Liên Vân căng thẳng nuốt nước bọt, bắt đầu cầu nguyện cho mình.
"Không thể nào! Quan trọng nhất là anh có biết A Thuẫn nói gì không?"
"Cái gì?"
"Anh ta chỉ nói một câu: “Anh Dã, chẳng lẽ tên ở bên trong đã chơi bẩn?”!"
"..."
Liên Vân buồn bực.
"Tôi thực sự không hiểu tại sao những lời này lại chọc giận anh Dã chứ? Hơn nữa anh ấy còn tức giận tới như vậy, đúng là hiếm thấy!"
Tống còn ngây thơ không hiểu nổi.
"Cậu không xem báo lần trước à?"
"Có mà!"
Tống gật đầu, rất lâu sau mới bừng tỉnh hiểu ra, vỗ đầu một cái: "Xem tôi này, đúng là chỉ số IQ của một kẻ ngốc!"
Mor......
Lại thêm chữ “ri” thì đúng là gom đủ thành tên Morri.
Khó trách anh Dã lại tức giận tới như vậy!
A Thuẫn đúng là quá xui!
"Nhớ nhé, hai chúng ta muốn không chịu khổ thì sắp tới tuyệt đối đừng nhắc đến ba chữ nhạy cảm này ở trước mặt anh Dã, nếu không... “rắc rắc”!"
Liên Vân dùng tay cắt qua cổ mình để ra hiệu.
Tống rụt đầu lại rồi gật đầu liên tục.
Sau một lát, cô ta dường như nghĩ tới điều gì, vừa hoảng sợ lắc đầu liên tục, vừa lẩm bẩm: "Chết rồi, chết rồi, chết rồi, chết rồi..."
"Sao vậy? Sao vậy?"
Liên Vân lo lắng hỏi Tống.
Đôi mắt Tống trống rỗng nhìn Liên Vân, vẻ mặt đưa đám hỏi: "Làm sao đây? Anh Dã vốn đã hẹn tám giờ tối nay gặp cậu chủ Morris ở câu lạc bộ Nhạc Thành để bàn bạc về một vụ buôn bán! Đến lúc đó tôi phải nhắc nhở anh ấy về lịch trình này thế nào đây? Hay cứ dứt khoát bỏ qua không nhắc nhở? Tôi nghĩ, chắc anh Dã sẽ không đi tới chỗ hẹn đâu?"
Liên Vân nghe vậy, vẻ mặt đầy thông cảm nhìn anh ta, vỗ nhẹ vào vai anh ta: "Anh tự thu xếp cho tốt đi, cố gắng cẩn thận!"
Nói xong, cô ta lập tức xoay người đi lo việc của mình.
Tống suýt nữa thì khóc ngay tại chỗ.
...
Vào lúc 8 giờ…
Để đề phòng hai người đàn ông đáng sợ phát sinh mâu thuẫn ở câu lạc bộ Nhạc Thành, Tống dẫn mấy chục đàn em ra cửa, đi theo sau bảo vệ Lục Ly Dã.
Lục Ly Dã thản nhiên nhìn lướt qua đội ngũ khổng lồ sau lưng rồi hỏi Tống: "Làm gì vậy? Cậu dẫn theo nhiều người như vậy để đánh nhau à?"
"Anh Dã, dù sao chúng ta vẫn là đi bàn bạc chuyện làm ăn lớn, lỡ có mâu thuẫn với nhau..."
"Bảo người quay về cho tôi!"
Lục Ly Dã lạnh lùng ra lệnh rồi bước lên xe.
"Vâng!"
Sao Tống làm sao dám cãi lại mệnh lệnh của đại ca: "Mười người phía trước ở lại, đi với bọn anh, những người khác tạm thời về trước đi!"
Sau khi nói xong, Tống dẫn mười tên đàn em còn lại lên xe.
Câu lạc bộ Nhạc Thành…
Đây là một nơi đặc biệt, chỉ dành riêng cho những người có tiền, có quyền.
Trong tay mỗi người đều phải cầm một thẻ vàng VVIP mới có thể đi vào.
