Ánh mắt Lục Li Dã thâm trầm liếc Hướng Tình. Anh cầm lấy áo sơmi từ trong túi ra, lật nhìn trước sau mấy lần, đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi quay qua hỏi Hướng Tình: "Đêm qua em không mặc đi ngủ đấy chứ?"
"..."
Hướng Tình bỗng nghĩ đến một câu: “Suy bụng ta ra bụng người.”
Cô xấu hổ trừng mắt liếc anh một cái: "Anh đừng nghĩ ai cũng rảnh rỗi như anh vậy, đi nhanh lên..."
Lục Li Dã cầm tay cô, kéo cô đến trước mặt mình: "Anh xem như em đã cho anh câu trả lời rồi!"
Dứt lời, anh hôn lên tóc Hướng Tình, rồi quay người xách túi giấy đi.
Hướng Tình nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng hơi mơ hồ.
Cô đã cho câu trả lời sao?
Cô đã cho.
Hôm nay, từ khi cô đồng ý xuống bếp vì anh, thật ra cô đã đưa ra câu trả lời rồi.
"Câu trả lời gì chứ?"
Lý Vân Họa tò mò ngó đầu ra hỏi Hướng Tình.
"Không có... không có gì ạ."
Hướng Tình cười lắc đầu.
Chuyện quá khứ của Lục Li Dã, đã qua rồi thì cũng coi như xong. Vẫn câu nói đó, không liên quan tới cô. Cô không cần để ý, càng không cần để quá khứ của người khác làm ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai của mình.
Không cần thiết, cũng không công bằng.
Từ trước đến nay Cao Hướng Tình cô cũng không thích người ta để tâm vào chuyện vụn vặt.
Buổi chiều, Lý Vân Họa giữ Hướng Tình ở lại khách sạn nói chuyện phiếm với bà.
Chuyện hai người nói đến nhiều nhất, không ngoài mấy chuyện ngốc nghếch của Lục Li Dã khi còn bé.
Đến tận tám giờ tối, khi đã ăn xong cơm tối, Hướng Tình mới lái xe về nhà.
Từ xế chiều đến tận đêm, cô cũng chưa nhận được bất kỳ cuộc điện thoại và tin tức nào của Lục Li Dã. Hướng Tình không nhịn được gọi điện cho anh, muốn hỏi anh việc ngày mai tiễn cha mẹ anh về.
Cô gọi điện thoại tới, rất lâu, cũng không có ai nghe máy.
Ngay khi Hướng Tình định cúp điện thoại thì bỗng có người bấm nghe.
"Chị Hướng Tình!"
Không phải Lục Li Dã nhận điện thoại.
Mà là Tống.
"Tống?"
Hướng Tình ngạc nhiên: "Anh Lê đâu?"
"Bây giờ anh Dã đang nằm trên giường nghỉ ngơi, bác sĩ Trần vừa đi."
Hướng Tình nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì? Anh ấy bị bệnh à?"
"Buổi chiều đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính, vừa nôn vừa đi vệ sinh rất nhiều, cũng không biết có phải do buổi trưa ăn phải thứ gì không tốt hay không."
"Ồ?"
Hướng Tình ngơ ngác một hồi.
Ăn phải thức ăn không tốt.
Chắc là do bát cá đó của mình...
Hướng Tình khởi động xe, chạy tới khách sạn Thái tử: "Tống, bây giờ tình hình anh Lê thế nào? Buổi tối đã ăn gì chưa?"
Hướng Tình rất lo lắng.
"Bây giờ đã tốt hơn một chút, có điều bác sĩ Trần dặn dò, còn phải nằm trên giường nghỉ ngơi."
"Cơm tối thì sao? Đã ăn chưa?"
"Chưa, chưa ăn gì cả."
"Vậy không được! Cậu bảo Liên Vân chuẩn bị ít cháo loãng, còn nữa, cho anh Lê uống nhiều nước ấm chút, đợi tôi tới rồi tính."
