Cô chột dạ liếc nhìn tầng hai vẫn sáng đèn và nói thêm một câu: “Cô ấy còn chưa ngủ đâu!"
"Ai?"Lục Ly Dã biết rõ còn hỏi.
Hướng Tình mím môi: “Anh cảm thấy còn có thể là ai chứ?"
"Vậy em chuyển ra khỏi cái phòng nát đó đi, đừng ở chung với cô ta nữa!!"
Không hiểu sao Lục Ly Dã thấy hơi tức giận.
"Anh tức giận cái gì chứ?"
Hướng Tình thấy anh ta tức giận, trong lòng tự nhiên cũng cáu lên.
"Em đi cùng tôi thì không thể để cho người khác nhìn thấy sao? Cô ta là ai chứ? Hai chúng ta còn phải tránh cô ta sao?!"
"Cô ấy là bạn gái cũ của anh!!"
Hướng Tình cũng có chút tức giận: “Tôi là bạn cùng phòng với cô ấy, lại là đồng nghiệp của cô ấy, tôi không muốn để cô ấy biết quan hệ của hai chúng ta."
Lục Ly Dã im lặng nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt anh ta quá mức sắc bén, nhất thời làm cho Hướng Tình có cảm giác đứng ngồi không yên.
"Tôi đi lên tầng trước đây!"
Hướng Tình nói xong cũng không dám nhìn Lục Ly Dã thêm nữa, vội vào thang máy như đang chạy trốn.
Có kinh nghiệm lần trước, cô cũng không dám đi bằng cầu thang bộ.
Lục Ly Dã chỉ lãnh đạm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, không hề đuổi theo.
Sau đó, anh ta xoay người lên xe và vội vàng rời đi.
Hướng Tình trở lại trong phòng, phát hiện Tần Lịch Lịch thật ra đã sớm đi ngủ, chỉ là chưa có tắt đèn mà thôi.
Cô đứng ở bên cửa sổ và nhìn xuống bãi đất dưới tầng đã vắng vẻ từ lâu.
Cô tự nhiên có cảm giác buồn bã vô cớ.
Anh ta đã đi rồi.
Hướng Tình chán nản gõ vào đầu mình một cái, tự trách mình. Sớm biết vậy, đáng lẽ cô nên để cho anh ta tiễn mình lên đây, cũng không đến mức ầm ĩ không thoải mái với anh ta lúc chia tay như vậy!
Ôi...
Hướng Tình cởi ác khoác của anh ta ra và mắc vào mắc áo, treo trong tủ quần áo, trong lòng tính toán ngày hôm sau sẽ tranh thủ thời gian đưa tới tiệm giặt để giặt.
Hướng Tình ngủ thẳng đến giữa trưa mới thức dậy.
Hôm nay là cuối tuần, lại thêm hai ngày vừa rồi quá mệt mỏi nên cô thật sự hận không thể ngủ thẳng đến khi trời tối.
Đầu tóc cô rồi bù, từ trên giường đứng lên rửa mặt xong, vừa ra khỏi cửa phòng đã thấy Tần Lịch Lịch đang ngồi ăn khoai tây chiên ở trên sofa, cười vui vẻ tới quên cả trời đất.
Hướng Tình đi tới, dáng vẻ ngái ngủ, tê liệt ngồi xuống bên cạnh Tần Lịch Lịch như không còn sức lực, tay lại thò vào trong túi khoai tây chiên của cô ấy.
Tần Lịch Lịch nhanh tay nhanh mắt kéo qua chỗ khác: “Chị muốn ăn thì phải khai báo trước, tối qua chị lại đi chơi lêu lổng ở đâu hả?"
Hướng Tình gãi đầu: “Lòng dạ hẹp hòi!"
"Chị Hướng Tình, gần đây chị càng lúc càng kỳ lạ. Tối hôm qua thì mãi gần sáng chị mới về nhà, khuya ngày hôm trước còn dứt khoát không về nhà! Còn có ở đây nữa, chà chà!! Từng hàng vết hôn này. Chị còn dám nói không phải đang yêu sao? Chị thành thật khai báo đi, có phải là Tổng giám đốc Morri mà chị phỏng vấn lần trước không?"
"Em thích buôn chuyện thế, người nhà em có biết không?"
Hướng Tình cướp khoai tây chiên của Tần Lịch Lịch qua, nhét vài miếng vào trong miệng mà không để ý tới một chuỗi câu hỏi dài của cô ấy.
