Rõ ràng Hướng Tình không có nhiều sức lực nói chuyện như anh, ánh mắt cô ảm đạm nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, khẽ nói: “Anh không sợ chết, nhưng em sợ... Bây giờ mới chỉ là một vết bỏng đơn giản như vậy đã hành hạ em thành thế này rồi. Em không thể xuống giường đi lại, không cách nào nói chuyện lớn giọng, ngay cả cười thôi cũng khiến vết thương đau đớn... Lục Li Dã, cảm giác này thật sự rất khó chịu...”
Lục Li Dã từ cạnh giường đứng dậy, ngồi lên ghế gỗ ở bên cạnh.
Từ đầu giường rút ra một điếu thuốc, cúi đầu châm thuốc, rít mạnh mấy hơi, nhưng anh không trả lời Hướng Tình.
Làn khói xanh lượn lờ, từ từ bay lên, khuôn mặt anh trở nên mông lung, cặp mắt đen thẳm mà mê người kia của anh cũng trở nên âm u.
“Cao Hướng Tình, em suy nghĩ cho kỹ...”
Giọng nói của anh hơi khàn khàn.
Cổ họng giống như bị dao cắt.
Anh lại rít mạnh một hơi điếu thuốc cầm trong tay, phả ra một ngụm khói: “Nếu em ở bên cạnh anh, thì anh sẽ liều mình bảo vệ em! Nếu em không đồng ý...vậy anh tôn trọng em!”
Dù sao tính mạng là quan trọng, anh không thể cưỡng cầu.
Tim Hướng Tình đau nhói, mi tâm run rẩy, suýt chút nữa nước mắt đã rớt xuống, nhưng cô vẫn ép mình nhịn xuống, gật đầu nói: “Cảm ơn anh, em đã quyết định rồi.”
“Được!”
Một chữ mạnh mẽ dứt khoát.
Hoàn toàn không dây dưa dài dòng.
“Nhóc quỷ Vũ...”
Anh ta quay đầu lại gọi Vũ Quỳnh đứng ở cửa.
Vũ Quỳnh nghe gọi bước vào trong: “Nói chuyện xong rồi à?”
Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Vũ Quỳnh có gì đó không đúng, cô lại vội vàng ân cần hỏi một câu: “Sao thế? Cãi nhau à?”
“Không có...”
So với tâm trạng thấp thỏm của Hướng Tình, rõ ràng Lục Li Dã bình tĩnh hơn nhiều, giống như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là anh không ngừng hút thuốc.
“Nhóc quỷ Vũ, em đi nói với ba mẹ cô ấy một tiếng, cô ấy không xuất viện nữa.”
Hướng Tình ngẩng đầu không hiểu nhìn anh.
Vũ Quỳnh chớp mắt, nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
Lục Li Dã buồn bực, rít một ngụm thuốc trong tay nói: “Với bộ dạng Lâm Đại Ngọc này của em, có thể xuất viện được à? Thủ tục xuất viện của anh đã làm xong rồi, em đừng có làm mình làm mẩy nữa!”
Hướng Tình nghe vậy vẻ mặt hơi thay đổi.
Lục Li Dã biết cô xuất viện là vì không muốn gặp anh nữa…trong lòng bỗng chua xót.
Nơi đó giống như có thứ gì đó đè nặng.
Vũ Quỳnh không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nghe lời Lục Li Dã, trở về phòng bệnh của Hướng Tình, đi thông báo cho ba mẹ chồng của cô biết.
Lục Li Dã dí đầu thuốc vào gạt tàn, cúi đầu không lên tiếng.
Hướng Tình cũng không nói lời nào.
Hai người cứ ngồi im lặng như thế.
Cuối cùng Lục Li Dã cũng không nhịn nổi nữa, mới nói: “Cao Hướng Tình, thật ra em không cần nói những lời thừa thãi như vậy trước mặt anh! Em là người như thế nào, trong lòng em đang nghĩ gì, Lục Li Dã anh đều rất rõ. Nhưng nếu như em đã quyết định như vậy rồi thì anh tôn trọng em!”