Mà số tiền nạp ban đầu cho mỗi thẻ vàng VVIP là ba trăm năm mươi triệu đồng.
Cửa phòng VVIP 2088...
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu trắng và đeo găng tay trắng, cung kính mở cửa phòng cho Lục Ly Dã: "Mời cậu chủ Lê, cậu chủ Morris đã đến rồi."
Lục Ly Dã bước vào.
Tất cả đám đàn em đều trật tự xếp thành hai hàng ở cửa phòng, sẵn sàng chờ đợi đại ca bên trong bất cứ lúc nào.
Lục Ly Dã vừa vào cửa đã hai cô gái có dáng người nóng bỏng đang đánh bida với Morris.
Morris thấy Lục Ly Dã vào cửa liền giao cây cơ cho cô gái bên cạnh, bước nhanh về phía anh ta và bắt tay: "Cậu chủ Lê! Lâu rồi không gặp.”
Bình thường trên gương mặt Morris trước giờ không hề lộ cảm xúc, không ngờ hôm nay trên đôi môi lạnh lùng này lại xuất hiện một nụ cười nhạt hiếm thấy
Không khó để nhận ra rằng tâm trạng của hắn rất tốt.
Lục Ly Dã lạnh nhạt bắt tay với hắn.
"Anh chơi vài ván chứ?"
Morris mời Lục Ly Dã.
Lục Ly Dã thản nhiên nhìn lướt qua bàn bida, nhíu mày nói: “Tùy anh."
Morris ra hiệu cho một trong hai cô gái giao cây cơ cho Lục Ly Dã.
Morris đánh mở đầu, chính là vừa phát bóng thì không dừng lại được.
Mà Lục Ly Dã càng không kém, đi sau vượt trước, một ván hai gậy đã kết thúc, nhưng thật ra vẫn không phân được thắng thua.
Hai cô gái bên cạnh thấy vậy thì trợn mắt há hốc miệng.
Mặc dù chỉ là một ván bida, nhưng sao bọn họ cứ cảm thấy có mùi thuốc súng nồng nặc như vậy chứ?
"Cậu chủ Morris, mấy ngày trước thấy ngài lên trang đầu tin tức, con gái cưng nhà họ Cao thật sự là bạn gái của cậu à?"
Bầu không khí quá nặng nề. Một người phụ nữ trong đó định trò chuyện về một vài đề tài làm cho mọi người vui vẻ, dần xoa dịu không khí.
Nhưng không ngờ...
Lời nói vừa ra khỏi miệng, gương mặt lạnh lùng của cậu chủ Lê đã lập tức trầm xuống.
"Rầm..." một tiếng, hai quả bóng nặng nề va vào nhau, phát ra một tiếng động lớn và rơi vào lỗ, lực bắn quá mạnh nên mấy giây sau mới dừng lại được.
Morris thường ít nói, nhưng lúc này lại hiếm khi trả lời người phụ nữ kia một câu: “Ừ!"
Chỉ một chữ và một cái gật đầu khẳng định.
"Oa! Người phụ nữ có thể được cậu chủ Morris chọn trúng thì chắc chắn có chỗ hơn người nhỉ? Đây chính là người bạn gái đầu tiên được ngài thừa nhận ở trước mặt công chúng đấy!"
Gương mặt người phụ nữ kia đầy vẻ hâm mộ, hỏi Morris.
Morris thản nhiên nói: “Cô ấy không có chỗ nào hơn người, thậm chí còn ngốc hơn những cô gái bình thường, tính cách dễ xúc động lại bướng bỉnh. Hơn nữa, mỗi lần tôi gặp cô ấy đều là lúc cô ấy vô cùng chật vật và thảm hại..."
Nhắc tới cô gái kia, trong mắt Morris thoáng có ý cười.
"Oa! Vậy hai người làm sao lại yêu nhau vậy? Hai người sẽ kết hôn chứ?"
Cô gái này thật giống một phóng viên săn tin chuyên nghiệp.
"Hai bên đều có tình cảm với nhau."
"Hai bên đều có tình cảm với nhau sao?"
