Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 469: Bên nhau




Anh vừa nói, còn thật sự cởi áo khoác trên người Hướng Tình ra, sau đó nhanh chóng mặc lên người mình.

Trong lúc Hướng Tình đang không biết nói gì, đột nhiên, Lục Ly Dã nhấc áo khoác của mình lên, hai tay choàng qua, đã ôm Hướng Tình vào trong lòng, áo khoác vẫn còn hơi ấm, chặt kín.

Hướng Tình không ngờ tới anh ta sẽ có hành động này.

Trán để ở trên ngực rắn chắc của anh, xuyên qua áo sơ mi mỏng, còn có thể cảm nhận rõ ràng cơ ngực săn chắc của anh, còn có hơi ấm mê hoặc lòng người, hơn nữa tiếng tim đập vừa nhanh lại mạnh mẽ.

"Thịch… "

"Thịch thịch…."

"Thịch thịch thịch…..

Một tiếng, lại một tiếng, chạm vào tim cô.

Cùng tiếng tim đập của cô, hòa làm một thể.

Dường như, sắp không phân biệt nổi, rốt cuộc là tiếng tim đập của cô hay của anh nữa.

“Ôm như thế này thoải mái hơn nhiều.”

Lục Ly Dã cười nhẹ.

Hướng Tình do dự một lát, duỗi tay ôm chặt thắt lưng cường tráng của anh.

“Vừa nãy giận thật sao?”

Lục Ly Dã giữ cằm của cô, hỏi cô.

Hướng Tình vùi ở trong lòng anh, buồn bực trả lời anh: “Anh cũng tức giận rồi.”

“Không có.”

Lục Ly Dã ôm chặt cô: “Cậu đây nếu tức giận sớm đã đi rồi, còn quay về đợi em ở đây?”

“Vậy sao anh không thèm để ý em?”

Hướng Tình có chút tủi thân.

“Anh ở trên xe vẫn đang suy nghĩ một vấn đề…..”

“Vấn đề gì?”

Hướng Tình nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn anh.

“Anh nên làm thế nào, mới có thể theo kịp khoảng cách với em.”

Anh duỗi tay, nhẹ nhàng cầm lấy cằm của cô.

Ánh mắt nhìn con ngươi cô, như muốn nhìn thấu cô.

Hướng Tình nháy mắt, lắc đầu: “Không hiểu.”

Hướng Tình nghe thấy lời như vậy, nói thật thì, trong lòng cảm động vô cùng.

Còn Lục Ly Dã thì sao?

Trước giờ chưa từng nghĩ tới, có một ngày, bởi vì có một cô gái tức giận, mà quyết định thay đổi bản thân.

Trước kia, con gái tức giận, anh sẽ cảm thấy không ngoan, cảm thấy phiền não, sau đó, đường ai nấy đi.

Để anh mở miệng dỗ con gái, đúng là nằm mơ mà.

Nhưng hôm nay, Cao Hướng Tình cô tức giận, anh cũng thấy phiền não, nhưng nhiều hơn là thấy bất an, là lo lắng.

Đứng dưới lầu nhà cô, nhìn đèn trong phòng cô đang sáng, không biết thế nào, anh không đi được nữa.

Thiếu chút nữa, đã kích động gọi điện thoại nói xin lỗi cô rồi.

Nhưng may mà……

Suy nghĩ của cô giống như của anh!

Lục Ly Dã sau khi ôm cô vào lòng, cảm giác cô đơn đều biến mất.

Hướng Tình cười, ôm chặt eo anh, để mình dán chặt vào trong người anh, càng thân mật hơn nữa, làm nũng nói: “Vậy sau này anh không được làm em tức giận nữa.”

“Em đừng ôm chặt như vậy…..”

Lục Ly Dã lùi người về phía sau một chút, có chút không tự nhiên nói: “Em ôm chặt như vậy, làm cậu đây kích động, lại không chịu trách nhiệm….”

Tìm cô chịu trách nhiệm, cô vẫn còn đang giận đó!!

Khó trách mà nói, thiên hạ này, chỉ có tiểu nhân và đàn bà là khó dạy nhất.