Mặc dù biết cô vì mình mà từ bỏ đoạn tình cảm này nhưng đúng như cảnh sát Đông đã nói, không có anh thì cô sẽ không cần chịu đựng những tổn thương không cần thiết nữa.
Nếu như cô đã quyết định rồi thì đương nhiên anh cũng không cưỡng cầu nữa.
Cho dù trong lòng có đau buồn, khó chịu thế nào đi nữa.
Nhưng anh là đàn ông, anh phải chịu đựng.
Anh đã là đàn ông thì có đau khổ nào mà không chịu được đây.
Sau ngày hôm đó gần như mọi thứ như trở về điểm xuất phát.
Nhưng lại cảm thấy…mọi thứ không trở về được nữa.
Cái gọi là chia tay trong hòa bình, đại khái chính là giống như bọn họ vậy.
Không cãi nhau, không khóc lóc, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không rơi, chỉ yên lặng như vậy, hoàn toàn không chút lăn tăn nói tiếng tạm biệt.
Trong Wechat, LO vẫn còn ở đó, tên cũng chưa từng thay đổi.
VE cũng còn ở đó, tên vẫn là chữ “VE” của anh đặt.
Chữ ký cá tính cũng chưa từng thay đổi, vẫn là câu “VE là điều còn thiếu của LOVE”.
Câu này, vào ngày thứ hai sau khi chia tay anh, Hướng Tình mới phát hiện ra.
Ngày đó, cô ôm điện thoại khóc cạn nước mắt.
Thậm chí trước đây cô từng nghĩ tới một ngàn cách Lục Li Dã nói yêu, chỉ một lần đã khiến cô đau thấu tim gan.
Sau đó, cô lại ở trong bệnh viện dưỡng thương hơn nửa tháng.
Tuần thứ hai sau khi xuất viện, cô trở về tòa soạn đi làm.
Ngày đầu tiên trở về tòa soạn làm việc, cô ép bản thân bận tối tăm mặt mày.
Sắp tới giờ tan tầm Khang Kỳ Dương đi đến bàn làm việc của cô hỏi: “Sắp xong chưa?”
“Sắp rồi, sắp rồi, anh chuẩn bị tan làm à?”
Hướng Tình ngẩng đầu cười với anh ta, sau đó lại cúi đầu tiếp tục bận rộn.
“Cơ thể của cô mới phục hồi, đừng cứ chúi đầu vào việc mãi thế.”
Khang Kỳ Dương vẫn thân thiết với cô như cũ: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Tôi đang định gọi thức ăn bên ngoài đấy!”
“Tôi mời cô xem như chúc mừng sức khỏe của cô hồi phục.”
“Vậy sao được chứ…”
Hướng Tình còn nói anh ta quá khách sáo.
“Đi thôi! Thuận tiện chúc mừng tháng sau tôi thăng chức!”
“Anh thăng chức?”
Hướng Tình cảm thấy vui mừng thay cho anh ta.
“Lúc cô không có ở đây đã thăng chức rồi, tất cả đồng nghiệp đều đã được mời rồi, chỉ còn thiếu cô thôi!”
Anh ta cũng đã nói đến nước này, nếu cô còn không đi thì giống như không nể tình thật.
“Vậy anh đợi tôi một lát, tôi thu dọn đồ đã.”
“Được, vậy tôi đi lấy xe trước, chờ cô ở cửa nhé.”
Khang Kỳ Dương mỉm cười rời khỏi văn phòng.
Hướng Tình đang dọn dẹp bàn làm việc của mình, cất một số giấy tờ không cần thiết vào trong ngăn kéo.
Lúc mở ngăn kéo ra, bên trong còn có một bịch băng vệ sinh tháng trước chưa dùng hết.
Bỗng nhiên lúc này Hướng Tình mới ý thức được kinh nguyệt tháng này hình như chậm vài ngày rồi.
Có điều cô cũng chẳng để ý. Đối với cô mà nói kinh nguyệt chậm một tuần cũng chẳng phải chuyện lạ, dù sao kinh nguyệt của cô cũng đâu có đều.