"Buôn chuyện không phải là bản tính của người làm phóng viên chúng ta sao?"
"Bớt đi!"
Hướng Tình nói rồi lại ném một miếng khoai tây chiên lớn vào trong miệng mình rồi mới đứng lên: “Trưa nay em muốn ăn gì? Chị sẽ đi mua thức ăn và đích thân ra tay!"
"Thật sao?"
Tần Lịch Lịch vô cùng vui vẻ nói: “Em muốn ăn sườn chua ngọt!"
"Không biết làm."
"Mực xào."
"Không biết!"
"Canh sườn lợn với ngô non..."
"Không biết!!"
"..."
"Vậy chị biết nấu món gì?"
"Trứng ốp lếp."
"..."
Vì vậy, Hướng Tình đi chợ mua trứng gà.
Cô mới ra khỏi cửa, điện thoại để trong phòng cô lại đổ chuông.
Lúc đầu, Tần Lịch Lịch không để ý.
Nhưng điện thoại đổ chuông rồi dừng, dừng xong lại đổ chuông dường như rất gấp. Lúc này cô ấy ngồi trong phòng cũng không yên, đành đứng dậy và đi vào trong phòng của Hướng Tình tìm điện thoại.
Điện thoại đặt ở đầu giường của Hướng Tình, Tần Lịch Lịch cầm điện thoại của cô qua cũng không chú ý nhiều, liếc nhìn màn hình. Đó là số điện thoại của chủ biên trong công ty gọi tới.
Cô ấy vội vàng trượt nút trả lời.
"Hướng Tình à! Buổi chiều cô thu xếp tăng ca, chạy qua khu Vũ Họa với người bên nhóm chụp ảnh một chuyến. Tôi vừa nhận được điện thoại phản ảnh của người dân bên đó, nói là cán bộ trong khu dẫn đầu đám đông đánh bạc!"
"Chị Văn Văn, là em, em là Tần Lịch Lịch..."
Chủ biên ở bên kia điện thoại rõ ràng đã tưởng nhầm người rồi.
"Lịch Lịch à! Hướng Tình đâu?"
"Chị Hướng Tình không ở đây! Chị ấy vừa ra ngoài mua thức ăn, đợi lát nữa sẽ về."
"Vậy em nhắn lại giúp chị! Đúng rồi, em cũng đi cùng luôn đi! Đi rèn luyện thêm một chút cũng tốt!"
"Được ạ! Cảm ơn chị Văn Văn!!"
Tần Lịch Lịch ngược lại vẫn rất vui vẻ tăng ca.
Giống như lời chủ biên nói vậy, đây chính là một cơ hội rèn luyện tốt đối với phóng viên thực tập như bọn họ.
Cô ấy cúp máy.
Tần Lịch Lịch mới định đặt điện thoại của Hướng Tình xuống, bỗng nhiên lại bị vật trang trí tinh xảo trên điện thoại di động của cô thu hút.
Vật trang trí kia không phải là gì khác, mà là một chữ “Lục”.
Vật trang trí nhỏ nhắn lại rất đẹp, các cô gái thấy được đều sẽ yêu thích không buông tay.
Tần Lịch Lịch cũng rất thích.
Nếu như có thể treo ở trên điện thoại di động của cô ấy, cô ấy sẽ càng thích hơn.
Nhưng mà...
Nó lại treo ở trên điện thoại di động của Cao Hướng Tình!
Tại sao lại là một chữ “Lục” chứ?
Cô họ Cao, tên cũng chẳng liên quan gì tới chữ “Lục”, mà tên Morri cũng không có liên quan tới chữ “Lục”!
Vậy chữ “Lục” này đại biểu cho ai?
Chẳng lẽ lại thật sự là...
Ngày ấy không phải là lần đầu bọn họ gặp mặt sao?
Chẳng lẽ thật sự chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, hai người bọn họ lại lén mình mà qua lại với nhau à?!
Cô ấy không tin.
Nhưng cô ấy không thể không đề phòng được.
Tần Lịch Lịch lạnh lùng ném điện thoại lại đầu giường, bỗng nhiên cảm thấy cái móc treo trên điện thoại di động kia thật quá mức đáng ghét.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng cô ấy lại cầm điện thoại lên và nhìn móc treo vài lần, lặng lẽ dùng tay đẩy vòng khóa móc treo của vật trang trí ra một khe hở nhỏ.
