bài ma vương đã chuyển đến tay cô.

"Chọn nói thật hay mạo hiểm?"

Có người nôn nóng vội hỏi cô.

"Mạo hiểm!"

Còn phải nghĩ sao?

Lời thật lòng...

Chó má! Nếu như người khác hỏi người cô thích là ai thì biết làm thế nào?

Chẳng lẽ cô phải chỉ tay vào gã đàn ông đối diện đang bận ân ân ái ái cùng người phụ nữ khác và hô to lên rằng tôi yêu anh ấy sao?!

Mạng sống có thể vứt, nhưng thể diện thì không!

Mặc dù cô có uống một chút rượu, nhưng vẫn chưa say đến mức hồ đồ.

"Được, mạo hiểm, chọn một người đàn ông ở đây, hôn lưỡi ba mươi giây!! Nhớ, là hôn lưỡi!!"

Shit!!

Hướng Tình cảm thấy da đầu mình rân rân.

Vừa rồi đáng lẽ cô không nên đồng ý chơi trò chơi tồi tệ này! Kết quả là tự đào hố chôn mình!

Câu này vừa được nói ra, trong nháy mắt cả phòng đều nổ tung, người xúi giục, kẻ hoan hô, rồi vỗ tay vỗ tay loạn cào cào... Lục Li Dã lười biếng dựa vào thành ghế sofa, hai cánh tay tùy ý khoác lên thành ghế, đôi mắt phượng trong suốt, u tối, sắc bén như chim ưng, lạnh lùng nhìn Hướng Tình chằm chằm.

Hướng Tình nhìn lướt qua cả đám đàn ông, tim đập mạnh, hô: “Tống!! Cậu lại đây…"

"Cái gì?"

Tống đang uống rượu, nghe Hướng Tình gọi, ngụm rượu trong miệng chưa kịp nuốt xuống đã trực tiếp phun ra ngoài mất hết cả hình tượng.

"Chị Hướng Tình, chị đừng nói đùa nữa mà..."

Tống nở nụ cười trên mặt nhưng lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cậu chủ Lê đang ngồi bên trái, cách đó không xa.

Quả nhiên...

Có một trận gió lạnh thổi qua, sống lưng của Tống run lên, chớp mắt nửa thân người bên trái liền bị đông cứng mất hết cảm giác.

Trên trán, mồ hôi lạnh nhễ nhại...

Ngay cả đôi môi cũng không tự chủ được mà run rẩy: “Chị Hướng Tình, chị đừng có mang em ra đùa giỡn nữa..."

Tống thật sự sắp khóc đến nơi rồi!

Chị Hướng Tình, van xin chị mà, hãy để lại cho em một con đường sống nho nhỏ đi mà! Em thật sự không muốn bị lưu đày tới châu Phi đâu!!

Đối diện với sự năn nỉ của Tống, Hướng Tình cười yêu kiều: “Tôi nói thật chứ không đùa với cậu đâu! Trò chơi kiểu này, chúng ta chơi nổi mà!"

Ở phía đối diện, gương mặt lạnh lùng của Lục Li Dã càng lúc càng sa sầm.

Sâu thẳm trong tròng mắt đen láy là băng sương ngập tràn như sắp trào ra từng luồng khí lạnh.

Bao trùm lấy bầu không khí khiến cho người ta không lạnh mà run.

Tống giật mình, sắc mặt như đưa đám, hạ giọng năn nỉ cô: “Chị Hướng Tình, xin chị đó..."

Kết quả là người ngoài bắt đầu không nhìn nổi nữa liền hô toáng lên: “Tống, chẳng phải chỉ là một nụ hôn lưỡi thôi sao? Cậu xem Hướng Tình chơi sung chưa kìa, cậu là đàn ông mà tại sao lại tránh né, chẳng lẽ cậu sợ bị thiệt à?!"

"Không, không, tuyệt đối không phải..."

Trời ạ!!

Tống cảm thấy nhất định là gần đây mình ít thắp nhang cho ngài Trương Phi, chọc ngài ấy tức giận nên mới ép bức mình lưu lạc vào tình cảnh khốn khổ như này.

Anh nói thì hay lắm, hai người họ cãi nhau tại sao cuối cùng lại khai đao với cậu ta chứ?!