Lục Ly Dã nhận lấy cây cơ và tiện tay đặt sang một bên, mắt phượng híp lại, cười mỉa hỏi Morris: “Ngài Morris biết cảm giác thế nào mới gọi là hai bên đều có tình cảm không?”
Morris cúi người đánh bóng rồi nghiêng đầu nhìn về phía Lục Ly Dã, nhếch mép cười nhạt: “Tôi thích cô ấy, chính miệng cô ấy cũng nói thích tôi, vậy có tính là hai bên đều có tình cảm không?”
Hắn vừa dứt lời liền đánh ra một gậy, bỗng thấy có một vật trang trí bằng thủy tinh rơi ra khỏi túi áo của Morris.
Lục Ly Dã vừa liếc mắt lại nhận ra nó.
Bởi vì vật trang trí này không phải là gì khác mà chính là chữ “Lục” mà anh ta tặng cho Cao Hướng Tình.
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vật trang trí kia, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng nó.
Morris chú ý thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Ly Dã, hắn nhặt vật trang trí đó từ trên bàn bida lên, nghịch trong tay và hỏi Lục Ly Dã: “Cậu chủ Lê từng nhìn thấy nó à?"
"Ra giá đi!"
Lục Ly Dã không muốn nói lời vô nghĩa với hắn.
"Của anh à?"
Morris híp mắt hỏi Lục Ly Dã.
"Của người phụ nữ của tôi!"
Lục Ly Dã trả lời không chút chần chừ.
Anh ta ngượng ngùng cười một tiếng, nhướng mày hỏi hắn: “Hình như cậu chủ Morris hoàn toàn không biết về lai lịch của cái móc đeo điện thoại này sao? Cô ấy không kể với anh sao?"
Đôi mắt nâu của Morris tối lại.
Thật ra hắn đã bảo Ngô Dữ Sinh điều tra về tất cả người quen của Hướng Tình lại không có bất kỳ một người nào họ “Lục”.
Nhưng vì sao vật trang trí trên điện thoại di động của cô không treo chữ khác mà lại là một chữ “Lục”?
Nó có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Hắn thật sự không hiểu.
Thật ra ngay từ đầu hắn đã nghi ngờ cái móc treo điện thoại này là do Lê Dã tặng, nhưng Ngô Dữ Sinh đặc biệt đi điều tra tài liệu về anh ta thì kết quả lại không tìm ra bất kỳ manh mối nào, cũng không có chút gì liên quan với chữ “Lục”.
"Móc treo này là tín vật đính ước mà ông nội của người yêu tôi tặng cho bà nội của cô ấy! Vật này là vật truyền thừa của gia đình họ! Nhưng mà..."
Lục Ly Dã nói tới đây lại đột nhiên dùng tốc độ nhanh như chớp cướp lấy chữ “Lục” trong tay của Morris, không đợi mọi người trong phòng kịp phản ứng, cánh tay của anh ta giơ lên, ném vật trang trí đó ra ngoài cửa sổ không một chút do dự, lúc này mới lạnh lùng nói: “Nhưng mà bây giờ, vật này đã không có tác dụng gì nữa rồi!"
Ngoài việc có thể làm cho tên đàn ông trước mặt này mượn cơ hội uy hiếp Cao Hướng Tình!
Cho đến khi vật trang trí kia bay ra khỏi cửa sổ, Morris mới dần tỉnh táo lại.
Hai cô gái trong phòng bị dọa trước cảnh tượng đột ngột xảy ra, trong giây lát nín thở, không dám nói một lời nào.
Nhưng không ngờ Morris không tức giận, ngược lại còn cười khẽ.
Hắn rút bàn tay trống không lại, nói một cách sâu xa: “Cậu chủ Lê, tạm thời ai thắng ai thua còn chưa có kết quả đâu. Nhưng có thể đấu với anh thì tôi đã cảm thấy khá là thú vị rồi!"
"Còn nữa..."
Hắn nói tới đây thì dừng lại một lát, sau đó mới kết luận: “Tôi sẽ cưới cô ấy!"
