Khăn tắm vứt lung tung ra mặt đất.
Lục Ly Dã đè Hướng Tình trên giường, một cánh tay nắm chặt tay cô, giơ cao lên đỉnh đầu, để cho cô hoàn toàn không thể động đậy.
Anh cắn răng, chất vấn cô từng chữ từng câu: “Rốt cuộc em và Morri có quan hệ thế nào?"
"Anh cảm thấy là quan hệ gì thì quan hệ đó!"
Hướng Tình đã thật sự bị anh chọc giận!
Từ trước đến nay, con người này đều không tôn trọng cô trong chuyện tình cảm, lần này càng quá quắt hơn!
"Anh hỏi em một lần nữa, rốt cuộc em và cậu ta có quan hệ như thế nào?"
Lục Ly Dã siết cằm và chất vấn cô.
"Vậy em trả lời anh một lần nữa, em và anh ta có quan hệ gì, từ trước đến giờ em và Lục Ly Dã đều không có bất kỳ quan hệ gì! Anh nghĩ là em và anh ta có quan hệ như thế nào thì chính là quan hệ đó! Bây giờ anh đối xử với em thế này thì không phải đã chứng minh là anh đã khẳng định về quan hệ của em và anh ta à?"
Hướng Tình cứng đầu, mắt đỏ bừng, bướng bỉnh gầm gừ với anh ta.
"Anh hỏi em... Rốt cuộc em và Morri có quan hệ gì?"
Giọng Lục Ly Dã mạnh mẽ, lại quát hỏi Hướng Tình một lần nữa.
Anh lớn tiếng đến mức gần như khách trọ cách vách cũng có thể nghe thấy.
Khóe mắt anh đầy tia máu.
Dáng vẻ kia như một con sư tử đực bị chọc giận, giống như chỉ cần cô còn dám nói sai một lần nữa thì anh ta có thể xé một người sống sờ sờ như cô rồi ăn vào bụng!
Hướng Tình cắn chặt môi, từ chối trả lời câu hỏi của anh một lần nữa, chỉ là hai mắt cô đỏ bừng, lạnh lùng không hề có nhiệt độ, không có bất kỳ biểu cảm gì, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Vẫn nhìn...
Thậm chí, ngay cả trong ánh mắt cũng tìm không nhìn thấy một chút cảm xúc dư thừa.
Hai mắt Lục Ly Dã cũng đỏ lên, giằng co với cô.
Sau một lúc rất lâu...
Lục Ly Dã đột nhiên lật người, ngồi dậy khỏi người cô, anh gầm khẽ một tiếng: “Cút... "
Hướng Tình không biết mình từ khách sạn đi ra ngoài lúc nào.
Gió đêm tấn công làm toàn thân cô lạnh buốt như băng, không tìm ra một chút độ ấm.
Cô không nhịn được, rùng mình, khóe mắt đỏ lên, mũi chua xót, suýt rơi nước mắt.
Nhưng cô nhịn được.
Cao Hướng Tình cô bướng bỉnh như vậy đây, dù trong lòng oan ức hơn nữa cũng không thể ép cô đến bước đường cùng, chắc chắn cô sẽ không dễ dàng rơi nước mắt.
Nửa giờ sau...
Xe dừng trước cửa chung cư.
Sau khi trả tiền taxi, Hướng Tình vịn cửa xe bước xuống, thê thảm bước từng bước lên lầu.
Mỗi một bước đều đau đớn như bị kim đâm.
Nhưng cô bướng bỉnh muốn bước từng bước trên bậc thang, khó khăn trở về.
Hướng Tình cũng không biết mình như thế này là đang giở tính tình với ai, rõ ràng là bản thân mình đau đớn...
... Hôm sau...
Hướng Tình cứ đi làm như thường.
Cách một đêm, cô giống như không hề có chuyện gì, lại khôi phục trạng thái tươi mới như cũ, chào đón một ngày mới trong đời.
Vừa đến công ty, chủ biên đã gọi cô tới phòng làm việc.
"Hướng Tình, chị thật không ngờ, hóa ra em và Mạc Tổng có một mối quan hệ như vậy!" Cô ta đùa giỡn nói: “Sớm biết như vậy thì không bằng em bán tin tức này cho tờ báo của chúng ta. Như vậy là nước phù sa không để cho ruộng ngoài nha! Kết quả là tin tức của nhà mình nhưng lại bị mấy tạp chí và tờ báo khác cướp mất! Em phải phụ trách chuyện này nhé!"
Nhắc tới scandal với Morri là Hướng Tình hơi khó chịu: “Chị Văn Văn, thật ra em và Mạc Tổng chỉ đơn giản là bạn bè, mấy bức ảnh kia của em và anh ta chỉ là bị người cố ý chụp lại, còn ai là người cố ý... Nếu em không biết tên thì không sao, nếu là người nội bộ chúng ta thì chắc chắn Cao Hướng Tình em sẽ không phải là một người dễ bị ức hiếp!”
"Người trong nội bộ chúng ta ư?"
Chủ biên cau mày: “Ý em là người trong toàn soạn chúng ta cố ý bán em à?"
"Không chắc chắn, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng này."