Hướng Tình không nhịn được mà nghiền ngẫm về cái tên "văn nghệ" này một lát.
Nói yêu một nửa.
Hướng Tình không khỏi híp mắt nở nụ cười.
"Tinh tinh tinh tinh…"
Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn trà cắt ngang dòng suy nghĩ của Hướng Tình.
Cô ngước mắt nhìn, là điện thoại của Tần Lịch Lịch đang đổ chuông.
"Lịch Lịch, điện thoại của em kìa."
Tần Lịch đang tắm trong phòng tắm, Hướng Tinh liền nói vọng vào bên trong.
"Ai vậy...? Chị nghe hộ em với, nói người ta là tý nữa em sẽ gọi lại."
Tần Lịch Lịch dường như không suy nghĩ nhiều.
"Được."
Hướng Tình lên tiếng và cầm điện thoại của Tần Lịch Lịch lên rồi nghe máy.
Đó là người nhà cô ấy gọi tới. Sau khi biết Hướng Tình là đồng nghiệp của cô ấy, người đó hỏi thăm cô vài câu rồi cúp máy.
Hướng Tình đặt điện thoại di động của cô ấy xuống.
Ngón tay cô bất ngờ chạm vào màn hình điện thoại di động làm cột ảnh chụp bật ra.
Một tập ảnh nhỏ xuất hiện trong mắt Hướng Tình, cô không để ý nhìn lướt qua và đang chuẩn bị tắt đi, bỗng nhiên… bị một tấm ảnh quen thuộc thú hút tầm mắt.
Mặc dù ảnh chụp là phiên bản thu nhỏ nhưng cô vẫn có thể nhận ra ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Bàn tay nhỏ bé đang cầm điện thoại của Hướng Tình hơi run lên.
Ngón tay cô chạm vào bức ảnh, rồi phóng to...
Cảnh cô cùng Morris thân mật bất ngờ xuất hiện ở trước mặt cô.
Ngón tay cô theo bản năng gẩy về phía bên phải, xem tiếp.
Trước sau có gần hai mươi bức ảnh, trong đó có rất nhiều bức ảnh thậm chí còn chưa được đăng lên báo.
Mãi cho đến khi lật đến một bức ảnh chụp chung thân mật giữa Lục Ly Dã cùng Tần Lịch Lịch năm đó, động tác ngón tay của Hướng Tình mới dừng lại.
Cô kinh ngạc nhìn vào bức ảnh trước mặt.
Năm đó, Lục Ly Dã vẫn còn rất trẻ.
Trong đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp này không có vẻ trầm lắng như bây giờ, chỉ thấy vẻ trẻ trung đầy nhiệt huyết cùng sự phóng đãng, bất kham.
Tóc của anh ta rất ngắn, dưới ánh sáng, từng sợi tóc đều dựng thẳng, đặc biệt khỏe khoắn dưới ánh mặt trời.
Khóe môi anh ta hơi nhếch lên nở nụ cười tùy ý lại xấu xa, quyến rũ mà đẹp mắt.
Hai người bọn họ đều đang ngồi.
Cánh tay dài của anh ta tùy ý gác lên đôi vai mảnh mai của Tần Lịch Lịch, đầu hai người dựa vào nhau.
Tần Lịch Lịch chịu trách nhiệm chụp ảnh chung, Lục Ly Dã chịu trách nhiệm giả ngầu.
Mà trên gương mặt điển trai của anh ta dường như có chút không kiên nhẫn.
Hướng Tình nghĩ, có lẽ đó là ảo giác của cô thôi.
Dù biết đây là quá khứ của bọn họ, cô không nên để ý tới, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh chụp chung, trong lòng cô khó tránh khỏi cảm thấy không được tự nhiên.
Cô buồn bực thoát ra ngoài và để điện thoại lại trên bàn.
Lúc biết ảnh chụp là do Tần Lịch Lịch để lộ ra ngoài, không biết vì sao cô lại bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của mình rất nhiều.