Mà cậu cũng có làm sai chuyện gì đâu!

"Lằng nhà lằng nhằng, có phải đàn ông không vậy!"

Lời này là Hướng Tình nói.

Cô đứng dậy, tựa như một “nữ hán tử” nắm cổ áo Tống chuẩn bị hôn một cái.

Wow wow!! Phụ nữ uống rượu vào đúng thật là như sói như hổ mà!!

Đôi môi đỏ mọng hấp dẫn người ta ép vào, tuy nó không hấp dẫn Tống nhưng thiếu chút nữa thì dọa cho trái tim yếu đuối của cậu ta nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

Khi đôi môi chỉ còn khoảng nửa inch thì Tống bất chợt cảm thấy sau gáy căng thẳng, cả người liền bị nhấc bổng lên rồi bị quăng về phía sau, sau đó, cằm của Hướng Tình liền bị một bàn tay lạnh như băng nắm chặt.

Hướng Tình trợn mắt, Lục Li Dã đột nhiên xuất hiện trước ánh mắt đang trợn trừng vì kinh ngạc.

Chỉ thấy anh âm trầm nhếch môi rồi bỗng dưng khẽ gầm lên với Tống: “Tính giờ…"

Lời vừa dứt...

Đôi môi mỏng không thèm đợi Hướng Tình kháng nghị, anh đã mạnh mẽ lấp kín cái miệng nhỏ nhắn của Hướng Tình khi cô vẫn còn đang ngạc nhiên.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều ngây dại tại chỗ.

Kiều An trợn mắt ganh tỵ trước cảnh tượng này, giận đến mức lỗ tai bốc khói, nhưng vẫn không dám tiến lên ngăn cản.

"30..."

Tống bắt đầu chậm rãi tính giờ cho hai người bọn họ.

"Ưm ưm ưm…"

Hướng Tình lúc này mới phản ứng lại, giãy dụa muốn chạy trốn khỏi sự kìm kẹp của Lục Li Dã.

Nhưng cô càng giãy dụa thì bàn tay đang bóp cằm cô của Lục Li Dã lại càng dùng sức, như cái kềm sắt kẹp chặt cằm của cô, không cho phép cô nhúc nhích một chút nào.

"29..."

Shit!

Rõ ràng đã hết mười giây rồi!

"Anh...muốn gì! Người mà tôi chọn... không phải anh..."

Hướng Tình thở hổn hển, đẩy anh ra: “Anh... Anh như vậy là phạm quy..."

"... Im miệng!!"

Lục Li Dã rống to: “Tôi chính là quy tắc!"

"..."

Lời này vừa ra, có ai dám dị nghị chứ?

Hiển nhiên là chúa sơn lâm bị chọc giận rồi, hơn nữa còn là giận đến không kiềm chế được.

Ai dám chọc nữa thì chính là...tự tìm cái chết!!

Ngay cả Hướng Tình vốn to gan từ trước đến giờ cũng không dám chọc anh nữa!

Cũng chỉ có thể mặc cho anh tùy ý vân vê đôi môi của mình, là hôn nhưng lại không phải là hôn, là cắn nhưng cũng không phải là cắn... Cô bị hành hạ, trong lòng run lẩy bẩy.

"28..."

"..."

Mẹ kiếp!

Đã một phút trôi qua rồi!!

"27..."

"..."

"..."

"10..."

Hướng Tình đã bị anh hành hạ đến mức hơi khó thở rồi.

"9..."

"8..."

"..."

"..."

"3..."

"2!"

"1!!!"

Tống vừa đếm đến số cuối cùng là số "1" thì Lục Li Dã kịp thời đẩy Hướng Tình ra.

Cảm giác đó như thể hôn cô thêm một giây nữa cũng chẳng vui vẻ gì!

A!!

Đã hơn mười phút trôi qua rồi ư!!

Hướng Tình không tin rằng tên này cũng không biết gì cả!!

Nghiêm trang đạo mạo!!

Hướng Tình vừa thở hổn hển vừa không ngừng chửi mắng anh ta trong lòng.

