Tại sao lúc nãy mình không phủ nhận chứ?
Còn chẳng phải là vì muốn nói cho đám người của khách sạn Thái Tử kia biết là cô và người đàn ông kia đã không liên quan gì nhau nữa rồi sao?
“Hướng Tình, cô không sao chứ?”
Thấy sắc mặt Hướng Tình không tốt, Khang Kỳ Dương lo lắng hỏi.
“Không, tôi không sao.”
Hướng Tình lắc đầu, đồng thời xin lỗi Khang Kỳ Dương: “Xin lỗi, lúc nãy tôi nên lập tức phủ nhận.”
“Không sao! Ngược lại tôi hy vọng cô lập tức thừa nhận nữa đấy!”
Khang Kỳ Dương nửa đùa nửa thật nói, sau đó lại tò mò hỏi: “Người lúc nãy là ai vậy? Bạn trai cô à?”
Anh ta giả vờ chẳng sao cả hỏi thăm, cúi đầu uống nước trà ấm trong ly.
“Không phải.”
Hướng Tình lắc đầu, đáy mắt sượt qua mấy phần chua xót, trề môi hồng nói: “Không biết có tính là bạn trai cũ không nữa...”
“...Như vậy à?”
“Bỏ đi, bỏ đi. Không nói về anh ta nữa, chúng ta ăn cơm thôi!”
“Ừm, được! Ăn nhiều một chút, đợi lúc nữa cô về còn phải tăng ca nữa đấy!”
Khang Kỳ Dương ân cần gắp thức ăn vào bát của Hướng Tình.
Bên trong khu biệt thự của khách sạn Thái Tử...
Mặt trời xuống núi.
Lục Li Dã lơ đãng dựa lên ban công, anh đang không ngừng rít điếu thuốc trong tay.
Mặt trời xuống núi đỏ thẫm, rơi vào trong con ngươi sâu thẳm lại vô cùng mê người của anh làm tăng thêm mấy phần tâm trạng phức tạp mà người khác nhìn không thấu.
Giống như âu sầu, giống như bất đắc dĩ, lại giống như thờ ơ.
“Anh Dã!”
Tống cầm một đống tư liệu đi về phía anh: “Tất cả tư liệu liên quan đến Khang Kỳ Dương đều ở đây.”
Lục Li Dã không quay đầu nhìn Tống, anh giơ tay lên nói: “Nói qua xem thế nào?”
“Gia thế không tệ, ba cậu ta kinh doanh đồ hàng da. Mấy năm gần đây cũng có thành tích nhỏ, bản thân Khang Kỳ Dương cũng là tiến sĩ du học từ nước ngoài về, biểu hiện trên công việc vô cùng xuất sắc.”
Tống nói xong, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi.
Khen nhiều quá e rằng cậu sẽ dễ rơi vào kết cục bị đi đày tiếp theo.
Hồi lâu Lục Li Dã cũng không lên tiếng, chỉ là không ngừng hút thuốc.
Khi Tống cho rằng anh sẽ không nói nữa thì lại nghe anh trầm giọng hỏi một câu: “Tin bên lề nhiều hay không? Có thích hợp làm bạn trai hay không?”
"..."
Lúc này Tống mới phát hiện ra rằng thì ra cậu Lê của bọn họ không yên tâm với vị bạn trai mới này của cô Hướng Tình, vì vậy mới cố ý để cho bọn họ âm thầm điều tra.
Bỗng nhiên Tống cảm thấy trong lòng hơi chua xót, cậu ta vẫn đúng là có phần đau lòng thay cho lão đại của bọn họ.
“Không có tin bên lề, nhìn có vẻ là một người rất thành thực.”
Tống thành thật trả lời.
Lục Li Dã nhíu mày, có phần phiền muộn: “Được rồi, để tư liệu xuống, cậu đi ra ngoài đi!”
“Dạ...”
Tống đi rồi.
Lục Li Dã buồn bực hút thuốc trên ban công.
Anh cũng không có tâm tư đi lật xem tư liệu trên bàn trà tròn, chủ yếu là vì vừa nhìn thấy ba chữ “Khang Kỳ Dương” kia trong lòng anh đã vô cùng phiền chán.