Hướng Tình sắp xếp đâu vào đấy.
"Vâng, vâng."
Cúp điện thoại, Tống vội vàng giao cho Liên Vân chuẩn bị cháo loãng.
Hướng Tình nhanh chóng đến khách sạn Thái tử.
Có lẽ Tống lo lắng cho cô, nên đã sớm đứng ở cửa chờ.
"Chị Hướng Tình!"
Hướng Tình vừa từ trên xe xuống, Tống đã cung kính nghênh đón.
"Anh Dã thế nào rồi?"
Hướng Tình chỉ quan tâm Lục Li Dã.
"Đã tốt hơn nhiều rồi. Cháo cũng đã nấu, đợi chị đến nữa thôi.”
"Tốt!"
Hướng Tình theo Tống đi vào.
Nhưng không ngờ, đi đến chỗ cuối hành lang, lại gặp Lưu Uy.
Anh ta đang dẫn một đám đàn em đi về phía bọn họ.
Từ xa nhìn thấy Lưu Uy, Tống hốt hoảng thăm dò Hướng Tình: "Chị Hướng Tình..."
Lúc này Hướng Tình mới chú ý tới Lưu Uy đang từ đối diện họ đi tới.
Mà Lưu Uy, cũng đã nhìn thấy cô.
Hướng Tình biết, muốn tránh, cũng đã không còn kịp rồi.
Cô thấp giọng trấn an Tống: "Đừng hoảng hốt, bây giờ hắn không dám làm gì tôi đâu."
"Ơ! Xem người đến là ai thế này?"
Lưu Uy ngậm một điếu thuốc, bước từng bước nặng nề về phía Hướng Tình. Anh ta đứng sừng sững trước mặt cô, mày rậm nhướng lên, xích lại gần cô: "Đã lâu không gặp."
Hướng Tình không để ý tới anh ta, muốn đi.
"Cô coi đây là chỗ nào? Cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"
Lưu Uy túm lấy bả vai Hướng Tình, lạnh lùng quát.
Dứt lời, nhất thời, đàn em phía sau anh ta cùng xúm lại, chặn đường đi của Hướng Tình.
"Chú Đông, là cháu. Bây giờ cháu đang ở khách sạn Thái tử. Nếu như hôm nay cháu không thể rời khỏi khách sạn này thì chú nhớ tìm mấy cảnh sát đến thay cháu nhặt xác."
Không biết lúc nào, Hướng Tình đã bấm điện thoại gọi thẳng cho cảnh sát Đông.
Cuối cùng, cô đưa điện thoại di động của mình cho Lưu Uy mặt đang biến sắc ở phía đối diện, nói với vẻ bình tĩnh: "Chú Đông bảo đưa anh nghe điện thoại."
"..."
Lưu Uy chỉ ngón tay về Hướng Tình, nghiến răng: "Được, cô giỏi!"
"Đi!"
Lưu Uy khẽ quát một tiếng, vung tay dẫn đàn em của mình rời đi.
Lưu Uy vừa đi, cả người Hướng Tình như trút được gánh nặng, bả vai thả lỏng, thở phào một hơi.
Lúc này cô mới phát hiện, lòng bàn tay mình đã đổ một tầng mồ hôi lạnh từ bao giờ.
Tống nhìn cô với vẻ sùng bái: "Chị Hướng Tình, may mà chị phản ứng nhanh, gọi cảnh sát Đông dọa chúng rời đi."
Hướng Tình cầm điện thoại trong tay giơ đến trước mặt Tống.
Tống ngơ ngác, phát hiện, Hướng Tình căn bản chưa hề bấm điện thoại.
Chẳng qua là cô dọa Lưu Uy thôi.
Tống lau mồ hôi lạnh: "May mà Lưu Uy có chút kính nể cảnh sát Đông, bằng không hôm nay chúng ta thật khó thoát thân."