Sau đó, trò chơi lại luân phiên mấy vòng, Hướng Tình luôn không tập trung vào trò chơi, còn Tống bị dọa sợ thì dứt khoát rút khỏi trò chơi, ngồi vào một góc lặng lẽ thành tâm cầu phúc cho tương lai của mình.

Sau đó, Kiều An chơi cũng chẳng vui vẻ gì nên thay đổi luật chơi, muốn Lục Li Dã cũng hôn cô ta một lần, kết quả, không biết là cậu Lục thật sự không hiểu tình ý của người ta hay như thế nào mà cuối cùng đều xua đuổi hết thảy những cơ hội tốt này đi.

Dù cô ta bị người ta hôn thì cũng chỉ làm kẻ qua đường đứng xem chứ không hề có ý đứng ra vì cô ta.

Kiều An giận quá chừng, nhưng hết lần này tới lần khác đều không dám phát tác, chỉ hung tợn trợn mắt nhìn Hướng Tình ở phía đối diện.

Hướng Tình lười phản ứng lại loại đố kỵ này.

Hết tinh thần rồi!

Cô ngồi đóng đinh tại chỗ, không thèm để ý tới ai mà chỉ uống rượu.

Rượu thấm ướt đôi môi đỏ tấy lên của cô, nơi đó tựa như còn lộ ra dấu vết cuồng loạn của Lục Li Dã khiến cho cô lâng lâng như lạc vào cõi tiên... Kết quả, chưa kịp phỏng vấn, Hướng Tình đã tự chuốc say mình.

Đúng là thất bại!!

"Tổng giám đốc Hồ, tôi đã gửi bản thảo phỏng vấn cho thư ký của ngài rồi, hôm khác ngài có thời gian sẽ hẹn lại. Hôm nay không thích hợp để bàn công việc nữa..."

Hướng Tình mơ mơ màng màng đứng dậy khỏi ghế sofa: “Giờ cũng không còn sớm nữa, tôi về trước đây."

Cô vừa nói vừa lảo đảo chuẩn bị rời đi.

"Cô Cao, cô uống nhiều rồi, tôi sẽ bảo tài xế đưa cô về!"

Hồ Thạch quả thật là một người đàn ông tốt.

"Không cần!"

Hướng Tình vội vàng khoát tay: “Không cần đưa tôi về, tôi rất tỉnh táo! Cảm ơn."

Tỉnh táo cái shit!

Hướng Tình biết bước chân của mình như đang đu đưa rồi, nhưng nhìn Lục Li Dã ngồi ở đó chỉ lo tán tỉnh người đẹp, hoàn toàn không để ý gì tới mình, trong lòng Hướng Tình chán ghét muốn nôn mửa, sống chết gì cũng không chịu để người ta đưa về.

Cô chính là một người cố chấp như vậy đấy!

Chỉ vì người ta mà tự làm khó dễ mình!

Hướng Tình rất không thích cái tật xấu này của mình, nhưng hết lần này tới lần khác, khi lên cơn sốc nổi thì bất cứ chuyện gì cũng không thèm để ý đến.

Hướng Tình rời khỏi khu biệt thự, ngồi lên xe điện của câu lạc bộ để đến hầm đậu xe.

Lật tung túi xách một lúc lâu, mãi đến khi Hướng Tình sắp hoa mắt đến nơi thì mới tìm được chìa khóa xe.

Vừa mở cửa xe vừa oán thán: “Muốn kiếm chuyện với tao có đúng không? Mày chỉ là một chùm chìa khóa mà cũng muốn bắt chước bọn họ ức hiếp tao phải không!!"

Đúng là đáng ghét mà!!

Hướng Tình choáng váng mở cửa xe, sau khi đặt mông ngồi vào xe liền gục đầu lên tay lái bất ngờ bật khóc.

Tại sao khóc?

Khó chịu trong lòng!

Nhưng khóc chưa được bao lâu, Hướng Tình chợt ngẩng đầu lên, lau gương mặt không khác gì mặt mèo của mình, vừa khởi động xe vừa tự mắng: “Khóc cái gì mà khóc, có cái gì tốt mà khóc chứ! Chẳng phải đã chia tay rồi sao, người ta tìm bạn gái cũng là chuyện bình thường thôi mà..."