Cô đóng ngăn kéo lại, cầm theo túi xách bước ra khỏi công ty.
Khang Kỳ Dương đã chờ ở trong xe, nhìn thấy Hướng Tình, anh ta vội vàng xuống xe, lịch sự mở cửa xe cho cô.
“Cảm ơn.”
Hướng Tình nói lời cảm ơn, cúi người bước vào trong, thắt dây an toàn xong, lúc này Khang Kỳ Dương mới vòng qua thân xe trở lại ghế lái.
Anh ta nghiêng đầu hỏi Hướng Tình: “Cô muốn ăn gì?”
Hướng Tình lắc đầu, không có chủ ý: “Anh quyết định đi.”
“Được, vậy thì tôi dẫn cô đến một quán cũng khá ngon.”
Khang Kỳ Dương nói xong, khởi động xe chở Hướng Tình đến điểm đã định.
Dù thế nào Hướng Tình cũng không nghĩ tới, Khang Kỳ Dương sẽ chở cô tới quán lẩu này.
Nơi đây cô và Lục Li Dã đã từng tới.
Còn chưa bước vào quán lẩu, máy quay phim ngược trong đầu Hướng Tình như tua lại những hình ảnh hồi ức xưa cũ... Hình ảnh mồ hôi ướt đẫm gợi cảm của anh cứ như mới xảy ra ngày hôm qua.
Anh cợt nhả trệu chọc cô: “Lúc nữa trở về em giúp anh giặt sạch áo sơ mi và quần lót nhé.”
Lúc lấy được áo sơ mi đã giặt sạch, anh rất nghiêm túc chất vấn cô: “Em có mặc đi ngủ không đấy?”
Quá nhiều hồi ức trong chớp mắt ùa về trong đầu Hướng Tình, nhất thời khiến cô không kịp ứng phó.
“Hướng Tình cô không sao chứ?”
Khang Kỳ Dương phát giác Hướng Tình có gì đó không đúng, vội vàng ân cần hỏi thăm cô.
“Cô không thích ăn lẩu sao? Nếu không thích thì chúng ta đổi chỗ khác đi!”
“Không!”
Hướng Tình kéo Khang Kỳ Dương: “Tôi rất thích, hơn nữa còn rất thích nơi này!”
Khang Kỳ Dương mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, tôi thấy sắc mặt cô không tốt còn tưởng rằng cô không thích nơi này chứ!”
Hai người cùng sóng vai đi vào quán lẩu.
Hôm nay người đến đây ăn còn còn đông hơn lần trước lúc cô và Lục Li Dã đến.
Đã không còn phòng bao, vì vậy chỉ có thể ngồi ở phòng khách.
Hai người chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, sau khi nhanh chóng gọi thức ăn xong, nhân viên phục vụ liền mang các loại nguyên liệu lên.
Dường như tâm trạng của Khang Kỳ Dương không tệ, cứ nhiệt tình tán gẫu với Hướng Tình: “Tôi cũng không biết cô có thích ăn lẩu hay không, dù sao tôi cảm thấy mùa đông ăn lẩu rất sướng, cực kỳ sảng khoái trong người!”
Thật ra Hướng Tình không nghe thấy Khang Kỳ Dương nói gì, ngồi trên bàn ăn cô cứ thất thần, trong đầu toàn là những hồi ức đẹp đã qua của mình và Lục Li Dã.
Cô suy nghĩ quá nhập tâm đến nỗi trước cửa sổ xẹt qua một bóng dáng quen thuộc cô cũng không phát hiện ra.
Cho đến tận khi bóng dáng cao to đó ngồi xuống bàn của bọn họ.
Trước mắt, khuôn mặt tà mị bỗng xuất hiện đó chồng chéo với khuôn mặt trong trí nhớ của cô, ngay lập tức Hướng Tình bừng tỉnh.
Lục Li Dã theo thói quen, rất tự nhiên rót cho bản thân một ly nước.
Tống và một nhóm đàn em áo đen cung kính đứng sau lưng chờ anh.
Lục Li Dã hờ hững nhìn Hướng Tình: “Bạn trai đấy à? Giới thiệu một chút đi?”