Có lẽ là do cô đã sớm đoán được.
Cô thừa nhận, cô đã nghi ngờ Tần Lịch Lịch khi phát hiện ra những tấm hình này, cho nên lúc làm việc, cô mới cố ý kể lại những lời của chủ biên cho cô ấy nghe, chính là vì thử cô ấy.
Mà nét mặt của Tần Lịch Lịch thực sự đã bán đứng cô ấy rồi.
Lúc đó, Hướng Tình gần như đã xác định được một nửa.
Mà hôm nay, lúc nhìn thấy những tấm hình này một lần nữa, cô đã xác định nửa đáp án còn lại..
Chẳng mấy chốc, Tần Lịch Lịch đã tắm xong và đi ra ngoài.
Cô ấy vừa lau mái tóc ướt vừa hỏi Hướng Tình: "Chị Hướng Tình, vừa nãy ai gọi điện cho em vậy ạ?"
Hướng Tình lãnh đạm liếc nhìn cô ấy: "Mẹ em."
"Ồ."
Tần Lịch Lịch đáp một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hướng Tình, cầm điện thoại lật xem lịch sử trò chuyện nhưng không vội gọi điện lại.
Hướng Tình nghiêng đầu nhìn cô ấy, buồn bã nói: "Em có muốn giải thích với chị về ảnh chụp trong điện thoại di động không?"
Hướng Tình lên tiếng hỏi làm cho Tần Lịch Lịch bỗng nhiên sững sờ.
Cô ấy chợt nghiêng đầu qua, trừng mắt nhìn Hướng Tình: "Chị xem trộm điện thoại của em à?"
"Không làm chuyện gì trái lương tâm thì sẽ không sợ bị người khác nhìn."
Hướng Tình không muốn giải thích với cô ấy là mình nhất thời không cẩn thận mới nhìn thấy.
Tần Lịch Lịch vứt điện thoại lên bàn trà, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, phải mất một lúc lâu mới nói với Hướng Tình: "Đúng, ảnh là do em chụp, em cũng chính là người đã gửi nó cho tạp chí và tòa soạn. Vậy thì sao? Nếu chị không làm ra những chuyện khiến người ta buồn nôn thì em làm sao chụp được những bức ảnh đó chứ? Cao Hướng Tình, chị dám nói mối quan hệ giữa chị và Morris là bình thường không?"
Hướng Tình cười lạnh, nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc mới mắng một câu: "Không có nhân phẩm."
"Tôi không có nhân phẩm, chị thì có chắc?"
Tần Lịch Lịch chán ghét nhìn Hướng Tình và quát lên: "Nếu chị có nhân phẩm thì đã không lén quyến rũ người đàn ông tôi thích. Nếu chị có nhân phẩm thì đã không dụ dỗ với Lục Ly Dã còn có quan hệ không rõ ràng với Morris."
Nghe những lời lên án không chính đáng của Tần Lịch Lịch, cô không khỏi có chút tức giận.
"Tần Lịch Lịch, em nghe đây. Thứ nhất, không phải em thích Lục Ly Dã thì quy định người khác không thể thích anh ấy. Thứ hai, chị yêu anh ấy trước rồi mới biết em. Em không cần thiết phải làm ra bộ dạng như chị phản bội em. Cho tới bây giờ, chị không thấy có lỗi với em. Còn nữa, mối quan hệ giữa chị và Morris thế nào, chị cũng không cần phải giải thích với em, em càng không có tư cách dạy bảo chị."
"Chị không cảm thấy có lỗi với tôi, vậy vì sao mỗi lần chị hẹn gặp Lục Ly Dã đều phải lén lén lút lút sợ tôi biết được? Cao Hướng Tình, tiềm thức của chị nói cho chị biết, chị đang phản bội lại đồng nghiệp của chị, bạn cùng phòng của chị."
Tần Lịch Lịch không chịu thua, lên án Hướng Tình.
Hướng Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ấy: "Cũng bởi vì chị và em cùng thích một người đàn ông nên em tính kế sau lưng chị à?"