Khe hở không lớn, nếu không đặc biệt chú ý thì rất khó phát hiện ra, nhưng lại có thể làm cho chữ “Lục” kia dễ dàng rơi ra.
Sau khi làm xong, cô ấy ném điện thoại trả lại.
Tần Lịch Lịch đi ra khỏi phòng như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ một lát sau, Hướng Tình đã đi chợ về.
Tần Lịch Lịch rất bình tĩnh ngồi ở trong phòng xem ti vi: “Vừa rồi chị Văn Văn đã gọi điện thoại cho chị, nói buổi trưa hai chúng ta phải tăng ca, đi cùng với bên chụp ảnh tới khu vực Vũ Họa để phỏng vấn."
"Hả?"
Hướng Tình có chút buồn bực, đau khổ kêu rên: “Không ngờ cuối tuần quý báu như vậy mà lại gọi chúng ta đi làm việc! Quả thật là tán tận lương tâm mà! Lần này là vụ gì thế?"
"Cán bộ dẫn đầu đám đông đánh bạc!"
"Không nguy hiểm chứ?"
Chuyện lần trước đã cho Hướng Tình một bài học sâu sắc và đau đớn, bây giờ cô thật sự không dám tùy tiện mạo hiểm nữa.
Tần Lịch Lịch nhún vai, bĩu môi: “Ai biết được!"
"Thôi đi, cho dù nguy hiểm thì chúng ta cũng phải kiên trì xông lên!"
Hướng Tình bỗng nhiên nhớ tới Lục Ly Dã.
Công việc của anh ta đủ nguy hiểm không? Nhưng người ta chẳng phải hoàn toàn không do dự mà xông lên chiến trường còn gì?
Nếu nói cuộc sống làm nội ứng có thể tốt hơn so với ở trong bộ đội, có trời mới tin được!
Chẳng bao lâu, Hướng Tình nấu cơm trưa xong.
Bữa cơm cũng rất đơn giản, chỉ có cơm rang trứng mà thôi.
Tần Lịch Lịch thật ra không ghét bỏ, ăn sạch cơm.
Nhưng sau một bữa cơm, cô ấy không nhắc một từ nào về móc treo điện thoại của cô.
Buổi chiều, hai người chạy theo người bên phòng chụp ảnh tới khu Vũ Họa để ngầm phỏng vấn.
Chiếc xe đỗ lại ở trước một tòa nhà bỏ hoang.
Từ phía xa chỉ thấy dưới tòa nhà có bốn năm người đang canh gác.
Thấy bọn họ đến gần, mấy người kia hung hăng xông lên đón: “Các người đang làm gì vậy?"
Có lẽ thấy đám người Hướng Tình lạ mặt nên bọn họ có chút nghi ngờ.
Thật may trên người đám người Hướng Tình đều đeo máy ảnh lỗ kim, nếu không phải là dân chuyên nghiệp thì rất khó phát hiện ra.
"Chúng tôi tới chơi mấy ván thôi, làm gì mà dữ thế"
Trong mấy người này, phản ứng của Hướng Tình là nhanh nhất.
Cô giả vờ như thật, nói xong lại móc từ trong túi của mình ra một bao thuốc lá, lần lượt mời mấy người đàn ông, cô cũng châm một điếu hút, không chút hoang mang nói: “Bạn bè giới thiệu chúng tôi tới đây, gần đây may mắn nên mò tới kiếm chút tiền cơm thôi!"
Tần Lịch Lịch đứng bên cạnh thấy vậy mà trợn mắt há hốc mồm.
Cô ấy cũng không biết trong túi cô lại có thêm bao thuốc lá từ lúc nào.
Sau khi mấy người đàn ông này nhận thuốc lá của Hướng Tình, có lẽ cũng tin bọn họ không phải là cảnh sát nên thả cho bọn họ vào trong.
Lúc này, một chiếc Bingley màu đen vừa lúc đi qua tòa nhà.
"Dừng xe!"
Bên trong xe, giọng nói lãnh đạm lại bình tĩnh của người đàn ông vang lên.
Tài xế lập tức đạp phanh, dừng lại.
"Tổng giám đốc Morri?"
Người trợ lý ngồi bên ghế phụ không hiểu, quay đầu nhìn Morri.
Mà ánh mắt Morri vẫn xuyên qua cửa kính xe, nhìn bóng người quen thuộc dưới tòa nhà ngoài cửa sổ.
