“Đau, mẹ, con đau…”
Lục Li Dã kêu lên.
Hướng Tình đứng bên cạnh chỉ thiếu điều vỗ tay, trong lòng đã hô to ‘Đánh hay quá, đánh tuyệt quá, không chê vào đâu được!’ không dưới mười lần.
Dường như nhìn ra Hướng Tình đang cười trên nỗi đau của người khác, Lục Li Dã ném cho cô một ánh mắt cảnh cáo, giống như đang nói ‘Cứ vui đi, đợi lát nữa sẽ tới lượt em!’
Hướng Tình hừ mũi ra vẻ khiêu khích anh.
Lục Li Dã bưng bát canh cá ra ngoài.
Những món ăn còn lại Lý Vân Họa nấu, còn Hướng Tình thì ngoan ngoãn đứng bên cạnh xem.
Không biết từ lúc nào, Lục Li Dã đã bước vào trong phòng bếp, đứng phía sau Hướng Tình.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cần anh hơi cúi xuống, đã có thể ngửi thấy rất rõ mùi thơm trên tóc cô, cùng với mùi thơm thoang thoảng trên người cô.
Trong nháy mắt trái tim trống rỗng của anh được lấp đầy.
Nhưng dường như cơ thể lại trở nên trống rỗng, bởi vì tiếp xúc với khoảng cách gần như thế… Hướng Tình chỉ cảm thấy có một sức nóng mãnh liệt đang áp sát mình, cô cố ý chọn cách lơ đi, giả vờ rất nghiêm túc học nấu ăn, hỏi Lý Vân Họa cái này cái kia.
Đương nhiên Lục Li Dã cảm thấy không hài lòng khi bị người phụ nữ của mình lơ đi.
Thân hình to lớn cố ý dựa lên tấm lưng của Hướng Tình, ưỡn một cái… Ngay lập tức sống lưng của Hướng Tình thẳng tắp, ngay cả hơi thở của không tự chủ trở nên gấp gáp, giọng nói cũng run rẩy hai lần: “Bác gái, món này có phải sẽ rất cứng không…”
Sau khi Hướng Tình hỏi xong câu này,mới phát hiện ra là mình nói nhầm rồi!!
Trong nháy mắt, khuôn mặt bỗng xấu hổ đỏ bừng lên.
“Sao có thể cứng được chứ?Không đâu, món này rất mềm đó!”
Cũng may Lý Vân Họa không nghe ra điều gì, vẫn tập trung vào xào món cải xanh ở trong tay.
Ngay lập tức, Hướng Tình có một kích động muốn đào một cái lỗ để trốn.
“Vậy…vậy, bác gái, cháu đi vào nhà vệ sinh một lát…”
“Ừ, đi đi! Đừng đứng ở đây nữa, ám mùi dầu mỡ lắm! Còn con nữa, Tiểu Dã, con cũng đi ra ngoài đi!”
Lý Vân Họa nói xong, nhìn con trai mình với ý sâu xa khác.
Hướng Tình bỏ chạy ra ngoài như bị ma đuổi.
Lục Li Dã nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Hướng Tình trốn vào nhà vệ sinh của phòng ngủ phụ.
Chống tay lên bồn rửa mặt, vỗ nước lên khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Thật đáng ghét!
Tên Lục Li Dã này cứ trêu chọc cô khắp nơi.
Lỡ bị mẹ anh nhìn thấy, thì cô biết sống sao?!
Không dễ gì mới bình ổn được một chút, mở cửa nhà vệ sinh chuẩn bị đi ra, ai ngờ cô vừa mới mở cửa Lục Li Dã đã nghiêng người lách vào không hề báo trước, không đợi Hướng Tình phản ứng lại, anh đóng cửa nhà vệ sinh, rồi kéo cô vào một lần nữa.
“Anh làm gì vậy?”
Hướng Tình hạ thấp giọng chất vấn anh.
Hơi thở khó khăn lắm mới ổn định được giờ lại lập tức trở nên dồn dập.
Ánh mắt chằm chằm của Lục Li Dã, cái nhìn nóng bỏng như một ngọn lửa thiêu đốt khuôn mặt cô, làm mặt cô gần như muốn bỏng.
Trong đôi mắt đó, tràn đầy dục vọng, Hướng Tình vừa nhìn đã biết anh đang suy nghĩ gì.
“Anh đừng làm loạn! Ba mẹ anh đều đang ở đây đấy!”
Hướng Tình quả thực rất sợ anh sẽ liều lĩnh mà ‘ăn’ cô ở nơi này.
Nhưng Lục Li Dã ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của Hướng Tình.
Cho đến khi nửa tiếng sau…
Lúc Hướng Tình đi ra ngoài hai chân vẫn còn run rẩy, cô cố gắng làm cho mình biểu hiện tự nhiên một chút, để cho Lý Vân Họa và Lục Thanh Lâm không nhìn ra bất kỳ manh mối nào.
Thức ăn đã được đặt ở trên bàn, Lý Vân Họa đang bưng nồi cơm ra ngoài, khi nhìn thấy bọn họ đi vào phòng ăn, bà vội vàng cười nói: “Đang chuẩn bị gọi các con xuống ăn cơm đây! Nào nào, mau lại đây ngồi ăn đi!”
Hướng Tình vô cùng lúng túng, xấu hổ không trả lời lại, càng không dám nhìn Lý Vân Họa, chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.
So với sự lúng túng của Hướng Tình thì Lục Li Dã có vẻ tự nhiên hơn nhiều, nhìn dáng vẻ ung dung của anh giống như lúc nãy đi tới nhà vệ sinh chỉ để rửa tay thôi vậy.