"Là chị không tử tế trước, vậy tại sao tôi không thể đáp trả chứ?"
Trong lòng Tần Lịch Lịch không hề áy náy mà gào lên.
Hướng Tình cảm thấy nói thêm vài câu với người này cũng chỉ hạ thấp bản thân, cũng không biết ánh mắt của Lục Ly Dã năm đó thế nào nữa?
Hướng Tình đứng lên cảnh cáo cô ấy: "Tần Lịch Lịch, nếu em không phục vì chuyện chị đã cướp đi Lục Ly Dã, nếu em còn muốn được người khác tôn trọng thì hãy quang minh chính đại cướp lại đi. Ai thắng ai thua thì dựa vào khả năng của chính mình. Em cứ tiếp tục giở thủ đoạn thâm hiểm sau lưng thế này thì đừng trách chị không cảnh cáo trước. Nếu em thật sự muốn chơi ác như vậy, chị nhất định sẽ chơi đến cùng. Đến lúc đó để xem ai chơi hơn ai! A, đúng rồi, chị quên không nói cho em biết …"
Hướng Tình nói đến đây lại mỉm cười, cố ý nói: "Bây giờ, ngài Morris đang thu thập tất cả tin tức về người tung ra loạt ảnh gây họa kia. Anh ta còn nói nếu để anh ta biết được, anh ta sẽ cho kẻ giở trò sau lưng ra thành tám mảnh. Mà Morris là loại người gì, chắc hẳn em đã tận mắt nhìn thấy rồi chứ? Tần Lịch Lịch, em dám đùa giỡn với anh ta chính là xúc phạm người có quyền thế, em cũng to gan thật đấy."
Quả nhiên, lời Hướng Tình nói làm Tần Lịch Lịch tái mặt.
Đôi môi cô ấy run rẩy mấy cái, trong ánh mắt nhìn Hướng Tình có phần khiếp sợ.
Cô ấy đã từng tận mắt nhìn thấy sự tàn độc của Morris.
Người đàn ông kia chỉ tát Hướng Tình một cái, mấy phút sau đã bị đánh gãy hai tay.
Mà hôm nay, mình lại chọc tới trên đầu của anh ta, nói không chừng sẽ thật sự… Tần Lịch Lịch càng nghĩ càng sợ.
"Chị Hướng Tình, tôi…"
Tần Lịch Lịch vừa mới nói tới đây thì vành mắt liền đỏ hoe.
Hướng Tình nhìn cô ấy, thấy dáng vẻ lo lắng hãi hùng của cô ấy lại không hề cảm thấy thoải mái mà còn rất phiền lòng.
"Được rồi! Chị đã bảo Morris dừng điều tra, chỉ cần em thông minh một chút, đừng tiếp tục chọc đến chị thì anh ta sẽ không biết chuyện này."
Thật ra Hướng Tình chỉ dọa cô ấy thôi.
Dù sao giấu đi vẫn tốt hơn, miễn cho sau này cô ấy lại gây rắc rối cho mình.
Hướng Tình nói xong liền đi về phía phòng của mình. Lúc đi tới cửa bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cô không quay đầu lại chỉ nói: "Ngày mai em hãy chuyển ra khỏi đây đi."
"Tại sao lại là tôi phải đi?"
Tần Lịch Lịch không cam lòng đáp lại.
"Em nói thử xem?"
Hướng Tình cũng không muốn nói thêm với cô ấy nữa.
Không biết thế nào, Tần Lịch Lịch bỗng khóc ra thành tiếng: "Cao Hướng Tình, thật ra chị và Lục Ly Dã đều cùng một loại người, hai người đều rất khốn nạn. Rõ ràng hai người có lỗi với tôi trước, nhưng vì sao cuối cùng người bị ép đến không có đường lui lại là tôi? Hai người đối xử với tôi như vậy, không sợ cô hồn của đứa trẻ kia đến tìm mấy người sao?"
Lời Tần Lịch Lịch nói làm Hướng Tình đang đi phải dừng lại.