Trên đời này, từ trước đến nay chỉ có Morris không muốn, chứ chưa từng có thứ gì mà hắn không thể có được!
Mà hắn chắc chắn phải có được người phụ nữ này!
Ánh mắt đen láy của Lục Ly Dã càng thâm trầm hơn.
Anh ta không ngờ Morris sẽ nói ra những lời này.
Cưới cô ấy ư?
Hắn thật lòng với Cao Hướng Tình à?
Vậy còn mình thì sao?
Mình có suy nghĩ gì đối với Cao Hướng Tình?
Mình rốt cuộc chỉ là vui đùa hay thật lòng?
Nếu như chỉ là vui đùa, vậy tại sao khi mình nhìn thấy những bức ảnh kia và câu nói “Hai bên đều có tình cảm” thì tâm trạng lại tệ hết mức chứ?
Đã mấy ngày nay, Hướng Tình không nhận được bất kỳ tin nhắn nào của Lục Ly Dã gửi tới.
Nhiều lần cô mở facebook có ảnh đại diện “LO” kia, xoắn xuýt nghĩ xem mình có nên nhắn tin hỏi thăm sức khỏe anh ta không. Nhưng cuối cùng, cô không có can đảm nên chỉ đành thôi.
Sau chuyện trên báo này, Hướng Tình càng khó xác định được quan hệ của mình và Lục Ly Dã.
Nếu như mình gọi điện thoại giải thích cho anh ta, cuối cùng người ta căn bản không để ý thì sao?
Dù sao hai người bọn họ cũng không phải quan hệ yêu đương.
Nhưng cô không giải thích thì có thật sự ổn không?
Đúng rồi! Dù anh ta nghĩ gì về quan hệ giữa hai người bọn họ thì chỉ cẩn mình không thẹn với lòng là được.
Đúng là đúng, sai là sai.
Nghĩ vậy, Hướng Tình vội vàng vào facebook, mở khung trò chuyện với anh ta và bắt đầu soạn tin nhắn
…Tôi và Morris chỉ là bạn bình thường.
Sau khi gõ một dòng chữ, Hướng Tình lại cảm thấy hình như mình vào đề quá trực tiếp, cô vội vàng xóa đi, ngẫm nghĩ một lát lại dường như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng cầm điện thoại di động và soạn tin nhắn: “Anh Lục, lần trước anh nói là tìm thấy vật trang trí trên điện thoại di động của tôi, anh định khi nào thì trả lại cho tôi?"
Lúc này Hướng Tình còn hoàn toàn không biết cậu chủ Lục đã sớm vứt vật trang trí điện thoại của cô đi rồi.
Hơn nữa, anh ta còn ném vào trong sông!
Bởi vì phía ngoài câu lạc bộ Nhạc Thành chính là một con sông lớn.
Muốn vớt được một vật trang trí điện thoại từ giữa sông thì chẳng khác nào mò được máy bay MH370 của Malaysia Airlines ở Ấn Độ Dương.
Cuối cùng là không có kết quả!
Hướng Tình căng thẳng chờ đợi tin nhắn trả lời.
Ba giây sau…
"Ting... " một tiếng kèm theo máy rung lên, một tin nhắn facebook được gửi tới.
Hướng Tình thở gấp, vội vàng mở ra.
"Xuống dưới."
Tin tức đến từ "LO".
Xuống dưới sao?
Chẳng lẽ anh ta đã ở dưới tầng nhà mình à?
Hướng Tình không kịp suy nghĩ nhiều đã vội vàng quay về phòng lấy chiếc áo khoác đã được giặt sạch của Lục Ly Dã rồi ra ngoài, vừa thay giày vừa dặn dò Tần Lịch Lịch đang tắm trong phòng tắm: “Lịch Lịch, chị ra ngoài một lát, lúc ngủ em nhớ khóa cửa cho cẩn thận nhé!"
Trong phòng tắm, Tần Lịch Lịch nghe vậy liền “cạch…" một tiếng, khóa van nước, trên gương mặt đột nhiên có vẻ thâm trầm.
Cô ấy theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy một chiếc Suv màu đen đỗ ở dưới tầng.