"Hướng Tình, nếu như đúng như lời em nói, chuyện này xuất phát từ nhân viên nội bộ của chúng ta vậy chắc chắc chị cũng không nhường nhịn! Dù sao, loại người mà ngay cả người của mình cũng có thể bán thì chị cũng không muốn khi để người đó làm cấp dưới!"
"Cám ơn chị Văn Văn..."
Trong lòng Hướng Tình hơi xúc động.
Chủ biên Lý Văn hơi thở dài: “Thật ra hôm nay, chị tìm em là định mượn mối quan hệ của em và Mạc Tổng để phỏng vấn kỹ anh ta một lần, nhưng nếu anh đã nói rõ em không có mối quan hệ kia với anh ta thì thôi vậy, tránh làm hai người lúng túng khi gặp mặt."
"Cám ơn chị Văn Văn đã hiểu cho em, nếu không có chuyện gì khác thì em ra ngoài trước."
Hướng Tình cũng không khách khí.
"Ừ, đi đi..."
Lý Văn phất tay một cái, ra hiệu Hướng Tình có thể ra khỏi phòng làm việc.
Vừa đi ra thì cô gặp phải Tần Lịch Lịch.
"Chị Hướng Tình!"
Tần Lịch Lịch thì rất nhiệt tình: “Còn sớm thế này mà chủ biên đã gọi chị vào phòng làm việc, có chuyện gì vậy chị?"
Hướng Tình nhìn cô một cách sâu xa rồi lắc đầu một cái: “Không có gì, chỉ trò chuyện về chuyện giữa tôi và Morri, nhưng tôi thật sự không có gì để nói với chị Văn Văn, chị ấy nói nếu nhân viên nội bộ của chúng ta chụp những bức ảnh kia rồi phát ra thì chắc chắn chị ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua!"
Hướng Tình lơ đãng nói vậy rồi vỗ vai Tần Lịch Lịch và cười nói: “Mau đi làm việc đi!"
Cô nói xong, nghiêng người đi qua cô ta, tiến đến bàn làm việc của mình.
Tần Lịch Lịch nhìn bóng lưng Hướng Tình đang rời đi, sắc mặt hơi thay đổi.
Bàn tay run lên...
...
Khi Hướng Tình nhận được điện thoại của Lý Vân Họa, cô hơi lo sợ vì được yêu mến.
"Bác gái, sao lúc này bác lại gọi điện thoại cho cháu?"
Hướng Tình đang bận sắp xếp lại bài phỏng vấn trong tay, cô kẹp điện thoại di động giữa tai và vai phải và cười hỏi bà: “Bác tìm cháu có chuyện gì không?"
"Hướng Tình, con đang bận hả? Mẹ có làm phiền con không?"
"..."
Lý Vân Họa mở miệng ngậm miệng đều là chữ "Mẹ" làm mỗi lần Hướng Tình nghe thấy đều có cảm giác là lạ, rất không được tự nhiên.
Nhưng trong lòng lại có chút buồn bã khó tả...
"Bác gái, không sao, cháu không bận rộn nhiều việc, bác có chuyện gì thì cứ nói đi, không sao cả..."
"Thật ra mẹ cũng không có chuyện gì, con cũng biết là bình thường thằng con trai của mẹ bận rộn không thể thấy bóng dáng, trong lòng mẹ quá cô đơn, lúc này đột nhiên nghĩ đến việc hôm nay, mẹ ở nhà, xuống bếp nấu một bữa cho con, đợi tan việc thì con hãy đến ăn một bữa cơm rau dưa với mẹ được không?”
Trong lòng Hướng Tình chua xót một cách khó hiểu khi nghe những lời này.
"Bác gái, bác đừng nói vậy, sau khi tan việc cháu sẽ đưa bác và bác trai ra nhà hàng để dùng bữa nhé, để bác đích thân vào bếp vì cháu thì quá phiền toái..."
Sao Hướng Tình có thể để Lý Vân Họa đích thân vào bếp chứ!