Cô quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào gương mặt đầy nước mắt của Tần Lịch Lịch: "Đứa bé nào? Cô hồn nào?"
Tần Lịch Lịch cười lạnh: "Lục Ly Dã không nói cho chị biết là tôi đã từng mang thai con của anh ta sao?"
Hướng Tình giật mình, kinh ngạc trừng mắt nhìn cô ấy.
Hướng Tình mất rất nhiều thời gian vẫn không thể tiêu hóa nổi câu chuyện cũ tới đột ngột này.
Mặc dù cô biết chuyện cũ của Lục Ly Dã cùng cô gái này, nhưng… cô chưa bao giờ nghĩ tới, hóa ra giữa họ lại có có mối liên hệ sâu sắc đến như vậy.
Nếu nói… trong lòng cô không ghen tuông thì nhất định là giả.
Cô không thèm để ý sao? Làm sao có thể chứ?
"Tần Lịch Lịch, em muốn gì khi nói cho chị biết chuyện này?
Hướng Tình lặng lẽ hít sâu một hơi, ngước mắt lên lạnh lùng nhìn cô ấy: "Em muốn chị rút lui sao? Hay em muốn dùng quá khứ bi thương của em để thức tỉnh chị à? Nếu là vế trước…"
Cô lắc đầu: "Em đừng có mà mơ. Nếu là vế sau, vậy chị phải cảm ơn em trước rồi. Nhưng không phải mỗi người phụ nữ đều sẽ làm cho bản thân mình chật vật giống như em đâu…"
Nói xong, cô quay người đẩy cửa phòng và muốn đi vào trong.
Chợt cô nghe thấy Tần Lịch Lịch kêu lên the thé ở phía sau lưng mình: "Cao Hướng Tình, chị rốt cuộc có còn chút lương tâm nào không vậy? Trong lòng chị có thể thoải mái được sao?
Hướng Tình nghe vậy, mạnh mẽ quay đầu lại, giận dữ hét lên với Tần Lịch Lịch: "Tại sao chị không thoải mái được chứ? Cao Hướng Tình chị là người làm cho em mang thai sao? Hay là Cao Hướng Tình chị lôi kéo em, buộc em phải đi phá thai?"
"Là Lục Ly Dã. Là anh ta. Anh ta là ba của con tôi. Sao chị có thể không biết xấu hổ mà muốn sống yên ổn với anh ta chứ?"
"Tần Lịch Lịch.. "
Hướng Tình lạnh lùng gọi cô ấy, đặc biệt không kiên nhẫn mà dứt khoát cắt ngang mấy lời nói vớ vẩn của cô ấy: "Chị chưa từng tham dự vào quá khứ của em cùng Lục Ly Dã, cũng không muốn tham dự vào. Mẹ nó, em đừng có moọt mực lôi chị vào như vậy. Mà bây giờ, em cũng đừng mơ xen vào chuyện giữa chị và anh ấy. Cho dù lúc trước em có thai thì sao? Điều này chẳng qua cũng chỉ là quá khứ, em đừng có đổ chậu phân đó lên đầu chị. Nói khó nghe một chút, nếu tên khốn kiếp mà em nhắc tới đủ yêu em thì bây giờ, đứa bé trong bụng em đã biết gọi mẹ rồi đi?"
Hướng Tình nói xong không đợi Tần Lịch Lịch nói tiếp đã đóng cửa "rầm" một tiếng, hoàn toàn chặn cô ấy ở ngoài cửa.
Hướng Tình chống tay lên cánh cửa lạnh lẽo, thở hổn hển.
Ngực cô đau đớn khó chịu giống như bị một con dao đục khoét vậy.
Bản thân Hướng Tình biết mình nói những lời vừa rồi rất độc ác, cô luôn muốn che giấu bản thân, biểu hiện ra ngoài là mình không quan tâm, nhưng chỉ trong lòng cô mới biết cô để ý… hơn nữa còn rất để ý là đằng khác!!