Anh thừa nhận, Cao Hướng Tình cô tìm một người đàn ông bình thường làm bạn trai, thật sự tốt hơn Lục Li Dã anh gấp trăm ngàn lần, ít nhất không cần lo lắng an nguy mạng sống, không phải sao?
Nhưng thật sự trong lòng Lục Li Dã anh rất khó chịu.
Vô cùng khó chịu.
Nhưng khó chịu thì sao?
Lục Li Dã anh đã nói qua, anh muốn tôn trọng cô.
Công việc của Hướng Tình trở nên càng lúc càng bận rộn.
Dường như cô hận không thể ôm đồm tự mình làm xong hết tất cả các công việc trong tòa soạn báo mới được. Như vậy cô mới sẽ không có bất kỳ cơ hội tạm nghỉ nào, không có cơ hội tạm nghỉ cô mới không suy nghĩ lung tung.
Ngày hôm nay cô lại nhận được một cuộc phỏng vấn.
Là phỏng vấn Hồ Thạch tổng giám đốc của một công ty kinh doanh lĩnh vực đồ điện thành công.
Dường như công việc của vị Tổng giám đốc này vô cùng bận rộn, mãi cho đến mười giờ tối mới chốt xong địa điểm phỏng vấn.
Thư ký gọi điện thoại báo cho Hướng Tình, bảo cô đến câu lạc bộ Lạc Thành tìm ông ấy.
Hướng Tình không có thẻ VIP của câu lạc bộ Lạc Thành, nhưng dường như tổng giám đốc đoán được chuyện này nên từ sớm đã bảo thư ký đứng ở cửa đợi cô, đưa cho cô một tấm thẻ phụ.
Hướng Tình thuận lợi quẹt thẻ, bước vào câu lạc bộ.
Trong câu lạc bộ, tất cả cảnh tượng xa hoa lãng phí đều là những thứ ngày thường cô chưa từng gặp qua.
Từng tòa biệt thự độc lập, để cho đám nhà giàu thuê sống phóng túng.
Hướng Tình ngồi trên xe điện của câu lạc bộ, được thư ký của tổng giám đốc Hồ dẫn về phía biệt thự.
Thư ký của ông ta cẩn thận dặn dò Hướng Tình: “Bây giờ tổng giám đốc đang chơi bài cùng mấy nhân vật lớn, lát nữa cô đợi một lát, đến lúc rảnh tổng giám đốc Hồ sẽ tự đi tìm cô. Đương nhiên còn về vấn đề bản thảo phỏng vấn, nếu như không có tình huống gì đặc biệt, vậy thì tôi sẽ là thay.”
Hướng Tình nhíu mày: “Xin lỗi, người mà tòa soạn báo của chúng tôi muốn phỏng vấn là tổng giám đốc Hồ.
Thư ký mỉm cười vẻ mỉa mai, không nói thêm gì nữa, Hướng Tình cũng im lặng.
Xe điện tự dừng lại trước một ngôi biệt thự gạch lưu ly đỏ.
Hướng Tình theo sát thư ký của tổng giám đốc Hồ bước xuống khỏi xe điện, đi vào căn biệt thự.
Mới vừa mở cửa ra cô đã nhìn thấy một đám người đang tùy ý ngồi trên sofa, lười biếng uống rượu vang, đang ra sức chém giết trên bàn mạt chược bên cạnh.
Chỉ là...
Khiến Hướng Tình bất ngờ chính là...
Người đầu tiên mà cô nhìn thấy không phải là người nhận phỏng vấn mà là...
Lục Li Dã!
Giữa đám người, anh mặc mẫu áo sơ mi trắng cổ điển, cổ áo tùy tiện cởi ra ba cúc áo, tay áo xắn lên tới khuỷu tay để lộ ra nửa cánh tay rắn chắc.
Cơ thể cao ráo, lười biếng dựa vào sofa bằng da, dáng đứng cũng rất tùy ý, trong lúc lơ đãng lộ ra phong thái tự do không gò bó.
Mặt anh hơi cúi xuống, ánh mắt long lanh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm nhếch lên nụ cười suy tư. Anh đang cúi đầu thì thầm nói chuyện với một cô gái xinh đẹp ngồi trên sofa, thỉnh thoảng cô gái đó bị anh trêu bật cười đầy ám muội.