"Không phiền, không phiền! Việc này có phiền gì đâu, dù sao cũng không cần đi chợ mua thức ăn, đợi một lát thì có người phục vụ phụ trách đưa nguyên liệu nấu ăn tươi ngon tới đây, con nói cho mẹ biết là con muốn ăn gì để mẹ nấu cho con."
Hướng Tình rất cảm động.
Mặc dù tối hôm qua mình và Lục Ly Dã chỉ giả vờ nhưng sao cô lại không biết tốt xâú từ chối sự nhiệt tình của mẹ anh ta, cô vội vàng cười nói: “Vâng, cám ơn bác gái, cháu ăn món gì đều được, bác cứ nấu theo ý mình, nhưng bác đừng nấu quá nhiều món, cháu vẫn luôn ăn ít.”
"Được rồi, vậy chỉ nấu vài món ăn bình thường, vậy mẹ đợi con..."
"Vâng."
Vì không quấy rầy đến công việc của Hướng Tình, Lý Vân Họa cũng không trò chuyện nhiều với cô, sau khi hẹn xong thì vội vàng cúp điện thoại.
Sau đó, lại nhanh chóng gọi cho con trai mình.
Bà và con trai đã không gặp nhau hơn một năm, lúc gặp lại thì ngạc nhiên và vui mừng nhất là có đứa con dâu tương lai.
Nhưng tối qua, sau khi ăn một bữa cơm với hai người bọn họ, bà vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Rõ ràng hai người trẻ tuổi đều lạnh nhạt với đối phương.
Cãi nhau!
Bà là người từng trải, chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết, đứa con trai của mình thật sự thích cô bé kia.
Vậy thì sao người mẹ như bà lại không giúp đỡ con trai mình kết hợp một chút chứ?
Lúc đầu, khi gọi điện thoại cho Lục Ly Dã, anh ta nói quá bận rộn, có thể sau khi ăn cơm tối xong mới có thể qua thăm hai người họ, kết quả Lý Vân Họa vừa khóc vừa ầm ĩ, còn kém không treo cổ tự tử, cuối cùng cũng mời được pho tượng phật lớn là con trai mình, anh ta đồng ý đến ăn cơm tối cùng họ.
Nhưng bà không nói cho anh ta biết là Hướng Tình cũng sẽ tới.
Coi như cho hai người trẻ tuổi một niềm vui bất ngờ.
Sau khi tan việc, đầu tiên, Hướng Tình đến chợ trái cây, mua một ít trái cây ngon rồi mới đến khách sạn.
Khi cô đến, Lý Vân Họa vẫn còn bận rộn trong trong phòng bếp, Lục Thanh Lâm đang ngồi xem báo một mình trong phòng.
"Cháu chào bác trai, bác gái!"
Hướng Tình vội vàng nhiệt tình chào hỏi hai người.
"Ôi, Hướng Tình đến đúng không?"
Trong phòng bếp, tiếng Lý Vân Họa vang lên.
"Vâng ạ!"
Hướng Tình cười, trả lời một tiếng.
Lục Thanh Lâm vội vàng đứng dậy gọi Hướng Tình: “Tới thì tới, còn mang trái cây làm gì chứ? Đến đây, cháu ngồi đi, bác trai rót cho cháu chén nước!"
"Bác trai, đừng vội! Cháu tự làm được ạ."
Hướng Tình nói xong, đi thẳng vào phòng bếp.
Lý Vân Họa đang rửa tay, định ra đón tiếp Hướng Tình thì thấy cô đi vào, bà vội nói: “Nhanh đi ra ngoài nào, trong phòng bếp đầy mùi khói dầu, đi ra ngoài ngồi đi, sắp xong rồi."
"Không sao ạ, bác gái, để cháu làm trợ thủ cho bác!"
Hướng Tình không đi ra ngoài mà cầm lấy một ít thực phẩm còn chưa kịp rửa sạch ở một bên, lập tức bận rộn.
Lý Vân Họa khuyên như thế nào cũng không được, cuối cùng cũng đành bỏ qua, cười ha hả cùng bận rộn với con dâu tương lai.
"Con bé này, sao lại hiền tuệ thế này chứ!"