Giọng nói gần như không cảm xúc, vẻ mặt bình tĩnh hoàn toàn không có bất cứ gợn lăn tăn nào.
Dường như Khang Kỳ Dương hơi bất ngờ vì sự xuất hiện bất ngờ của Lục Li Dã.
Anh ta sững sờ một lúc mới tỉnh táo lại, khẽ liếc về đám vệ sĩ mặc áo đen đứng sau lưng Lục Li Dã, rồi lại liếc sang nhìn anh, sau đó vội vàng đưa tờ danh thiếp của mình ra, hơi mỉm cười tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Khang Kỳ Dương.”
Lục Li Dã không nhận, ánh mắt sắc bén dừng trên khuôn mặt của Hướng Tình, không hề chớp mắt.
Khang Kỳ Dương hơi lúng túng, cuối cùng vẫn là Hướng Tình đứng ra, cầm lấy tấm danh thiếp trong tay anh ta, rồi nhỏ giọng giới thiệu: “Anh ấy là Lê Dã.”
Ánh mắt của cô từ đầu đến cuối cũng không dám nhìn thẳng vào mặt người đàn ông đối diện.
Cho dù không nhìn nhưng cô vẫn cảm nhận được tầm nhìn sắc bén mà nóng rực kia của anh đang dừng trên người mình, khiến cho cô có cảm giác như ngồi trên đống lửa.
Lục Li Dã hờ hững lặng lẽ thu lại tầm mắt, cúi đầu nhấp một ngụm nước trong ly lại một lần nữa hỏi Hướng Tình: “Bạn trai em à?”
Hướng Tình ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt cô lướt qua đám đàn em đứng sau lưng anh, hồi lâu cô rũ mắt xuống, mím chặt môi đỏ không trả lời.
Dáng vẻ chột dạ kia chẳng khác nào ngầm thừa nhận.
Khuôn mặt tuấn lãng của Lục Li Dã xẹt qua tia âm trầm, trong con ngươi sâu thẳm hờ hừng kia nhanh chóng phủ một tầng sương lạnh, khiến cho người ta chỉ cần nhìn đã cảm thấy không rét mà run.
Tầm mắt phóng lên người Hướng Tình, giống như muốn đâm thủng cô.
Bên cạnh đó, Tống nhìn thấy tình hình này sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hướng Tình chột dạ đến độ chỉ liên tục rót nước, uống nước.
Lòng bàn tay cô đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Khang Kỳ Dương ngồi bên cạnh ân cần rót nước nước cho Hướng Tình, nguyên một bàn, chỉ có mình anh ta là tâm trạng không tệ.
“Danh thiếp đâu? Đưa cho tôi?”
Lục Li Dã đưa tay về phía Hướng Tình.
Hướng Tình đề phòng nhìn anh: “Làm gì?”
“Làm gì? Sợ bổn thiếu gia ăn anh ta sao?”
"..."
Hướng Tình đưa danh thiếp của Khang Kỳ Dương cho anh.
Lục Li Dã nhận lấy, tùy ý liếc nhìn một cái, không nói thêm gì nữa, đứng dậy dẫn một đám đàn em ra khỏi quán lẩu.
Từ quán lẩu đi ra sắc mặt của Lục Li Dã vẫn luôn thâm trầm, chưa từng có dấu hiệu dịu đi.
Tống đợi ở bên cạnh, hoàn toàn không dám lên tiếng, thậm chí không dám hít thở mạnh, chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ chọc giận Lê Dã.
Chọc giận rồi là chuyện nhỏ, sau khi chọc giận mới là chuyện lớn.
Mỗi phút mỗi giây đều là như đang đi đày mà.
“Điều tra thông tin về anh ta cho tôi.”
Lục Li Dã đưa danh thiếp trong tay cho Tống: “Càng chi tiết càng tốt!”
“Dạ!”
Tống nhận lệnh, hoàn toàn không dám chậm trễ.
Bên trong quán lẩu.
Hướng Tình thở phào một hơi, cô phát hiện trong ngực vẫn còn ngột ngạt đến khó chịu.