Dưới ánh mặt trời, cô ngậm một điếu thuốc lá, đứng ở đó phun khói thuốc, thỉnh thoảng còn có vẻ bất cần đời nói gì đó với mấy người đàn ông trước mặt.
Dáng vẻ hút thuốc này...
Ừ!
Giả đến mức không đành lòng nhìn nữa.
Anh ta không nhịn được mà khẽ cười.
Đây thật sự là lần đầu tiên trợ lý Ngô Dữ Sinh nhìn thấy Morri như vậy, hắn ta chấn động, đồng thời cũng tò mò theo tầm mắt của anh ta nhìn ra ngoài.
Hắn ta chỉ liếc mắt đã nhận ra được Hướng Tình giữa đám người.
Ngô Dữ Sinh từng nhìn thấy cô gái này đi vào khách sạn của Morri.
Hắn ta cũng cười: “Tổng giám đốc Morri, có cần tôi xuống gọi cô Cao không?"
"Không cần!"
Morri từ chối, ánh mắt trước sau vẫn nhìn Hướng Tình: “Cô ấy đang bận."
"..."
Ngô Dữ Sinh chấn động.
Hóa ra cậu chủ nhà bọn họ cũng bằng lòng suy nghĩ cho người khác sao?
Chẳng bao lâu, bọn họ lại nhìn thấy Hướng Tình dẫn theo một đám người đi vào trong tòa nhà.
"Nơi đây đang làm gì vậy?"
Morri hỏi Ngô Dữ Sinh.
"Chỉ là một nơi đánh bạc nhỏ thôi."
Ngô Dữ Sinh trả lời.
Morri khẽ gật đầu và không nói gì thêm, tầm mắt cũng không nhìn tòa nhà kia nữa.
"Tổng giám đốc Morri, vậy bây giờ chúng ta đi chứ?"
Ngô Dữ Sinh dò hỏi anh ta.
"Chờ một lát!"
Anh ta thản nhiên căn dặn một câu rồi lại nhìn về chỗ tòa nhà.
"..."
Ngô Dữ Sinh gần như tưởng mình nghe nhầm!
Cậu chủ nhà bọn họ trước sau vẫn luôn cho mình là người cao nhất, duy nhất chỉ có người khác chờ anh ta, không ngờ vừa rồi lại nói một câu... Chờ một lát!
Chà chà!! Ma lực của tình yêu đúng là quá kỳ diệu!!
"Tổng giám đốc Morri, dường như ngài rất thích cô Cao kia sao?"
"Ừ."
"..."
Nghe Ngô Dữ Sinh tò mò hỏi, cậu chủ Morri nhà bọn họ rất bình tĩnh và ung dung, lần đầu tiên thành thật trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.
Anh ta hoàn toàn không che giấu, hoàn toàn không kiểu cách.
Đơn giản là người đàn ông tốt!
"Vậy ngài có cần tôi làm chút gì đó không?"
Ngô Dữ Sinh cung kính hỏi Morri.
Morri thản nhiên liếc nhìn hắn ta: “Không cần."
"Vâng."
Ngô Dữ Sinh quay đầu đi.
Hắn ta cùng Morri kiên nhẫn chờ ở trong xe.
...
Không tới mười lăm phút sau, chỉ thấy một đám người hoảng hốt nối đuôi nhau chạy từ trong tòa nhả ra.
Bên trong xe, Ngô Dữ Sinh cảnh giác đẩy kính mắt trên sống mũi, nhắc nhở Morri: “Tổng giám đốc Morri, bên trong hình như xảy ra chuyện rồi."
"Tôi nhìn thấy rồi."
Morri thản nhiên nói: “Anh dẫn người xuống xem thử!"
"Vâng!"
Ngô Dữ Sinh nói xong liền đẩy cửa xe ra và bước xuống xe.
Morri vẫn ngồi ở trong xe, hơi cúi đầu bình tĩnh lật xem IPAD về tài liệu có liên quan tới tòa nhà này.
Bên trong tòa nhà, Hướng Tình phiền não đến mức muốn chửi tục.
Thật đúng là chứng thực cho mấy câu “không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng bạn như heo”!
Cô vốn chụp lén được rất tốt, nhưng không ngờ Tần Lịch Lịch lại nhất thời không cẩn thận làm rơi máy ảnh lỗ kim trên chiếu bạc.
Một lần rơi này thật sự xong rồi!