Lý Vân Họa thật sự là khen đứa con dâu này không ngừng miệng: “Hướng Tình à, chắc con trai mẹ rất ỷ lại vào con nhỉ?"
Hướng Tình sững sờ, cô đang chần chừ xem rốt cuộc có nên thành thật khai báo quan hệ thật sự của mình và Lục Ly Dã cho Lý Vân Họa hay không, nhưng cuối cùng cô vẫn bỏ qua.
Quan hệ chân chính là cái gì chứ?
Chẳng lẽ nói với mẹ người ta là thật ra cháu và con trai bác chẳng có quan hệ gì, nhiều lắm chỉ là khi nhàm chán thì lăn qua lăn lại trên giường, vui đùa một chút với đối phương?
Nếu thật sự nói như vậy thì để trong lòng người lớn nhà người ta nghĩ như thế nào chứ? Mặt mũi của mình lại đặt ở đâu?
Hơn nữa, Lục Ly Dã còn chưa vội vàng giải thích thì cô cần phải ngốc nghếch bận tâm gì nha?
Hướng Tình cười cười: “Bác gái, bác đừng khen cháu như vậy, người như cháu không thể có liên quan gì đến hai chữ ‘Hiền tuệ’ đâu, thật ra cháu cũng không hề biết nấu cơm, cũng chỉ có thể giúp đỡ bác một chút thôi."
"Bây giờ cô gái nào không là bảo bối trong lòng ba mẹ, đâu có mấy người thật sự biết vào bếp, đây là chuyện bình thường. Năm đó, khi mẹ gả cho ba con cũng đâu có biết làm gì, đến nấu cơm cũng không biết, không biết cho gạo vào trước hay sau khi nước sôi, lúng túng biết bao nhiêu! Ha ha ha..."
Hướng Tình nhìn Lý Vân Họa tươi cười vui vẻ như vậy, cũng không nhịn được cười theo.
Hướng Tình đã từng nghe mẹ mình nói rằng, con gái tìm chồng thì chỉ xem xét nhân phẩm chồng mình là vẫn chưa được, còn phải xem cha mẹ chồng là người thế nào, nếu cha mẹ chồng là người khó sống chung thì mặc kệ người đàn ông kia xuất sắc cỡ nào cũng không đã tìm sai, bởi vì sau một thời gian dài, một cuộc hôn nhân hạnh phúc cũng có thể bị cha mẹ chồng phá hủy, đến lúc đó người bị thương vẫn là phụ nữ các cô.
Lúc này, Hướng Tình không nhịn được nghĩ rằng, nếu như mình thật sự gả cho Lục Ly Dã, vậy thì chắc chắn không cần lo lắng điều này nhỉ?
Hướng Tình nhanh chóng sợ hãi vì ý nghĩ to gan của mình.
Gả cho anh ta ư?
Thậm chí hai người bọn họ còn chưa xem ngày tháng năm sinh mà cô đã suy nghĩ là có một ngày sẽ gả cho anh ta... Hướng Tình vội vàng tỉnh táo, cúi đầu rửa rau.
Nhưng cô bỗng cảm thấy, có một ánh mắt sắc bén, lạnh như băng đang đâm vào cô từ phía sau.
Hướng Tình quay đầu nhìn lại theo bản năng, cô hơi sững sờ.
Đứng ở cửa không phải là ai khác...
Mà chính là người vừa lóe lên trong đầu cô... Lục Ly Dã.
Hai tay anh khoanh trước ngực, lạnh lùng đứng cạnh cửa, một đôi mắt phượng đen láy như gió bão, sâu kín nhìn chằm chằm vào Hướng Tình.
Ánh mắt sắc bén như dao nhọn.
Hướng Tình lập tức nhớ đến tiếng ‘Cút’ của anh đêm qua... Đột nhiên ngực cô đau nhói, cô vội vàng dời tầm mắt, xoay người, cúi đầu tiếp tục bận rộn.
"Ôi, Tiểu Dã đến rồi! Đến đây, nhanh đi vào đây, giúp mẹ làm vài chuyện!"