Dù sao, bà dì của cô còn chưa đi đâu!

“Cao Hướng Tình, em lại chơi như vậy, chơi ra lửa, đừng trách cậu đây!

Lục Ly Dã tốt bụng cảnh cáo cô.

Nói thật ra, vào giờ phút này, Hướng Tình cũng có chút buồn bực….

Cái thứ này, thời gian làm sao dài như vậy chứ?

Cô khó chịu uốn éo người, trả lời anh: "Sáu ngày..."

Sáu ngày…..

Lục Ly Dã có cảm giác như sét đánh ngang trời: “Vẫn còn ba ngày?”

“……ừ”

Hướng Tình gật đầu.

Hóa ra người này, là đếm bà dì của cô từng ngày sao?

Lục Ly Dã có chút khổ sở: “Nhưng anh muốn thì làm sao?”

Anh nói, trán cuối xuống, tì lên cằm cô, giọng điệu năn nỉ nói: “Nếu không, em... giúp anh một tay..."

Có thể làm, đều làm rồi.

Không thể làm, ngày khác lại làm.

Đây là lời nói hùng hồn mà cậu chủ Lục nói.

Hướng Tình vào nhà trước, Lục Ly Dã nâng má dò xét cô: “Ba em là bác sĩ, đừng quên tìm ba em lấy thuốc, lau vết thương chút đi.”

“Ừm…..”

Hướng Tình ngoan ngoãn gật đầu.

“Mau vào trong đi, bên ngoài lạnh.”

“Ừm.”

Hướng Tình lại gật đầu, cuối cùng, vẫn là không cam lòng hỏi anh một câu: “Anh tặng em chữ “Lục” đó, thật sự không đáng tiền sao?”

“Thật sự không đáng tiền sao?”

“Thật sự không đáng tiền.”

Lục Ly Dã trả lời một cô một cách chắc chắn.

Hướng Tình vẫn trầm mặc thở dài: “Hừm, cho dù biết không đáng tiền, tâm trạng vẫn không được tốt!”

Luôn cảm thấy mất cái chữ “Lục” này không đơn thuần chỉ là một món đồ gắn trên điện thoại mà thôi, mà là trong lòng cô có một chút mất mát, không còn ý nghĩa.

Hướng Tình quyết định rồi, sáng mai tới chung cư kia tìm một lần nữa

“Ngày mai đừng tới chỗ quỷ quái đó tìm nữa! Chỗ đó hẻo lánh như vậy, ngày thường ở đó loại người nào cũng có, em không được đi nữa!”

Lục Ly Dã liếc một cái liền hiểu được tâm tư của Hướng Tình, nghiêm túc cảnh cáo cô: “Còn dám để anh lo lắng, lập tức để a Tống trói em về!”

“Nhưng mà…..”

Hướng Tình còn muốn giải bày.

“Không có nhiều nhưng mà như vậy!”

Lục Ly Dã không cho Hướng Tình cơ hội giải thích: “Hôm sau tặng em cái khác! Mất rồi thì bù vào là được mà! Dù sao cũng không phải đồ quý giá gì.”

“……”

Hướng Tình còn có thể nói gì nữa?

"Đi vào đừng quên bôi thuốc."

Lục Ly Dã vẫn không yên tâm mà dặn dò cô.

“Ừm……”

Hướng Tình gật đầu: “Tạm biệt…..”

Lục Ly Dã buông tay cô, ánh mắt nhìn cô bước vào nhà, mới lên xe, đi tới chung cư bọn họ từng đi qua.

Nhà họ Vũ.

Mới đầu, lúc Vũ Quỳnh thấy hai bóng người ở dưới đèn đường lầu một ôm nhau thật chặt, còn có chút không dám tin.

Dụi mắt, lại nhìn…..

Trời!!

Thật sự là hai bọn họ!!

Lục Ly Dã và Hướng Tình nhà bọn họ!!

Chẳng lẽ hai người bọn họ thật sự yêu nhau rồi?

Trong lòng Vũ Quỳnh tâm tư buôn chuyện mãnh liệt kia bắt đầu quấy phá, vội vàng muốn biết ngọn nguồn giữa hai người bọn họ, nhưng cô cũng chỉ là người qua đường, đương nhiên biết thời khắc ấm áp như vậy, hai người hi vọng sẽ không có người thứ ba quấy rối.