Hướng Tình nghĩ quả nhiên là người da mặt dày có khác, nếu so về năng lực này, bản thân mình vẫn còn kém xa anh.
“Nào nào, đầu tiên nếm thử tay nghề của Hướng Tình đã, Tiểu Dã, đây chính là món Tiểu Tình đặc biệt nấu cho con đó, con ăn nhiều một chút đi!”
Lý Vân Họa nói xong, vội vàng gắp cho Lục Li Dã một miếng cá lớn, sau đó lại gắp cho chồng mình một miếng, cuối cùng là gắp cho bản thân.
Hướng Tình lo lắng nhìn bọn họ, trong lòng căng thẳng giống như đang đợi một một bài kiểm tra đánh giá quan trọng.
Lục Li Dã không vội cho vào miệng, mà dùng đũa gắp miếng cá không giống như cá này hỏi Hướng Tình: “Em có chắc là món này ăn được không?”
“…”
Hướng Tình sắp khóc rồi.
“Con nói kiểu gì đấy! Con bé đặc biệt làm món đó cho con, còn lải nhải nữa?”
Lý Vân Họa tức giận, trừng mắt nhìn con trai mình.
Lúc này chỉ nghe Lục Thanh Lâm nói một câu xa xăm: “Rất khó ăn!”
Đôi mày kiếm của ông nhíu rất sâu, miếng cá vừa cho vào miệng đã phun ra ngoài, sau đó không hề giữ mặt mũi ném lên trên bàn ăn.
“…”
Có biết lúc đó tâm trạng của Hướng Tình ra sao không?
Hướng Tình vừa lúng túng, vừa quẫn bách, vừa xấu hổ, vội vàng xin lỗi Lục Thanh Lâm: “Bác trai, con…con không cố ý, món đó, mọi người đừng nên ăn nữa…”
“Sao có thể khó ăn như vậy chứ?”
Lý Vân Họa luôn là người tâng bốc con dâu nhà mình nhất, vội vàng gắp miếng cá ở trong bát cho vào miệng.
Đôi mày thanh tú cũng không nhịn được hơi nhíu lại…
Lục Li Dã nhìn Hướng Tình với ánh mắt sâu xa, cũng gắp miếng cá ở trong bát lên cho vào miệng, sau đó mày kiếm đột nhiên nhíu chặt.
“Cao Hướng Tình!! Em nấu món gì vậy? Em muốn muối mặn chết người ăn à!”
Lục Li Dã vừa phàn nàn chê bai, vừa chậm rãi nhai món ‘canh cá’ ở trong miệng.
Càng nhai càng mặn…
Lông mày cũng nhíu càng sâu, cuối cùng thực sự không thể nhịn nổi nữa, lúc này mới đặt đôi đũa xuống, đi vào phòng bếp rót một ly nước.
Sau đó, Lục Thanh Lâm cũng đi vào phòng bếp rót một ly nước lớn.
Hướng Tình hoàn toàn sụp đổ rồi.
Ngược lại chỉ còn Lý Vân Họa, miễn cưỡng nuốt miếng cá không biết mùi vị gì này vào miệng, vừa trách mắng: “Hai người đàn ông này quá bắt bẻ rồi! Bác thấy món này Tiểu Tình làm rất tốt, rất đáng để khích lệ!”
Hướng Tình cảm động đến suýt khóc: “Cảm ơn bác gái.”
Lần này, Lục Li Dã đã cầm ly nước từ phòng bếp trở về.
Không hề nói gì, chỉ giơ một ngón tay cái về phía Hướng Tình.
Nhưng nhanh chóng, bàn tay đã bị Lý Vân Họa dùng đũa tre gõ xuống, dạy dỗ: “Mau ăn cơm đi!”
Hướng Tình chỉ đành cúi đầu và cơm.
Ngay lúc Hướng Tình cho rằng, kết quả cuối cùng của bát cá mình làm chỉ có thể cho vào thùng rác, không ngờ Lục Li Dã lại đưa đũa vào bát cá hết lần này đến lần khác.
Ăn một miếng uống một ly nước…
Lại ăn một miếng uống thêm một ly nước.
Hướng Tình cảm thấy, bữa cơm này, anh không ăn no cơm mà ăn no muối với nước rồi.
“Lục Li Dã, anh đừng ăn nữa.”
Hướng Tình kéo kéo gấu áo sơ mi của anh, lo lắng khuyên anh: “Không phải anh nói rất mặn sao?”
“Ăn nhiều rồi, không còn cảm giác nữa.”
Câu nói này, Lục Li Dã thực sự không hề khoa trương.
Ăn quá nhiều, miệng đã bị vị mặn làm cho tê liệt, vị giác sớm đã không còn cảm giác.
“Vậy mà anh còn ăn? Đừng ăn nữa, lát nữa anh sẽ bị đau bụng đó.”
Lục Li Dã không cho là như vậy, nghiêng mặt nhìn cô: “Không phải là em đặc biệt nấu cho anh sao?”
“Nhưng…”
“Anh tự biết mà.”
Lục Li Dã nhàn nhạt cắt đứt lời nói của Hướng Tình, làm cho cô không thể nói gì nữa.
Lý Vân Họa tương đối hài lòng về biểu hiện của con trai mình.
Sau khi ăn xong, vì Lục Li Dã có việc bận nên phải đi trước.
Trước khi rời đi, anh hỏi Hướng Tình: “Áo sơ mi của anh đâu?”
“À…anh đợi một lát.”
Hướng Tình xoay người đi vào phòng khách, cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng cô đã giặt sạch.
Cô gói nó trong một túi giấy nhỏ màu trắng, sau đó đưa cho anh: “Anh cầm lấy này.”