"Ừ, đi nhanh lên đi!"
Dứt lời, Hướng Tình vội bước nhanh hơn.
"Chị Hướng Tình."
Hướng Tình vừa tới biệt thự, Liên Vân đã vui mừng tiến lên đón.
"Anh Lê đâu?"
"Đã uống thuốc rồi ạ, sau đó anh ấy ngủ thiếp đi, chắc vẫn chưa tỉnh."
"Cháo nấu xong chưa?"
Hướng Tình hỏi Liên Vân.
"Dạ, đã nấu xong rồi."
"Được, chị lên tầng trước xem anh ấy thế nào, lát nữa có gì cần thì chị gọi."
"Vâng."
Hướng Tình nhẹ nhàng đi lên lầu.
Cẩn thận đẩy cửa phòng ra, cô đi vào, chỉ sợ đánh thức anh đang ngủ say.
Trong phòng ngủ, ánh sáng màu vàng nhạt từ bóng điện chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Lục Li Dã, làm nổi bật lên ngũ quan sắc bén của anh, có phần dịu dàng ấm áp, mà dưới ánh đèn, hơi thở tà ác chỉ thuộc về anh càng phát ra bức người.
Tiếng giày cao gót trên chân Hướng Tình không khỏi làm ồn đến anh, cô dứt khoát nhẹ nhàng cởi giày, đi chân trần rón rén đến gần anh.
Khi còn cách giường anh khoảng hai bước chân, bỗng từ trong chăn có cánh tay dài thò ra không hề báo trước. Căn bản không đợi Hướng Tình kịp phản ứng, cả người cô đã bị Lục Li Dã ôm lấy, kéo vào trong ngực anh.
Hướng Tình bị dọa thét lên: "Anh làm gì thế? Đừng lộn xộn, anh vẫn đang bị bệnh đấy."
"Anh đã uống thuốc, đỡ nhiều rồi."
Lục Li Dã trả lời qua loa, hỏi cô: "Tại sao em lại tới?"
"Tại sao anh lại đột nhiên bi viêm dạ dày chứ? Vì tại ăn bát canh cá em nấu phải không?"
Trong lòng Hướng Tình đầy áy náy và lo lắng.
Lục Li Dã nghiêng người, xoay đè Hướng Tình dưới thân mình, dùng chăn quấn quanh, khiến cô không thể động đậy được chút nào.
Anh gật đầu: "Ừ, bát canh cá kia của em thật... là đồ ăn khó ăn nhất mà anh từng ăn.”
Anh chế nhạo cô, không giữ cho cô chút mặt mũi nào.
Hướng Tình bĩu môi, vẻ mặt oan ức, trong lòng lại vì lời nói và biểu hiện của anh mà thấy ấm áp, mềm mại: "Bảo anh đừng ăn, anh vẫn cứ ăn. Tự mình không có chừng mực, kết quả thì sao, bệnh dạ dày lại tái phát."
"Bây giờ anh cho em một cơ hội bù đắp cho anh nhé."
Dứt lời, anh cố ý xấu xa nhéo cằm Hướng Tình: "Cố mà quý trọng."
Hướng Tình có... dự cảm xấu.
"Lục Li Dã..."
Cô hơi thở dốc, căng thẳng nheo mắt nhìn anh: "Bây giờ anh là bệnh nhân, dù sao anh sẽ không muốn..."
"Anh muốn."
Lục Li Dã không hề che giấu ý nghĩ thật sự trong lòng, gương mặt tham luyến cọ cọ lên mặt Hướng Tình: "Hôm nay ban ngày vẫn chưa đủ."
"..."
Hướng Tình đối với anh thật là...
"Lục Li Dã, rốt cuộc trong đầu anh chứa cái gì? Suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện hư hỏng.”
"Em phục vụ anh đi!"
Anh không quan tâm Hướng Tình ghét bỏ, trực tiếp yêu cầu.