“Ai ya, cậu Lê thật là hư mà!”
Cô gái híp mắt xấu hổ, làm dáng vẻ trách cứ đẩy Lục Li Dã một cái.
Ý cười nơi khóe miệng của Lục Li Dã càng hư hỏng hơn, càng hấp dẫn người khác hơn.
Bọn họ đang nói chuyện gì mới có thể khiến cho cô gái kia lộ ra dáng vẻ hấp dẫn e thẹn như vậy chứ?
Nói lời bậy bạ ám muội?
Ve vãn chuyện riêng tư?
Những thứ này không phải đều là thứ mà anh ta am hiểu nhất hay sao?
Nhất thời Hướng Tình cảm thấy lồng ngực giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ nện một cái. Trong đầu như có hàng ngàn hàng vạn con ong chui vào, bên tai chỉ còn sót lại tiếng “ong, ong” khiến đầu óc cô trống rỗng.
Rõ ràng lúc như thế này cô vì tránh nghi ngờ mà rời đi mới phải, nhưng mà...
Hai chân đứng yên tại chỗ, giống như mọc rễ, cô đứng cứng đờ ở cửa không thể nhúc nhích.
“Tổng giám đốc Hồ, phóng viên của tòa soạn báo Lâm Thành đến rồi!”
Thư ký cung kính đứng ở cửa báo cáo một tiếng.
Lúc này Lục Li Dã mới ngước mắt lên nhìn lướt qua.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Hướng Tình, nhưng lại không mảy may dừng lại, cho dù chỉ thêm một giây, sau đó nhanh chóng quay đầu đi, dưới đáy mắt sâu thẳm hoàn toàn không có vẻ bất ngờ nào, cũng không nổi lên được một tia gợn sóng. Anh lại giống như chỗ không người tiếp tục trêu chọc cô gái kia.
Hướng Tình ở cửa đối với anh ta mà nói giống như một người xa lạ, hoàn toàn không có liên quan.
Hướng Tình đứng ở cửa cứng đờ như hóa đá.
Cô liền nhìn thấy Lục Li Dã nở nụ cười xấu xa mê người, cầm lấy ly rượu vang đá trong tay ái muội cọ vào bắp đùi trắng nõn của cô gái kia khiến cô ta thẹn thùng cười duyên, cô ta đẩy anh ra giả vờ oán giận nói: “Đừng nghịch, có người đang nhìn đấy...”
“Người” trong miệng cô ta đương nhiên là Hướng Tình đang đứng ở cửa rồi.
Nhìn khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Lục Li Dã cùng với nụ cười xấu xa mê người nơi khóe miệng của anh, trong nháy mắt... Hướng Tình cảm thấy anh bỗng cách thế giới của cô thật xa...
Trong lúc hoảng hốt cô nghe thấy trái tim vỡ nát.
Vành mắt hơi nóng lên.
Lại nghe được có người gọi cô: “Cô Cao, cô Cao...”
“Hả...”
Lúc này Hướng Tình mới chú ý tới thư ký bên cạnh đang gọi cô.
“Tổng giám đốc Hồ bảo cô vào trước.”
Thái độ của thư ký vẫn luôn lãnh đạm.
Hướng Tình hờ hững gật đầu, bước vào trong biệt thự.
Hồ Thạch dễ tiếp xúc hơn so với thư ký của ông ta, vừa nhìn thấy Hướng Tình bước vào, ông ta vội vàng từ trên bàn mạt chược đứng lên: “Cô Cao, chào cô.”
“Chào ngài, giám đốc Hồ! Cảm ơn ngài trong lúc bận rộn đã dành ra chút thời gian cho tòa soạn báo chúng tôi phỏng vấn."
Hai người lịch sự bắt tay.
Tâm trạng lúc nãy của Hướng Tình đã được thu lại đúng lúc, thay vào đó lại là nụ cười xã giao chuyên nghiệp.
“Cô nói quá lời rồi! Nào đến đây, tôi giới thiệu cho cô mấy người bạn của tôi.”