Lý Vân Họa liếc mắt nhìn Hướng Tình, bận bịu bảo Lục Ly Dã đi vào phòng bếp.
Lục Ly Dã vẫn dựa vào khung cửa như cũ, không chịu động đậy.
"Còn đứng đờ ra đó làm gì? Nhanh lên, đến giúp mẹ đem canh ra ra!"
Lý Vân Họa thấy anh ta không động đạy, đành phải tiến lên kéo anh ta.
"Bác gái, hay là để cháu làm đi!"
Hướng Tình vừa nói vừa đi đến mở nồi hầm canh.
Có lẽ do lòng không yên nên Hướng Tình không hề nghĩ ngợi, hai tay động vào nồi đất, sau một cái chớp mắt, một tiếng hét sợ hãi “Aaaa... " vang lên, cô vội vàng rụt tay vì nóng.
Tay cô sờ lên tai mình theo bản năng, cũng không chờ cô kịp phản ứng, cô đã cảm thấy tay mình bị một bàn tay lạnh như băng kéo mạnh, lôi cô về phía bồn rửa.
Mở nước ra.
Lục Ly Dã vừa nắm hai tay cô và đưa vào trong nước lạnh vừa quát: “Không biết làm thì đừng khoe khoang!"
Rõ ràng trên mi mắt anh ta vẫn đang kìm nén cơn giận.
"Không sao chứ? Bị bỏng à? Để mẹ xem nào, để mẹ xem nào..."
Lý Vân Họa rất lo lắng.
Tay Hướng Tình bì bàn tay to lớn của Lục Ly Dã cầm, dường như cảm giác nóng bỏng trên đầu ngón tay biến mất rất nhanh, lan tràn thẳng vào tim cô.
"Bác gái, cháu không sao..."
Hướng Tình cười cười với Lý Vân Họa: “Bác đừng lo lắng."
Bàn tay nhỏ bé của cô lén lút vùng vẫy vài cái trong tay Lục Ly Dã, cô ngẩng đầu, liếc mắt Lục Ly Dã bên cạnh, đúng lúc anh ta cũng đang cúi đầu, lạnh lùng trợn mắt nhìn cô.
"Đừng lộn xộn!!"
Anh ta cảnh cáo cô.
Giọng nói rét lạnh như băng, không có chút nhiệt độ nào.
Lý Vân Họa nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người như vậy, hiểu ý cười một tiếng rồi vội nói: “Tiểu Dã, con dẫn Hướng Tình đi ra ngoài đi! Ở đây chỉ cần một mình mẹ là được rồi!"
"Bác gái, cháu không sao..."
"Đừng gây thêm rắc rối cho mẹ anh!"
Giọng nói lạnh lùng, sâu kín của Lục Ly Dã lại vang lên trên đỉnh đầu Hướng Tình một lần nữa.
Anh ta đều đã nói đến mức này thì sao Hướng Tình có thể không biết xấu hổ ngây ngô trong phòng bếp này.
Cô nhanh chóng bị Lục Ly Dã lôi từ trong phòng bếp ra ngoài, qua phòng khách, đi thẳng vào trong phòng khách nhỏ.
"Ngồi ở đây!"
Lục Ly Dã chỉ chỉ ghế sofa, lạnh lùng ra lệnh cho cô.
Sau đó, anh vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ, khi đi ra, trong tay anh ta có thêm một tuýp kem đánh răng.
Anh ta ném kem đánh răng cho Hướng Tình: “Bôi lên!"
"Thật ra không sao hết..."
Ngoài miệng Hướng Tình nói như vậy nhưng vẫn làm theo lời anh ta, ngoan ngoãn bôi một chút kem đánh răng lên tay mình.
Sau khi bôi xong tay trái, khi bôi lên tay phải thì không được thuận lợi, động tác hơi ngốc nghếch, bôi kem kên đầu ngón tay.
Nhưng cô cứ không chịu mở miệng nhờ Lục Ly Dã giúp đỡ.
Lục Ly Dã đứng ở một bên, mặt không cảm xúc nhìn cô.