"Được, em phục vụ anh ăn cháo."
"Em ở trên, anh ở dưới! Thử một chút nhé."
Vẻ mặt anh khao khát nhìn Hướng Tình.
Hai người, hoàn toàn nước đổ đầu vịt.
Lần đầu tiên Hướng Tình cảm thấy mình và anh nói chuyện thật vô cùng khó khăn.
"Em nói là ăn cháo!"
Hướng Tình cố gắng uốn nắn anh.
"Anh nói là làm tình."
Lục Li Dã trực tiếp dùng hành động thực tế chứng minh ý tứ trong lời nói của anh.
Anh thuần thục lột chăn dày chèn giữa hai người, sau đó là váy, áo lót của cô.
"Lục Li Dã."
Hướng Tình kháng nghị.
Kháng nghị vô hiệu!
"Nhanh lên."
Thái độ anh nôn nóng, rõ ràng đã đợi không kịp nữa.
Cánh tay dài ôm Hướng Tình ngồi lên trên người.
Ngay cả khúc dạo đầu cũng không có, anh nâng eo thon của cô lên, hoàn toàn không đợi Hướng Tình chuẩn bị kỹ càng, hơi dùng sức ép xuống... lập tức mạnh mẽ xâm chiếm cô thật sâu.
Hướng Tình ngồi trên eo Lục Li Dã, khó tin nhìn anh chằm chằm, xấu hổ mắng anh: "Lục Li Dã, sao lúc nào anh cũng có thể làm vậy?"
Lục Li Dã không đáp lời cô, bàn tay mạnh mẽ bắt lấy cằm cô, kéo khuôn mặt cô kề sát mình, đầu anh khẽ nâng, sau đó, môi mỏng nóng bỏng, không kịp chờ đợi ngậm, mút đôi môi đỏ nóng ướt của cô..."Tập trung một chút đi."
Anh trầm giọng ra lệnh cho Hướng Tình.
Mới đầu, Hướng Tình thật không thích ứng lắm với tư thế này.
Bởi vì, đây là lần đầu tiên cô thử.
Lục Li Dã là một người đàn ông vô cùng gia trưởng. Dù là nói một câu, anh cũng không thích cảm giác phụ nữ ở trên đàn ông, huống chi là việc giường chiếu. Hôm nay, rõ ràng là hoàn toàn bất đắc dĩ, thân thể của anh khó chịu, không nên làm vận động dữ dội, nhưng thân thể lại khao khát cô mãnh liệt, nên sau khi suy tính, anh chỉ có thể gắng gượng chọn tư thế Hướng Tình làm chủ.
Quá sâu, khiến cơ thể mềm mại của Hướng Tình thít chặt.
Cô liên tục thở hổn hển, trên trán, từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu không ngừng tuôn ra.
Trong phòng, khung giường rung lắc dữ dội, phát ra loạt tiếng vang két két.
Thật ra, Hướng Tình hơi sợ bị Liên Vân hoặc Tống nghe thấy, nhưng dường như Lục Li Dã không hề để ý những chuyện này, chỉ điên cuồng đòi hỏi cô.
Hết lần này đến lần khác…không ngừng trêu chọc cô.
Rõ ràng anh là người đàn ông ham muốn điên cuồng, nhưng Hướng Tình thật không hiểu lắm, sao đến lúc mấu chốt, khả năng khống chế của anh lại mạnh mẽ như vậy.
Anh luôn có thể cố nén mình, không để cho mình lên đỉnh, đến mức, có thể ra ra vào vào thời gian dài trong cơ thể Hướng Tình... Hơn nữa, rõ ràng anh là người đàn ông cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Nhưng anh vẫn vô cùng nhẫn nại, nghĩ hết cách, để Hướng Tình cùng anh lên đỉnh.
Cuối cùng, Hướng Tình còn phát hiện một đặc điểm của Lục Li Dã...