Cho nên, cô yên lặng chờ đợi, chờ sau khi Lục Ly Dã rời đi, cô mới gọi điện thoại cho Hướng Tình.

Lúc Hướng tình đang lấy thuốc lau vết thương trên mặt cho mình, điện thoại di động "Ting ting …" hai tiếng, vang lên.

Mở ra xem, là tin nhắn Vũ Quỳnh gửi tới.

Trong lòng Hướng Tình lo lắng, tựa như đoán được cái gì, đúng như dự đoán... Hai người bọn em bên nhau từ lúc vậy? Thành thật khai báo!

Hướng Tình khổ rồi đây.

Suy nghĩ một chút, một tay gõ bàn phím, trả lời cô ấy: "Chị cũng nhìn thấy?"

....Nói nhảm! Thân mật dưới lầu nhà chị, muốn không nhìn thấy cũng khó a! Thật sự yêu rồi?

.....Không có.

......Không có? Lừa quỷ chắc! Dưới lầu ôm ôm ấp ấp, còn nói không yêu đương! Chị cũng không phải là người mù!!

......Thật không có.

Vũ Quỳnh ở đầu bên này không vui nhíu mày một cái, "Xảy ra chuyện gì? Vui đùa? Cậu ta chơi đùa em??"

......Cũng không phải.

Nói tới quan hệ của hai người bọn họ, Hướng Tình trong lòng không khỏi còn có chút mất mát, ngón tay thật nhanh ở trên bàn phím gõ: "Nhiều lắm là coi như quan hệ mập mờ đi! Ai cũng không phá vỡ lớp màng này, chẳng qua thế này cũng tốt, cũng không cần ai chịu trách nhiệm với ai."

.....Ngốc nghếch, chơi trò mập mờ phụ nữ vĩnh viễn không chơi thắng đàn ông! Huống chi hắn ta còn là một cao thủ!!

......Ừ, em biết! Em sẽ kiềm chế lại, còn nữa, chuyện này đừng nói với ba mẹ chị, càng đừng nói với ba mẹ em.

........Được! Nhưng hai ngươi nếu quả thật nghiêm túc, dẫn đến cho ba mẹ nhìn một chút!

.........Không được, tạm thời chưa tới mối quan hệ kia.

.......Vậy cũng tốt, em tự mình suy nghĩ, chị biết ngày thường em đều rất lý trí, chị cũng tin em có thể tự xử lý tốt.

.......Được, yên tâm, ngủ sớm đi, ngày mai có thời gian đi dạo phố với em.

.......OK! Ngày mai gặp! Ngủ ngon.

Hai người chúc ngủ ngon xong, Hướng Tình lại bắt đầu chuyên tâm bôi thuốc, đột nhiên, điện thoại “Ting” lên một cái.

Một tin nhắn từ zalo nhảy ra.

Do bạn bè giới thiệu.

Ảnh đại diện, trống không.

Tên, LO.

Chào hỏi với cô: Cao Hướng Tình!

Thì ra là người quen.

Hướng Tình nghi ngờ, liền vào bảng tin của “LO” xem.

Hiếu kì liếc nhìn danh sách bạn bè của anh ta, như thường, trống rỗng, cái gì cũng không có!

Giống như là một tài khoản mới.

LO sau khi thêm bạn bè, liền không để ý nữa, Hướng Tình cũng không có gửi tin nhắn qua.

Người bạn này coi như không rõ ràng, cũng không biết gì.

Mà bên này, Lục Ly Dã một mình quay lại chung cư bỏ hoang.

Mượn ánh sáng yếu ớt từ điện thoại, tìm kiếm tung tích của món đồ gắn trên điện thoại kia.

Tới lần cuối cùng, Lục Ly Dã chắc chắn đã không bỏ qua một xó xỉnh nào, mới từ bỏ việc tìm kiếm.

Món đồ kia, không rơi ở chỗ này! Ít nhất, bây giờ đã không ở nơi này.

Anh chắc chắn!