Hồ Thạch dẫn theo Hướng Tình, xuất phát từ phép lịch sự, giới thiệu một lượt mấy vị tổng giám đốc đang ngồi trên bàn mạt chược, sau đó quay sang giới thiệu vài tên công tử nhà giàu đang ngồi trên ghế sofa.
Mà Lục Li Dã lại ở trong số đó.
“Vị này là cậu Lê, đại cổ đông của khách sạn Thái Tử, vị ngồi bên cạnh là cô Kiều An, bạn gái của cậu Lê.”
Bạn gái...
Cái chữ này giống như cây kim đâm vào lòng Hướng Tình.
Nơi khóe môi gợi cảm của Lục Li Dã vẫn là nụ cười xấu xa hờ hững, đối với sự giới thiệu của Hồ Thạch anh cũng chẳng phản bác gì.
Không phản bác, chẳng khác nào ngầm thừa nhận.
Kiều An cười duyên, nghiêng đầu dựa vào lòng Lục Li Dã, ngón tay vẽ vòng tròn lên khuôn ngực rắn chắc của anh. Cô ta hờn dỗi trách một câu: “Hình như ánh mắt nhìn cậu Lê nhà tôi của cô Cao không đúng lắm! Sẽ không phải mới gặp một lần mà đã muốn cướp bạn trai của tôi rồi đấy chứ?”
Bị Kiều An nói như vậy, lúc này Hướng Tình mới tỉnh táo lại, cô vội vàng thu hồi tầm mắt đang tập trung trên người Lục Li Dã, cười hờ hừng nói: “Cô Kiều An lo xa rồi, tôi đã có bạn trai.”
Được rồi! Cô thừa nhận câu nói cuối cùng kia là cô cố ý để Lục Li Dã nghe.
Ánh mắt theo bản năng nhìn lướt qua anh đang ngồi phía đối diện, cố gắng từ trên khuôn mặt của anh tìm ra chút manh mối.
Nhưng mà ngoại trừ dáng vẻ lạnh lẽo đến có phần xa cách kia ra, thì không còn bất kỳ biểu hiện dư thừa nào nữa rồi.
Đột nhiên Hướng Tình cảm thấy cô giống như một tên hề diễn một mình, có chút bi thương, có chút buồn cười.
“Vị này là Tống.”
Hồ Thạch lại tiếp tục giới thiệu cho cô biết.
Lúc này Hướng Tình mới chú ý tới Tống đứng phía sau lưng Lục Li Dã.
So với vẻ mặt của Hướng Tình, biểu hiện của Tống cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Trên trán sớm đã rịn một lớp mồ hôi.
“Chị Hướng Tình...”
Cậu ta chủ động chào hỏi Hướng Tình.
So với một số đàn ông giả vờ không quen biết cô, cậu ta mạnh mẽ hơn nhiều.
“Tống.”
Hướng Tình mỉm cười, vẻ mặt hờ hững.
Hồ Thạch nghi ngờ nhìn bọn họ: “Hai người quen nhau à?”
“Vâng.”
Hướng Tình gật đầu, chủ động kết thúc buổi giới thiệu này. Cô mỉm cười hỏi Hồ Thạch: “Tổng giám đốc Hồ, lúc nào thì chúng ta có thể tiến hành phỏng vấn nhỉ?”
“Cô Cao, cô cố ý đến đây để làm mất hứng của chúng tôi sao?”
Kiều An vùi đầu trong ngực Lục Li Dã cố ý làm khó cô nói: “Chúng tôi đây là ra ngoài chơi, không phải đi làm việc. Cô tới đây bàn luận công việc với tổng giám đốc Hồ của chúng tôi như vậy, không phải là cố ý khiến chúng tôi không vui sao?”
Hướng Tình nghiêng đầu nhìn cô ta, khóe miệng hơi cong lên, vẻ mặt ngây thơ mắng trả lại: “Cô Kiều An xấu bụng quá, như vậy cũng đã khiến cô không vui rồi à?”
Xấu bụng, chẳng phải là ý đang chê cô nhỏ nhen sao.
“Cô...” Kiều An tức nghẹn, sắc mặt hơi thay đổi.
Ánh mắt đen kịt như nước hồ sâu của Lục Li Dã lạnh nhạt đi mấy phần.